Bố mẹ cấm tôi yêu người có con riêng
Tôi từng bị phản bội nên rất hạnh phúc khi được yêu lần nữa. Nhưng đến với anh, tôi sẽ mất danh dự, tương lai và gia đình. Đã 8 tháng 10 ngày tôi sống trong sự giả tạo. Tôi tự tạo cho mình một vỏ bọc cứng cỏi, vui vẻ, hòa đồng trước gia đình, bạn bè và xã hội. Nhưng nào ai có thể hiểu được đằng sau cái vỏ bọc đó là một trái tim yếu ớt đang rỉ máu và co rúm lại. Tôi run rẩy và nước mắt cứ rơi vào mỗi đêm. Sau mối tình sâu đậm hơn 2 năm trời và kết quả là tôi đã giết một đứa trẻ vô tội. Người đó ra đi cùng một cô gái khác. Họ sống trong niềm vui và hạnh phúc. Còn tôi luôn núp sau cái bóng vui vẻ, vô tư.
Tôi có một công việc ổn định tại một ngân hàng mà bao nhiêu người mơ ước. Nhưng tôi không thể tập trung cho công việc nên tôi đã ra đi. Tôi chìm đắm vào một cuộc sống xa đọa, tìm niềm vui trong những ánh đèn nhiều màu sắc và hơi men. Càng muốn quên đi cái quá khứ đau khổ ấy thì tôi càng đánh mất mình. Tôi dần khép kín tâm hồn và trái tim mình. Tôi đã cố gắng cho mình cơ hội đi tìm một hạnh phúc mới nhưng đến với ai thì tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Kết quả là tôi lại một mình trong bóng đêm.
Tôi đã thật sự đánh mất mình. Tôi rời xa cái nơi mà tôi đã sinh ra và lớn lên, khăn gói đến Sài Gòn. Mặc dù đã sống ở đây hơn 4 năm trời khi còn là một cô sinh viên nhưng khi đặt chân lên đây, tôi càng thấy sợ hãi trước những cạm bẫy của cuộc đời. Vì chính nơi đây, tôi đã gặp hắn, yêu hắn và bị hắn phản bội. Tôi đã xin vào làm PG trong một quán bar để có thể lãng quên nỗi đau trong hơi men. Tuy vậy nhưng tôi chưa một lần rơi vào con đường sai trái.
Cho đến khi tôi gặp anh. Lần đầu tiên, tôi thật sự chưa hề có ấn tượng gì về anh. Còn anh và bạn bè đã ấn tượng về một nhân viên PG vui tính, “khùng”. Tôi vui chơi hết mình khiến mọi người nghĩ rằng tôi đã cắn thuốc. Lần thứ 2 gặp lại anh là khi nhóm bạn của anh rủ tôi đi ăn sau buổi tối xuống nhạc. Đó chính là đêm định mệnh của tôi. Tôi thích cái cách nói chuyện khiến người khác phải ngượng rồi lại chọc cho người khác bật cười của anh. Và tôi đã vô tình trở thành nạn nhân bị anh đem ra “chặt chém”. Tối hôm đó, chúng tôi đã đi ăn và uống cafe đến hơn 4h sáng.
Sau đó, chúng tôi nói chuyện với nhau qua tin nhắn điện thoại. Rồi đột nhiên anh biến mất. Anh thấy tôi quá “khùng” và vì tôi là một PG nên anh nghĩ rằng tôi chỉ muốn lợi dụng anh. Sau đó, anh chủ động liên lạc lại với tôi, đón tôi đi ăn cùng nhóm bạn của anh. Mọi người rất thích tôi vì tôi vô tư, hồn nhiên và hòa đồng. Mặc dù tôi không đẹp bằng ai nhưng vẫn có nhiều người phải trầm trồ khen ngợi. Anh bắt đầu có tình cảm với tôi và chúng tôi đã trở thành một cặp “khùng” trong mắt mọi người.
Video đang HOT
Càng gần gũi và tiếp xúc với tôi, anh càng yêu tôi, bạn bè anh cũng quý mến tôi. Nhưng lại một lần nữa, anh cho tôi ăn món “sinh tố bơ”. Tôi lại một lần nữa cảm thấy hụt hẫng. Cho đến một hôm, anh quyết định nói cho tôi nghe về quá khứ của anh. Anh năm nay 27 tuổi và đã có một đứa con trai 8 tuổi. Nhưng anh vẫn còn là một người độc thân. Ngày ấy, anh đã yêu và đến với một cô gái. Kết quả là đã có một sinh linh bé nhỏ. Anh ấy dự định sẽ chờ đến khi cô gái đó đủ tuổi và làm đám cưới. Nhưng sau khi sinh ra đứa bé, cô gái đã bỏ đi theo gia đình sang Mỹ định cư. Vậy là anh trở thành cha mà không được làm chồng. Anh gà trống nuôi con trong suốt 8 năm trời. Trong khoảng thời gian ấy, tất nhiên là không phải anh không tìm hiểu ai. Nhưng đến với ai thì anh cũng có rào cản về quá khứ và đứa trẻ. Đó là lý do đến bây giờ anh vẫn còn độc thân. Anh nói tôi nghe tất cả. Anh không muốn tôi yêu anh vì anh không xứng đáng.
Có qua có lại mới toại lòng nhau. Tôi quyết định cũng tâm sự với anh về quá khứ không mấy tốt đẹp của mình. Sau hôm đó, chúng tôi đã không còn rào cản về suy ngĩ nữa. Đi đâu, chúng tôi cũng đi cùng nhau. Tôi biết mình đã tìm được hạnh phúc. Tôi vui vẻ tâm sự với mẹ và thông qua mẹ mà cả gia đình tôi đều biết. Mọi người ra sức ngăn cản. Họ nói anh không xứng đáng với tôi. Tôi sẽ mất đi danh dự, tương lai và gia đình nếu chọn anh. Nhưng họ lại không nghĩ rằng nếu ai cũng có cái suy nghĩ phong kiến và bảo thủ như họ thì liệu có gia đình nào dám đón nhận một đứa con gái không ra gì như tôi không?
Gia đình nói tôi mù quáng nhưng tại sao không cho tôi cơ hội đi tìm hạnh phúc của mình. Tôi biết gia đình thương yêu và lo lắng cho tôi nên mới có suy nghĩ như vậy. Nhưng tất cả chỉ suy nghĩ được một chiều hướng, không hề suy nghĩ cho hướng ngược lại. Tôi thật sự mệt mỏi và đau đớn sau mối tình trước. Và bây giờ tôi muốn được bình yên. Hãy cho tôi một lời khuyên nhé. Cám ơn tất cả mọi người đã lắng nghe tâm sự của tôi.
Theo Ngoisao
Nóng giận, anh lại hạ thấp danh dự em
Ngay giữa chốn đông người, anh cũng hành động rất cảm tính. Em nói chia tay nhưng anh năn nỉ nhiều làm em khó nghĩ. Em rất hay vào chuyên mục này để đọc tâm sự của các anh chị. Nay em cũng muốn gửi đến anh chị độc giả vài dòng về trường hợp của em, mong nhận được sự tư vấn từ anh chị. Em và anh ấy cùng quê, cùng tuổi, học cùng cấp 2. Nay em đang là nhân viên văn phòng ở thành phố, còn anh ấy chỉ tốt nghiệp lớp 12. Chúng em yêu nhau được 2 năm. Anh ấy là người ít nói, nghiêm túc, nhưng rất nóng tính. Chính vì sự nóng tính này của anh và vài chuyện nhỏ con mà em muốn một lời khuyên từ anh chị.
Anh bây giờ chưa học nghề gì cả. Trước đây, anh ấy cũng từng đi học nhưng do trường anh ấy đang học không thuộc diện ưu tiên của tỉnh nên anh buộc phải nghỉ học giữa chừng. Từ lúc đó trở đi, trong anh luôn có cảm giác chán chường, mặc cảm với số phận. Anh nghĩ anh không bằng bạn bè, anh làm khổ gia đình. Thế là anh đâm ra chán nản và trong anh luôn có cảm giác anh là đứa con làm khổ bố mẹ nhất vì bao nhiêu vốn liếng bố mẹ anh dành để xin cho anh vào học nhưng cuối cùng mọi chuyện đổ bể.
Dẫu biết rằng, còn nhiều con đường khác để đi, để lựa chọn, nhưng với bản tính của anh, anh lại không thích như thế. Em khuyên anh đi học cơ khí, học nghề... nhưng anh không chịu. Anh không thích hợp với chuyện cầm sách bút bây giờ nhưng anh cũng không xin vào làm công nhân vì anh không chịu nổi sự gò bó và sai bảo của người ta. Và thế là trong hai năm qua, anh cứ đi phụ hồ cho người ta, đi làm linh tinh, tới mùa lại về quê phụ bố mẹ. Thế nên tới giờ, anh không có một đồng nào trong tay gọi là chút vốn.
Em biết, tính cách con người là quan trọng, không phải ai đi học cũng mới làm được việc lớn. Nhưng em thấy anh là người không có ý chí vươn lên. Anh lúc nào cũng nói số phận anh phải khổ, anh không có dự định học gì, làm gì, mà cứ đi làm mướn hết tháng này qua tháng khác. Em có ý muốn giúp đỡ anh một chút xíu về tài chính để anh đi học nhưng anh bảo anh không muốn nhờ vả ai cả. Tuy vậy, anh luôn có ý định muốn hai gia đình gặp gỡ và cưới em. Còn em luôn luôn trì hoãn ý định ấy của anh vì em muốn anh học nghề gì đó để có một công việc ổn định, để bố mẹ em yên tâm. Vì em học đại học mà anh thì chỉ tới lớp 12 nên em biết bố mẹ em sẽ không đồng ý mối quan hệ ấy khi trong tay anh chưa có gì.
Em chờ đợi anh ấy hai năm qua để mong anh có một cái nghề ổn định chứ không phải là đi xây, đi xách hồ. Anh ấy có dự định học lái máy xúc nhưng vẫn chưa hoàn thành được vì không có tiền đóng học phí. Anh cứ làm được 3 tháng lại về phụ bố mẹ hai tháng thì làm gì có tiền mà đi học. Em khuyên anh nên mượn bố mẹ một ít rồi sau này học xong đi làm thì trả sau nhưng anh vẫn không chịu, cứ đợi khi nào anh có tiền anh mới đi.
Em biết anh ấy yêu thương em nhiều lắm, quan tâm em không bằng lời nói vì tính anh ấy khô khan. Nhưng em thật không thể hiểu nổi tính khí của anh ấy nữa. Lúc bình thường, vui vẻ thì nhìn anh rất hiền lành nhưng những lúc anh ấy không vui, chán nản thì không thể kiểm soát được bản thân mình. Nhiều lần anh nhắn tin cho em bảo anh là người không có học, nhà anh nghèo, anh không muốn em phải khổ, anh ấy năn nỉ em đừng làm phiền anh ấy nữa, hãy để anh ấy được yên và mong em tìm được hạnh phúc mới... Những điều ấy em nghe như vết dao cứa vào tim mình nhưng em quen rồi nên không để tâm tới vì em yêu anh rất nhiều và cũng sau phút nóng giận là anh ấy lại xem như chưa có gì.
Khi nào anh mà bực mình chuyện gì thì không muốn nghe điện thoại của em, anh lại khoá máy hoặc tắt máy ngay lập tức. Những lúc như vậy, em lại gọi vào máy bàn nhà anh ấy để buộc anh phải mở máy vì anh không muốn làm phiền bố mẹ. Nắm được nhược điểm ấy của anh, cứ lúc nào anh không nghe hoặc khoá máy là em lại nhá máy hoặc gọi điện vào máy bàn. Em biết hành động ấy của em là sai nhưng nếu em không làm vậy thì anh ấy sẽ không bao giờ mở máy.
Có một lần cũng hành động tương tự, anh ấy đã nhắn tin năn nỉ em là đừng gọi vào máy bàn nữa nhưng em vẫn cứ gọi vì em cũng tưởng như mọi lần cơ. Vậy là 10 phút sau, mẹ em gọi vào cho em hỏi em có nhá máy nhà anh ấy không? Em nghe mà tưởng chừng như tim mình bị ai đó bóp nghẹt. Em không ngờ anh ấy lại có thể bảo mẹ anh ấy ra nói với mẹ em là bảo em đừng nhá máy nữa. Em thấy anh ấy không hề tôn trọng em. Anh ấy có nhiều cách giải quyết chứ đâu phải là chọn cách đó. Em hỏi anh thì anh bảo anh làm vậy để em không nhá máy nữa. Vậy là giữ sự bình yên của gia đình và một chút lỡ lầm của em. Người mà em tin tưởng lại chọn gia đình và làm bẽ mặt bố mẹ em vì tội không biết dạy con.
Từ đó trở đi, em ít liên lạc với anh ấy vì trong em đã bị tổn thương và tình yêu em dành cho anh ấy cũng đã không còn được như xưa nữa. Em cũng cần thời gian để suy nghĩ có nên gửi gắm cuộc đời mình cho một người mà không muốn bảo vệ em hay không? Dường như anh ấy hiểu sự im lặng ấy của em nên lại liên lạc với em. Anh ấy chỉ nhắn tin chứ ít khi gọi điện và đột nhiên, anh ấy vào thành phố nơi em đang làm. Em hỏi thì anh bảo vì nhớ em nên anh vào. Nhìn khuôn mặt khắc khổ và hiếm thấy nụ cười xuất hiện trên môi ấy của anh, lòng em lại đau, lại không muốn bỏ anh vì trông anh tội quá. Vậy là anh vẫn đi làm công việc trước kia, ngày nghỉ anh lại đón xe buýt lên thăm em.
Có những lúc bực mình vô cớ, anh vứt chiếc mũ bảo hiểm vào ven đường, vứt tờ báo mới mua vào bãi gửi xe... giữa bao con mắt ngỡ ngàng của người đi đường. Họ tưởng em làm điều gì đó tội lỗi lắm nên anh mới như thế. Anh chỉ biết hành động theo cảm tính mà không một lần nghĩ tới cảm xúc của em những lúc ấy, chưa một lần anh đặt mình vào vị trí của em. Tất cả đều được anh giải thích vì anh là người nóng tính. Và lần này, khi em đang lấy phiếu gửi xe trong siêu thị thì anh đột nhiên đập tờ báo vào người em, tỏ ý bảo em kẹp vào xe. Lúc đó, em có hừ một tiếng nhưng không ngờ là anh lại có thể vứt tờ báo xuống đất như thế. Sau đó, đang xem đồ trong siêu thị thì anh nhắn tin bảo anh về trước đây. Em nhắn lại là nếu anh về thì đừng gặp em nữa. Ít phút sau anh nhắn gọn lỏn: "Vậy xong chưa".
Em đã quá mệt mỏi với những hành động, cách cư xử ấy của anh rồi. Và thế là em nhắn tin chia tay với anh. Anh ấy năn nỉ xin em quay lại, anh bảo không thể sống thiếu em được. Anh ấy muốn cùng em đi hết quãng đường còn lại và hãy tha thứ cho anh ấy một lần nữa. Nhưng hai năm qua, em chịu đựng cảnh ấy không biết bao lần. Chỉ vì quá yêu anh ấy nên em chấp nhận bỏ qua tất cả, thậm chí em còn nghĩ sẽ không ai có thể thay thế được anh.
Từ sự việc nhá máy bàn ấy như một gáo nước lạnh dội vào trái tim em, tăng thêm sự nghi ngờ của gia đình em về tình cảm anh ấy dành cho em đến mấy việc lặt vặt, khiến em đắn đo có nên chia tay anh ấy hay không? Em nghĩ, với tính cách của anh ấy thì có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ sửa được. Hai năm qua, em đã chịu đựng những lúc anh nổi giận bất thường ấy không biết bao lần. Em đã nhiều lần rơi lệ. Hơn nữa, cách suy nghĩ của em và anh ấy cũng không giống nhau. Nhiều lúc anh cứ lôi trình độ học vấn ra mà nói chuyện với em, nào là vì anh không có học như những bạn làm kế toán, công an,... Trong khi đó, em biết anh luôn mặc cảm về bản thân nên không bao giờ em so sánh trình độ hay công việc của những người bạn cùng lứa.
Em không biết liệu em có thể chấp nhận được tính cách nóng nảy ấy của anh tới suốt đời hay không nữa? Ngoài những lúc ấy ra thì anh ấy là người hiền lành, là người chồng, người cha tốt. Ở bên anh ấy em rất an toàn. Nhưng cứ nghĩ tới những lúc anh nóng giận, anh cư xử mà không cần nghĩ tới danh dự của em một chút nào lại làm em do dự. Hiện giờ, anh ấy cứ liên lạc muốn gặp em nhưng em đã im lặng vì em muốn bình tâm để suy nghĩ về tình cảm của mình. Em đang rất rối bời. Em mong độc giả có thể cho em vài lời khuyên hữu ích trong lúc này.
Theo Ngoisao
Tôi sợ rơi 'bẫy' ngoại tình Bản thân tôi không chấp nhận kiểu 'ông ăn chả, bà ăn nem' nhưng trước người đàn ông nồng nàn ấy, tôi sợ sẽ bước sai đường. Biết nói thế nào đây nhỉ? Tôi đang có cảm tình với một người đàn ông không phải là chồng của mình. Đó là ngoại tình phải không? Một ngày nọ, tôi nhận ra tình cảm...