Bố mẹ cấm bỏ chồng dù chồng đánh tơi tả
Khi tôi mang đứa con về nhà khóc lóc với khuôn mặt bầm tím, đầy vết thương, van xin bố mẹ cho tôi ở lại nhà, bố đã không đồng ý.
Bố nhất định bắt tôi về lại nhà chồng, còn không cho tôi vào nhà, bảo là, đã lấy chồng thì phải theo chồng. Thì tôi luôn hiểu đạo lý, con gái có chồng không nên hành hạ bố mẹ, phải biết tự lo cuộc sống vợ chồng mình. Nhưng đó là những trường hợp khác, đằng này, gia đình chồng khinh thường, có coi tôi ra gì đâu.
Thấy thái độ của bố, tôi gào lên: “Bố định để nhà ấy giết chết con à mà bố không cho con vào. Con là con gái bố, cái nhà ấy là địa ngục, là tù đầy, con không thể tiếp tục sống”. Bố tôi vẫn không thay đổi ý định, bố mắng tôi: “Mày có làm sao thì nhà chồng mày mới thế, chứ tự nhiên nó lại đánh mày à. Bình thường, nó là thằng nho nhã, đâu có vũ phu, chắc tại mày ghê gớm quá thôi”.
Thì đúng là, bình thường chồng tôi vốn là người nhìn bảnh trai, nho nhã, thậm chí là còn có chút thư sinh. Nhưng ai nhìn mặt mà bắt hình dong được. Vả lại, bố tôi không hay tiếp xúc với anh ta, có cũng là những lúc gặp qua quýt. Tất nhiên, với người lớn anh ta phải thưa gửi, khúm núm rồi ngoan ngoãn. Chả lẽ lại hỗn láo, coi nhà vợ không ra gì đúng là hết thuốc chữa.
Thực tình, kinh tế của mình mà không chủ động được thì tôi đã chán lắm rồi, chứ đừn nói tới việc, tiền đi làm đưa cho người khác giữ rồi hàng tháng xin xỏ. (ảnh minh họa)
Nhưng bố ở ngoài cuộc bố đâu có hiểu, về cái nhà ấy, anh ta lộng hành, bảo thủ, vũ phu thế nào. Bao nhiêu năm sống ở nhà chồng, tôi chưa bao giờ có được quyền đưa ra ý kiến nào cả. Tôi chỉ biết câm nín, còn chồng tôi, mẹ chồng tôi quyết định, và tôi phải làm theo. Tiền đi làm của tôi hàng tháng, chỉ giữ lại tiêu chút ít, còn lại phải đưa cho mẹ chồng quản. Vì bà bảo, hai đứa phải gom góp tiền vào lấy vốn làm ăn, đưa cho bà quản, không thể tiêu pha hoang phí được. Hàng tháng chỉ được tiêu bao nhiêu tiền sinh hoạt, cần cái gì quan trọng thì báo cáo với bà.
Thực tình, kinh tế của mình mà không chủ động được thì tôi đã chán lắm rồi, chứ đừn nói tới việc, tiền đi làm đưa cho người khác giữ rồi hàng tháng xin xỏ. Tôi không đồng ý, ca thán với chồng thì anh bảo tôi tính toán, ki bo với mẹ anh. Mẹ chồng giữ chứ đi đâu mà mất, cần thì nói với mẹ. Anh cau có, khó chịu với tôi, bảo tôi làm dâu không biết điều.
Video đang HOT
Tôi vốn không thích sống bon chen, cũng không thích nịnh nọt ai hay chơi khăm ai cản, tính tôi an phận. Thế nên, nhà tôi có cô em chồng, đang yên đang lành cứ hay kích bác, bới móc chuyện của người tôi cũng không để tâm. Vậy mà, thấy tôi hờ hững cô ấy còn bảo tôi khinh cô ấy, không tiếp chuyện. Chẳng hiểu cô ấy nghe lỏm ở đâu còn biết, tôi cho cô bạn thân vay tiền, hôm cô ấy đến nhà tôi chơi. Vì tôi có tích cóp được tí xíu. Thế nên, mẹ chồng tôi nổi tam bành, bảo tôi giấu giếm bà tiết kiệm quỹ đen. Rồi mẹ nói với chồng tôi, bảo tôi không biết điều.
Vậy mà bố tôi lại hắt hủi tôi, bảo tôi sai mới bị người ta đánh. Tôi sai gì nào, hay là tại tôi quá nhịn, quá tử tế với nhà chồng? Hay là tại bố mẹ không muốn mang tiếng vì đứa con gái như tôi?(ảnh minh họa)
Tôi sinh con mà không được một miếng thịt. Mẹ chồng tôi không chăm tôi đã đành, mới được có hơn tháng ở cữ, bà để tôi tự túc mọi thứ, từ chợ búa, cơm nước, giặt giũ. Càng nhìn con tôi càng thương nên cố gắng bằng mọi cách sống cho thật tốt. Sau này khi con khôn lớn thì tính sau.
Hôm rồi chồng tôi nói chuyện dùng tiền ấy cho anh trai vay, vì anh chị cần xây nhà trước, mẹ tôi cũng bảo vậy, khiến tôi tức điên. Tôi phải sống trong căn nhà chật hẹp, ức chế đầy người anh không quan tâm, mang tiền tôi tiết kiệm bao năm nay cho anh đi xây nhà, đến bao giờ mới nhận lại. Tôi không cho phép, anh ta quát tôi bảo: “Mày có quyền gì mà không cho phép, tao chỉ nói với mày cho mày biết, chứ không phải là chuyện mày đồng ý hay không tao mới dám làm. Anh tao, tao cho vay, mày cản được à. Không thích thì biến!”.
Anh xưng mày tao với tôi, nghe anh chửi bới mà tôi nghẹn cứng cổ họng, rưng rưng nước mắt. Tôi đã nhịn đủ rồi, đã chịu đủ rồi. Tôi phải vùng lên vì con tôi, sống thế này như chết: “Được, anh thích cho vay thì cho, nhưng trả lại tiền của tôi, tôi còn nuôi con tôi. Tiền anh, anh cho anh trai anh vay, tôi không cấm. Anh không nghĩ tới mẹ con tôi, anh không nuôi được con thì để tôi nuôi”. Nói rồi, anh ta đạp vào người tôi ngã ngửa, đánh cho tôi một trận tơi bời. Đó là lần đầu tiên anh ta đánh tôi nhưng cũng là trận đòn khiến tôi nhớ đời. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản, cảm thấy bế tắc, nhọc nhằn, đau khổ. Tôi không biết nên làm thế nào nên mới bế con về nhà bố mẹ đẻ, cầu xin bố mẹ đẻ cưu mang tôi.
Vậy mà bố tôi lại hắt hủi tôi, bảo tôi sai mới bị người ta đánh. Tôi sai gì nào, hay là tại tôi quá nhịn, quá tử tế với nhà chồng? Hay là tại bố mẹ không muốn mang tiếng vì đứa con gái như tôi?
Theo VNE
Cả nhà chồng giương mắt nhìn anh đánh tôi
Cuối cùng thì tôi cũng không sướng được, số tôi vẫn phải chịu cảnh lấy chồng vũ phu, điều mà tôi lo sợ suốt thời gian chuẩn bị lấy chồng.
Khi yêu nhau, chồng tôi không phải là người như vậy, anh điềm đạm, dễ chịu, có người thường bảo anh hiền. Nhưng người ta lại nói, đàn ông nhìn hiền thường hay cục tính. Chính vì thế mà tôi cũng lấy làm lo lắng, tôi sợ rằng, anh cũng sẽ cục tính, khó chịu nếu như sau này cuộc sống vợ chồng có những xích mích.
Trước khi lấy chồng, tôi có một cô bạn thân. Ngày ngày cô ấy gọi cho tôi than thở về chồng mình. Cô ấy bảo, chồng cô ấy vũ phu, hay đánh cô ấy. Tôi thì chỉ nghe loáng thoáng như vậy thôi chứ không nghĩ là chuyện nghiêm trọng. Nhưng sau này, khi cô ấy đến nhà tôi chơi, mặt tím bầm, sưng vù, tôi mới thấy, sự việc thật sự đã đi quá xa. Cô ấy khóc và nói với tôi rằng, nhất định sẽ ly dị, không bao giờ chấp nhận người chồng vũ phu như thế.
Tôi thì nói với cô ấy, phải ly dị ngay. Vì phụ nữ không bao giờ chấp nhận một gã chồng vũ phu, càng nhân nhượng thì chồng càng không buông tha cho mình. Tôi cương quyết là, sau này mình sẽ không lấy một người chồng như vậy.
Tôi thì nói với cô ấy, phải ly dị ngay. Vì phụ nữ không bao giờ chấp nhận một gã chồng vũ phu, càng nhân nhượng thì chồng càng không buông tha cho mình. (ảnh minh họa)
Nhưng suy nghĩ của tôi 1 năm sau đã khác, vì đàn ông vũ phu khi yêu không thể đoán được. Vả lại, khi đã yêu, phụ nữ cũng không tính toán nhiều như thế. Họ chỉ biết yêu và cưới người mình yêu, hi vọng có một cuộc sống hạnh phúc mà thôi.
Tôi lấy chồng, chồng tôi là một người nhìn rất hiền lành nhưng chẳng ngờ, sau hơn 1 năm sống cùng nhau, khi chưa có con cái gì, anh bắt đầu dở thói trăng hoa. Anh đi cặp bồ, ngoại tình lung tung cả. Ngay khi chở vợ, anh còn tán gái được. Tôi có nói thì anh bảo, trêu con gái cho vui chứ có ý gì đâu. Nhưng nhiều khi anh lộ liễu giống như không tôn trọng tôi khiến tôi phật ý. Tôi nói nhiều làm anh cùn, khó chịu, anh bực bội và dần, anh tát tôi.
Anh nói tôi là một kẻ không biết điều, chồng chiều, nhà chồng chiều, cho cuộc sống giàu có sung sướng còn không biết đường mà lần. Nhưng tôi nào được chiều, nhà chồng quá khắt khe với tôi, sống ở gia đình giàu có, mang tiếng vậy nhưng tiền nào có. Vậy mà tôi luôn chịu tiếng xấu, ăn bám nhà chồng.
Vốn là người cam chịu, tôi chấp nhận tất cả lời đàm tiếu của gia đình chồng, kể cả bố mẹ chồng. Dường như, chẳng ai trong nhà chồng không ưng tôi. Người ta bảo &'không có lửa làm sao có khói' nhưng đâu phải vậy, tôi có làm gì nên tội. Chỉ là chồng tôi gây ra tội, tôi nói chồng và vì họ xót con trai họ nên ghét tôi.
Tôi đã từng nghĩ không bao giờ lấy người chồng vũ phu mà giờ tôi thành ra thế này đây. (ảnh minh họa)
Giờ thì anh dở thói phũ vu đánh tôi. Đã không ít lần, trong bữa cơm, tôi nói vài câu mà anh tát tôi trước mặt cả nhà, bố mẹ anh, em anh, nhưng không ai nói gì, họ vẫn hiển nhiên ăn uống, gắp thức ăn, mặc tôi bỏ lên phòng khóc lóc. Chẳng ai tham gia một lời nào trong câu chuyện của vợ chồng tôi, dù là khi anh sai rành rành ra, ai cũng thấy.
Rất nhiều lần như vậy, bố mẹ anh không một câu, em anh cũng không động chạm gì tới, họ coi tôi như là cái gai trong mắt họ. Anh thì cứ thế, cứ chơi bời rồi về nhà lại quen dở thói đánh vợ. Tôi không ngờ anh lại đổ đốn ra vậy, con người anh trước kia là thế, có lẽ giờ mới bộc lộ bản chất.
Tôi đã từng nghĩ không bao giờ lấy người chồng vũ phu mà giờ tôi thành ra thế này đây. Tôi chán nản lắm rồi, chẳng lẽ cũng ly hôn, khi chưa có con, ly hôn có lẽ sẽ tốt hơn phải không? Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Người thu nhập thấp hơn hay đánh vợ? Bản thân tôi là người phụ nữ, tôi thấy đúng là, những người chồng có thu nhập thấp hơn vợ thường hay là những người vũ phu, còn 'vũ cả mồm'. Ngày 13.12, ông Hoa Hữu Vân - Phó Vụ trưởng Vụ Gia đình (Bộ VHTTDL) cho biết, theo nghiên cứu của Vụ Gia đình, điều "kỳ lạ" là những người chồng có...