Bố mẹ bắt phải lấy anh nhà có mặt tiền
Chê người yêu em nghèo, nghề nghiệp không có, bố mẹ ra sức gán ghép với anh hàng xóm, tuy chưa việc làm nhưng ngoan.
Chào mọi người, em rất hay theo dõi chuyên mục Tâm tình. Hôm nay chính em đang phải khổ sở vì phải lựa chọn.
Em, 22 tuổi vừa học xong và đang chờ việc làm. Anh, 23 tuổi, cũng vừa ra trường và đang xin việc. Hai chúng em yêu nhau từ ngày lớp 12. Chuyện tình của hai đứa thật sự đẹp. Em yêu anh ấy và anh ấy cũng vậy, rất chăm lo, thương yêu và chiều chuộng em. Đã quen nhau gần 5 năm nhưng em chưa dám dắt anh về nhà, vì xét về gia cảnh, gia đình em hơn anh.
Bố mẹ rất sợ em phải khổ nên lúc nào cũng muốn em lấy chồng gần nhà, gia đình chồng không giàu thì cũng phải có nhà mặt tiền. Gần đây, do bố mẹ bắt em phải có người yêu hoặc có rồi thì phải nói. Em đã nói sơ lược về hoàn cảnh anh ấy, và kết quả là mẹ em nói chia tay ngay còn bố thì không được hài lòng. Sau đó, bố mẹ ra sức gán ghép em với con nhà hàng xóm, tuy không giàu nhưng có nhà mặt tiền, gia đình bên đó nhìn cũng hiền hậu còn người con trai tuy chưa có việc làm nhưng có vẻ là người hay làm và ngoan ngoãn.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Giờ đây em suy nghĩ rất nhiều. Người ta chia tay nhau do lăng nhăng, do không hợp còn em thì hai đứa đang rất tình cảm, quen nhau lâu nhưng chưa từng cảm thấy nhạt, lúc nào cũng như những cặp mới yêu nhau. Giờ chúng em mà chia tay thì thật sự rất đau khổ. Nhưng gia đình cả hai bên đều không hài lòng về nhau. Bố mẹ em thì nói nhà anh nghèo hơn, rồi anh thất nghiệp. Còn nhà anh nói bố mẹ em khinh thường nhà anh, dù có xin được việc hay cố hơn nữa thì cũng vậy.
Giờ đây cả em và anh ấy đều bế tắc vì không biết làm sao. Em nên cố gắng yêu anh để mong một ngày bố mẹ đồng ý hay nên nhẫn tâm quên đi tình yêu đang hạnh phúc của mình để nghe theo bố mẹ?
Video đang HOT
Theo VNE
Thời đại nào mà vẫn 'môn đăng hộ đối'?
Thật ra, anh đẹp trai, nhà anh cũng giàu lại ở thành phố nên nhất định là phải lấy gái thành phố, có điều kiện kinh tế là trước mắt. Thế nên, dù làm thế nào thì mẹ anh cũng không ưng tôi...
Mẹ anh nhai vội miếng mía, nuốt cái ực rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi từ đầu tới chân &'ờ, cháu về chơi đấy à?'. Xong câu ấy, mẹ anh quay đi, không ngồi bàn tiếp chuyện, cũng không hỏi han tôi xem tôi quê quán nơi đâu, con cái nhà ai, học hành gì. Tôi ngồi đó với anh, anh có chút ái ngại &'tính mẹ anh thế, em đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà'.
Thật ra, tôi đang ngại. Làm sao mà không ngại được khi tới nhà anh, chẳng ai hoan nghênh. Có lẽ, bố mẹ anh đã biết trước sự xuất hiện của tôi, phải biết được người yêu hay bạn gái của con gái tới nhà chơi chứ. Chẳng lẽ anh đưa tôi về bất ngờ. Đi một mình với một cô gái, có bất ngờ thì mẹ anh cũng nên tìm hiểu thử, để biết đâu sau này con mình sẽ lấy cô ấy...
Tôi ngồi lặng, nghĩ đủ thứ chuyện trên đời. Mẹ anh nấu cơm bên ngoài, cũng không hỏi tôi có ở lại ăn cơm cùng không. Thế mà hôm ấy, tôi đã tưởng tượng ra cảnh, mình ở lại nhà anh ăn cơm, về nhà anh, vào bếp thể hiện món gì, món gì cho mẹ anh hài lòng. Bây giờ thì... Chỉ một nồi cơm và khi tôi đứng dậy ra về, mẹ anh &'ừ' một tiếng nặng trịch, khiến lòng tôi bất an vô cùng.
Những ngày hôm sau đó, anh bảo tôi nên thay đổi cách ăn mặc, nên trang điểm này kia khi đi ra ngoài. (ảnh minh họa)
Sau ngày hôm ấy, tôi có chút buồn. Sao anh chẳng giống mẹ anh. Còn bố anh đi đâu, cũng không có nhà. Thế hóa ra, anh đưa tôi tới nhà trong cái ngày mà bố anh không có nhà, còn mẹ anh thì không thèm hỏi han tôi một câu. Tôi hỏi anh, mẹ có biết tôi đến chơi trước đó không thì anh bảo có, nhưng anh cũng không hiểu tại sao mẹ lại có phản ứng như vậy...
Những ngày hôm sau đó, anh bảo tôi nên thay đổi cách ăn mặc, nên trang điểm này kia khi đi ra ngoài. Anh còn bảo tôi là, hay là em đi tắm trắng vì nhìn nước da em ngăm ngăm đen, nhìn không được sáng. Rồi anh còn chê tôi là ăn mặc chưa sành điệu. Tôi cười, &'sao trước giờ anh không chê bai em, bây giờ anh lại nói em cần thay đổi, ý anh là sao?'. Lúc này anh thừa nhận, chính mẹ anh đã chê tôi. Mẹ anh chê tôi lùn, đen, lại còn bé người. Với lại mẹ anh có nói một câu với anh là &'nhìn nó ăn mặc như thế, ra ngoài người ta biết ngay nó nhà quê, không phải con nhà giàu có'.
Giàu có gì chứ, tôi đâu có nhận mình là người giàu có bao giờ. Tôi sinh ra ở quê, bố mẹ tôi chân lấm tay bùn. Tôi cũng đã từng làm những công việc đồng áng thời cấp 2, cấp 3. Cố gắng học hành, tôi thi đỗ đại học và bây giờ, tôi trở thành một sinh viên ưu tú. Tôi tự hào về điều này, tự hào với bố mẹ tôi vì tôi đã không phụ sự mong mỏi của bố mẹ.
Giàu có gì chứ, tôi đâu có nhận mình là người giàu có bao giờ. Tôi sinh ra ở quê, bố mẹ tôi chân lấm tay bùn. (ảnh minh họa)
Bố mẹ mong tôi đỗ đại học để sau này tôi có một công việc tốt, có được tấm chồng như ý. Ở quê, ai cũng mong con mình vào đại học vì với cha mẹ, đại học là cánh cửa duy nhất để sau này còn thành người, có được cuộc sống tốt hơn. Tôi hiểu tất cả những gì mẹ tôi phải trải qua, ba tôi phải gánh chịu nên tôi càng cố gắng.
Nhà tôi nghèo, nên khi ra trường tôi càng phải thật sự quyết tâm có công việc, kiếm được nhiều tiền dành dụm, chăm sóc bố mẹ và để sau này lo cho tương lai. Tôi đi làm, cặm cụi từng ngày. Và tôi gặp anh. Đó, tình yêu của chúng tôi đã đến thật nhẹ nhàng, thật lãng mạn. Anh luôn cho tôi niềm tin. Tôi cũng luôn nghĩ rằng, may mắn là tôi đã gặp được anh, được anh yêu thương. Chưa biết gia đình anh thế nào nhưng những gì anh thể hiện làm tôi có niềm tin vào bản thân hơn.
Tôi vốn nghĩ, mình có học, có công việc ổn, có tình yêu nhất là tình yêu của anh thì có lý do gì mình không được hạnh phúc. Tôi biết, bố mẹ tôi nghèo và có thể anh ở thành phố sẽ giàu có nhưng tôi chưa từng tự ti về điều đó. Bố mẹ dạy cho tôi cách phải tự tin vào bản thân mình. Tôi có gì phải không tự tin chứ, làm nông thì sao, chân lấm tay bùn thì sao? Cũng là bố mẹ tôi, là người nuôi tôi trưởng thành, cho tôi ăn học bằng bạn bằng bè.
Nên ngày về ra mắt gia đình anh, tôi tự tin lắm. Cuối cùng thì như vậy đó... Không một câu chào hỏi, không một lời hỏi han, cũng không một lời mời ở lại ăn cơm. Và rồi, mẹ anh chê tôi nhà quê. Sau lần ấy, vì anh van nài nên tôi lại cố gắng một lần nữa quyết tâm đến nhà anh để hi vọng được gặp bố anh và để bố mẹ anh biết, tôi không phải là cô gái tồi. Nhưng bao nhiêu thứ tôi thể hiện không thể làm mẹ anh hài lòng. Vì thứ mẹ anh cần không phải là tôi, là công việc mà là &' môn đăng hộ đối'. Mẹ anh muốn tôi phải xuất thân trong gia đình giàu có, bố mẹ có chức quyền, giống như gia đình anh vậy. Mẹ anh muốn con trai bà phải lấy một đứa con gái oai phong, lí lịch hoành tráng.
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Thời đại nào rồi mà mẹ anh còn cái tư tưởng &'môn đăng hộ đối'. (ảnh minh họa)
Thật ra, anh đẹp trai, nhà anh cũng giàu lại ở thành phố nên nhất định là phải lấy gái thành phố, có điều kiện kinh tế là trước mắt. Thế nên, dù làm thế nào thì mẹ anh cũng không ưng tôi...
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Thời đại nào rồi mà mẹ anh còn cái tư tưởng &'môn đăng hộ đối'. Con cái yêu nhau, tại sao cứ ngăn cấm chúng. Của cải làm nên từ hai bàn tay, chỉ cần người ta chung sức, đồng lòng thì lo gì về sau. Nếu như người giàu cứ chọn người giàu để lấy thì chả lẽ những người nghèo không thể được yêu người giàu sao? Giàu ở tiền nhưng tâm không giàu thì không thể tốt được.
Vì chuyện này mà tôi quá đau khổ, đắn đo. Không phải tôi tiếc gia đình anh, chỉ vì tôi quá yêu anh. Nhưng mà, với một người mẹ chồng chê bai gia đình tôi, nói nhà tôi nghèo này kia, chán bố mẹ tôi, tôi thật sự không muốn tiếp tục chuyện tình cảm này. Tôi đã đề nghị chia tay, anh đau khổ lắm! Nhưng là con trai duy nhất trong nhà, liệu anh có thể cãi lịa bố mẹ để lấy tôi không? Sống trong một gia đình mà không được mọi người yêu quý thì khác gì sống trong địa ngục. Cảm giác hụt hẫng vô cùng.
Thôi thì đành chia tay vì cái gọi là môn đăng hộ đối...
Theo Khampha
"Môn đăng hộ đối" thì yêu mới có hậu? Anh người Hà Nam, tôi người Hà Nội. Tôi "tiểu thư con nhà giàu", còn nhà anh cũng có điều kiện. Chúng tôi đã cưới nhau được 3 năm và thấy sống rất hạnh phúc. Tôi thầm cảm ơn mẹ vì đã "toan tính" cho tôi. Ảnh minh họa Tôi theo dõi rất nhiều bài của chuyên mục, đọc mỗi bài tôi thấy...