Bố mẹ cấm cản tôi yêu người có con riêng
Tôi từng bị phản bội nên rất hạnh phúc khi được yêu lần nữa. Nhưng đến với anh, tôi sẽ mất danh dự, tương lai và gia đình.
Đã 8 tháng 10 ngày tôi sống trong sự giả tạo. Tôi tự tạo cho mình một vỏ bọc cứng cỏi, vui vẻ, hòa đồng trước gia đình, bạn bè và xã hội. Nhưng nào ai có thể hiểu được đằng sau cái vỏ bọc đó là một trái tim yếu ớt đang rỉ máu và co rúm lại. Tôi run rẩy và nước mắt cứ rơi vào mỗi đêm. Sau mối tình sâu đậm hơn 2 năm trời và kết quả là tôi đã giết một đứa trẻ vô tội. Người đó ra đi cùng một cô gái khác. Họ sống trong niềm vui và hạnh phúc. Còn tôi luôn núp sau cái bóng vui vẻ, vô tư.
Tôi có một công việc ổn định tại một ngân hàng mà bao nhiêu người mơ ước. Nhưng tôi không thể tập trung cho công việc nên tôi đã ra đi. Tôi chìm đắm vào một cuộc sống xa đọa, tìm niềm vui trong những ánh đèn nhiều màu sắc và hơi men. Càng muốn quên đi cái quá khứ đau khổ ấy thì tôi càng đánh mất mình. Tôi dần khép kín tâm hồn và trái tim mình. Tôi đã cố gắng cho mình cơ hội đi tìm một hạnh phúc mới nhưng đến với ai thì tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Kết quả là tôi lại một mình trong bóng đêm.
Tôi đã thật sự đánh mất mình. Tôi rời xa cái nơi mà tôi đã sinh ra và lớn lên, khăn gói đến Sài Gòn. Mặc dù đã sống ở đây hơn 4 năm trời khi còn là một cô sinh viên nhưng khi đặt chân lên đây, tôi càng thấy sợ hãi trước những cạm bẫy của cuộc đời. Vì chính nơi đây, tôi đã gặp hắn, yêu hắn và bị hắn phản bội. Tôi đã xin vào làm PG trong một quán bar để có thể lãng quên nỗi đau trong hơi men. Tuy vậy nhưng tôi chưa một lần rơi vào con đường sai trái.
Cho đến khi tôi gặp anh. Lần đầu tiên, tôi thật sự chưa hề có ấn tượng gì về anh. Còn anh và bạn bè đã ấn tượng về một nhân viên PG vui tính, “khùng”. Tôi vui chơi hết mình khiến mọi người nghĩ rằng tôi đã cắn thuốc. Lần thứ 2 gặp lại anh là khi nhóm bạn của anh rủ tôi đi ăn sau buổi tối xuống nhạc. Đó chính là đêm định mệnh của tôi. Tôi thích cái cách nói chuyện khiến người khác phải ngượng rồi lại chọc cho người khác bật cười của anh. Và tôi đã vô tình trở thành nạn nhân bị anh đem ra “chặt chém”. Tối hôm đó, chúng tôi đã đi ăn và uống cafe đến hơn 4h sáng.
Video đang HOT
Sau đó, chúng tôi nói chuyện với nhau qua tin nhắn điện thoại. Rồi đột nhiên anh biến mất. Anh thấy tôi quá “khùng” và vì tôi là một PG nên anh nghĩ rằng tôi chỉ muốn lợi dụng anh. Sau đó, anh chủ động liên lạc lại với tôi, đón tôi đi ăn cùng nhóm bạn của anh. Mọi người rất thích tôi vì tôi vô tư, hồn nhiên và hòa đồng. Mặc dù tôi không đẹp bằng ai nhưng vẫn có nhiều người phải trầm trồ khen ngợi. Anh bắt đầu có tình cảm với tôi và chúng tôi đã trở thành một cặp “khùng” trong mắt mọi người.
Càng gần gũi và tiếp xúc với tôi, anh càng yêu tôi, bạn bè anh cũng quý mến tôi. Nhưng lại một lần nữa, anh cho tôi ăn món “sinh tố bơ”. Tôi lại một lần nữa cảm thấy hụt hẫng. Cho đến một hôm, anh quyết định nói cho tôi nghe về quá khứ của anh. Anh năm nay 27 tuổi và đã có một đứa con trai 8 tuổi. Nhưng anh vẫn còn là một người độc thân. Ngày ấy, anh đã yêu và đến với một cô gái. Kết quả là đã có một sinh linh bé nhỏ. Anh ấy dự định sẽ chờ đến khi cô gái đó đủ tuổi và làm đám cưới. Nhưng sau khi sinh ra đứa bé, cô gái đã bỏ đi theo gia đình sang Mỹ định cư. Vậy là anh trở thành cha mà không được làm chồng. Anh gà trống nuôi con trong suốt 8 năm trời. Trong khoảng thời gian ấy, tất nhiên là không phải anh không tìm hiểu ai. Nhưng đến với ai thì anh cũng có rào cản về quá khứ và đứa trẻ. Đó là lý do đến bây giờ anh vẫn còn độc thân. Anh nói tôi nghe tất cả. Anh không muốn tôi yêu anh vì anh không xứng đáng.
Có qua có lại mới toại lòng nhau. Tôi quyết định cũng tâm sự với anh về quá khứ không mấy tốt đẹp của mình. Sau hôm đó, chúng tôi đã không còn rào cản về suy ngĩ nữa. Đi đâu, chúng tôi cũng đi cùng nhau. Tôi biết mình đã tìm được hạnh phúc. Tôi vui vẻ tâm sự với mẹ và thông qua mẹ mà cả gia đình tôi đều biết. Mọi người ra sức ngăn cản. Họ nói anh không xứng đáng với tôi. Tôi sẽ mất đi danh dự, tương lai và gia đình nếu chọn anh. Nhưng họ lại không nghĩ rằng nếu ai cũng có cái suy nghĩ phong kiến và bảo thủ như họ thì liệu có gia đình nào dám đón nhận một đứa con gái không ra gì như tôi không?
Gia đình nói tôi mù quáng nhưng tại sao không cho tôi cơ hội đi tìm hạnh phúc của mình. Tôi biết gia đình thương yêu và lo lắng cho tôi nên mới có suy nghĩ như vậy. Nhưng tất cả chỉ suy nghĩ được một chiều hướng, không hề suy nghĩ cho hướng ngược lại. Tôi thật sự mệt mỏi và đau đớn sau mối tình trước. Và bây giờ tôi muốn được bình yên. Hãy cho tôi một lời khuyên nhé. Cám ơn tất cả mọi người đã lắng nghe tâm sự của tôi.
Theo VNE
Có nên thoát khỏi cảnh "gà trống nuôi con"?
Mấy người bạn mai mối cho tôi vài đám, người thì nhỡ nhàng quá tuổi, người không gặp may trong hôn nhân, tôi thấy họ đều là những người đàng hoàng, nhan sắc vừa phải. Trong lòng tôi đang rất băn khoăn lưỡng lự, không biết có nên kết hôn nữa hay không. Tôi sợ cảnh 'mẹ ghẻ con chồng'.
ảnh minh họa
Xin kính chào các bạn đọc xa gần của mục Tâm sự!
Tôi là một độc giả khá thường xuyên theo dõi mục Tâm sự, hôm nay tôi có việc muốn nhờ các bạn đóng góp ý kiến, vì tôi đang rất băn khoăn, trăn trở, không biết nên như thế nào. Chuyện của tôi thế này:
Tôi cưới vợ được 6 năm thì vợ qua đời do mắc bệnh hiểm nghèo, để lại cho tôi 2 đứa con trai thơ dại, cháu lớn 4 tuổi, cháu bé 2 tuổi. Tôi ở vậy nuôi con, đến giờ đã được 6 năm. Bố mẹ, anh chị em trong gia đình cùng bạn bè thấy tôi 'gà trống muôi con' vất vả nên ai cũng khuyên tôi đi bước nữa để có người gánh vác việc gia đình và chăm sóc lo lắng cho các con cùng tôi.
Mấy người bạn mai mối cho tôi vài đám, người thì nhỡ nhàng quá tuổi, người không gặp may trong hôn nhân, tôi thấy họ đều là những người đàng hoàng, nhan sắc vừa phải. Tôi mời họ đến nhà chơi, tôi thấy họ cũng rất quý và quan tâm tới các con tôi. Nhưng thực sự trong lòng tôi đang rất băn khoăn lưỡng lự, không biết có nên kết hôn nữa hay không. Tôi sợ cảnh 'mẹ ghẻ con chồng'.
Tôi hay tự hỏi rằng không biết khi sau kết hôn cuộc sống của tôi có được cải thiện hơn không, hạnh phúc hơn không? Tôi và các con có đỡ vất vả không hay lại khổ tâm hơn vì suốt ngày làm trọng tài phân xử giữa một bên là vợ và một bên là các con của mình?
Theo các bạn thì tôi nên như thế nào, kết hôn hay ở vậy nuôi con? Liệu có người nào đó thực sự yêu thương tôi và các con tôi không? Có bù đắp được tình cảm cho các con tôi không? Liệu tôi có được hạnh phúc thực sự khi kết hôn không?
Xin nói thêm về bản thân tôi một chút: tôi năm nay 36 tuổi, nghề nghiệp ổn định, tuy thu nhập không cao nhưng đủ cho sinh hoạt gia đình. Tôi đã có nhà cửa, tuy không rộng rãi lắm nhưng cũng tương đối đàng hoàng, đủ cho cuộc sống.
Rất mong bạn đọc xa gần cho tôi lời khuyên chân thành, vì là người trong cuộc nên tôi bối rối, không sáng suốt được. Cuối cùng, tự đáy lòng mình, tôi xin chân thành cảm ơn và kính chúc tòa soạn cùng toàn thể bạn mạnh khỏe và hạnh phúc. Tôi rất mong được hồi âm của các bạn.
Theo VNE
Bố đã 'gà trống nuôi con' như thế đấy! Từ ngày có Tít, tôi mới hiểu thêm về nỗi lòng, sự lo lắng mà bố dành cho tôi trong suốt tuổi thơ không mẹ. Một sáng cuối tuần đẹp trời, tôi quay trở lại ngôi nhà nhỏ xinh trên tầng 5 của một khu tập thể vốn đã quá cũ kỹ - nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Dừng xe...