Bố mẹ chia tay là vì con sao?
Do tôi sinh ra là khắc khẩu nên bố mẹ tôi cứ cãi nhau hoài, cuối cùng phải mỗi người một nơi. Rồi mẹ bỏ nhà về ở với bà ngoại cho đến tận bây giờ.
Con biết không bao giờ mẹ có thể đọc được những dòng tâm sự này của con nhưng con vẫn muốn viết, muốn gửi gắm những tâm tư tình cảm của mình tới mẹ, người con yêu thương nhất! Cho dù con là một đứa con gái cứng rắn, dù con có buồn hay đau khổ đến đâu thì con vẫn tỏ thái độ vui tươi, hồn nhiên trước mẹ.
Tôi sinh ra trong một gia đình có ba chị em gái và tôi là út. Người ta thường nói “Con út là được mẹ thương nhiều nhất”, tôi không biết điều đó có đúng không nhưng tôi cảm thấy mẹ rất thương ba chị em tôi. Có lẽ, mẹ nghĩ chúng tôi không có tình thương của cha như những đứa trẻ khác nên mẹ một lòng một dạ vun vén cho chúng tôi, chăm lo cho chúng tôi nên người.
Cha với mẹ chia tay nhau từ ngày tôi còn rất nhỏ. Sau này lớn lên, tôi có nghe mọi người nói rằng, do tôi sinh ra là khắc khẩu nên bố mẹ tôi cứ cãi nhau hoài, cuối cùng phải mỗi người một nơi. Rồi mẹ bỏ nhà về ở với bà ngoại cho đến tận bây giờ.
Chị hai tôi năm nay đã 31 tuổi nhưng vì ngày xưa, chị không có điều kiện để đi học đàng hoàng nên đến bây giờ, chị vẫn chưa có được một công việc ổn định. Trước đây, chị đi làm tiếp thị, được bao nhiêu tiền chị đều lo cho tôi và chị ba ăn học. Còn bây giờ, chị không thể xin cho mình một công việc nào phù hợp với mình nữa. Chị ba tốt nghiệp xong cũng không học thêm nữa và đã quyết định đi lấy chồng, vì chị biết gia đình không đủ khả năng để nuôi chị ăn học tiếp. Chị lấy chồng xa nên mỗi năm cũng chỉ về với gia đình được hai, ba lần.
Video đang HOT
Tôi cũng đã tốt nghiệp xong lớp 12. Ai cũng bảo tôi nên nghỉ học để giúp đỡ gia đình, nhưng tôi thực sự không thể nghỉ học được, khi tương lai của tôi còn rất dài phía trước. Vậy là mẹ tôi lại phải làm đủ mọi việc, hết bươn chải nơi này đến nơi khác để kiếm tiền nuôi tôi ăn học hết ba năm Cao đẳng ngành Kế toán tài chính.
Tôi thấy mình có lỗi với mẹ, với cha,… và cả niềm hạnh phúc đơn giản của gia đình mình!
Mẹ âu yếm tôi nói rằng “Thời của mẹ không được ăn học tử tế, đến khi chị hai, chị ba thì đỡ hơn một chút nhưng rồi các chị cũng bỏ học dở chừng để đi lấy chồng. Mẹ thấy con người ta ăn học tử tế, có công ăn việc làm ổn định, mẹ cũng muốn sau này con có một công việc tốt để mẹ có thể hãnh diện với bà con, làng xóm”.
Vậy là tôi đã không phụ lòng mẹ. Học xong ba năm Cao đẳng, bây giờ tôi đã là một công chức nhà nước. Nhưng vì không có điều kiện và không có mối quan hệ quen biết nên tôi phải làm việc ở một tỉnh khác, cách nhà gần 50km. Hoàn cảnh khó khăn, lại không có phương tiện nên tôi ít khi được về nhà với mẹ. Mỗi lần qua đò về thăm quê, tôi phải mất gần hai trăm nghìn, lương nhà nước không đủ cho tôi chi tiêu, sinh hoạt hằng ngày nên tôi không thể về thăm mẹ thường xuyên, huống gì là chăm sóc mẹ lúc về già? Nhiều lúc, muốn được về thăm mẹ, thăm ngoại… nhưng vì không có tiền nên tôi đành ngậm ngùi ôm nỗi buồn, nỗi nhớ xa quê.
Mẹ không ngại nợ nần người khác để lo cho tôi ăn học tử tế… nhưng đổi lại, tôi không làm được gì cho mẹ? Tôi thấy mình là một người con bất hiếu. Ở nơi đây, tôi không giao du với bạn bè hay bất cứ người nào cả, đi làm về, tôi lại đóng cửa phòng suy nghĩ về tương lai, về mẹ và khóc thương cho số phận nghèo khổ của mẹ con chúng tôi. Những lúc như vậy, tôi chỉ ao ước “Giá như mình có thể làm được thật nhiều tiền để lo cho mẹ!”.
Cha tôi tuy đã có cuộc sống riêng nhưng cũng không khá giả gì. Cha vậy một mình, không đi thêm bước nữa. Bao nhiêu năm qua, cha vẫn tận tụy lo lắng, chăm sóc cho bà nội già yếu. Từ ngày cha mẹ chia tay, cha không chăm lo cho ba chị em chúng tôi được điều gì, nhưng chúng tôi không hề trách móc cha, đổi lại, ai cũng thương cha vất vả, một mình sớm tối đi về, không biết chuyện trò cùng ai!
Có phải vì tôi sinh ra nên gia đình mới tan vỡ như vậy không? Mỗi lúc ai đó nhắc đến chuyện bố mẹ chia tay, tôi không thể kìm được những giọt nước mắt đau đớn, buồn tủi. Tôi thấy mình có lỗi với mẹ, với cha,… và cả niềm hạnh phúc đơn giản của gia đình mình!
Theo VNE
Chồng thản nhiên xưng mày tao với vợ con
Cứ có chuyện gì giận nhau là anh lại như phường chợ búa, dùng tất cả những từ ngữ thô tục nhất, khốn nạn nhất để chửi tôi.
Tôi đã quá chán nản với thói ăn nói thô lỗ, cục cằn của anh. Hễ cãi nhau hay giận dỗi gì là anh lại xưng mày - tao với vợ. Anh làm trong cơ quan Nhà nước, khi ra ngoài anh ăn nói rất dễ nghe, có phần khéo quá (khiến có người nói là anh giả tạo). Còn khi về nhà, bình thường thì cũng không sao nhưng hễ cứ cãi nhau là anh lại gọi tôi là con này con nọ, nhắn tin xưng mày tao...
Trước đây nhà tôi cũng xảy ra nhiều chuyện, cả tôi và anh đều có lỗi với bố mẹ hai bên, nhưng anh không bao giờ chịu xin lỗi bố mẹ tôi (dù anh bắt tôi phải xin lỗi bố mẹ anh nhiều lần). Anh tự coi những cư xử của anh là đúng mặc dù đã hơn một lần anh làm mẹ tôi khóc vì thấy bị xúc phạm. Anh luôn coi gia đình anh, bố mẹ, chị gái anh, cháu anh là nhất còn coi tôi và gia đình tôi chẳng ra gì.
Ảnh minh họa: InImages.
Thời gian gần đây tôi đã nghĩ nhiều đến chuyện ly dị nhưng vì thương con nhỏ nên tôi cố nhịn nhục. Tôi cũng đưa anh lên chùa, thấy tâm tính anh cũng thay đổi một chút nhưng cứ có chuyện gì giận nhau là anh lại như "phường chợ búa", dùng tất cả những từ ngữ thô tục nhất, khốn nạn nhất để chửi tôi. Khi không dỗ được con anh còn nói: "Tao chán mày lắm rồi", tội nghiệp thằng bé mới 1 tuổi, tôi sợ lớn lên nó sẽ nghĩ ba nó không thương yêu nó.
Tôi không biết mình còn chịu đựng được bao lâu nữa. "Non sông dễ đổi bản tính khó dời", tôi có nên ly hôn để có cuộc sống thanh thản không?
Theo VNE
Có phải tôi đang bị bạn trai lừa Tết năm nay anh gợi ý em có mua quà gì cho bố mẹ anh không. Anh cũng muốn em mua cho một đôi giày và nhiều vật dụng để về quê. Em sinh năm 1983 hiện là một nhân viên văn phòng của một công ty nước ngoài. Song song với việc đi làm, mỗi tối em thường dạy ngoại ngữ thêm....