Bố mẹ anh thà ‘giết cháu nội’ chứ không cho cưới xin
Anh là giảng viên đại học, còn tôi làm việc ở công ty tư nhân nên nhà anh kịch liệt phản đối.
Tôi và anh cùng là dân huyện, gặp và yêu nhau khi hai chúng tôi làm cùng một công ty. Sau đó, anh xin vào làm giảng viên ở một trường đại học, còn tôi vẫn làm ở công ty đó. Chúng tôi yêu nhau đã 4 năm, thời gian không phải là dài nhưng cũng đủ để cho chúng tôi hiểu về nhau. Từ khi yêu, hai đứa luôn luôn xác định và cùng nhau cố gắng để khi đến với nhau, chúng tôi có một cuộc sống đỡ vất vả. Mức lương của tôi không cao nhưng với những thu nhập thêm, tôi cũng đủ để trang trải cuộc sống. Tôi và anh cứ vô tư yêu nhau mà không hề biết rằng gia đình anh không đồng ý cho anh lấy tôi. Sau ba năm yêu anh, chúng tôi mới nhận được sự phản đối từ gia đình anh.
Khi biết chuyện, tôi đã quết định chia tay để cho anh được đến với người khác. Nhưng rồi chúng tôi không làm được như vậy. Với biết bao kỷ niệm buồn vui và hơn nữa là tình yêu của chúng tôi dành cho nhau quá nhiều nên tôi và anh không thể xa nhau được. Anh nói với tôi là cả hai phải cố gắng để xin được việc cho tôi vào làm ở chỗ khác, ổn định hơn rồi anh sẽ thuyết phục gia đình.
Đến một ngày, tôi biết mình có thai. Cảm giác được làm mẹ hạnh phúc biết nhường nào nhưng đan xen với niềm hạnh phúc ấy là sự sợ hãi và lo lắng. Gia đình tôi, bố mẹ là nhà giáo, gia đình anh cũng vậy. Nếu họ biết được thì họ sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa là gia đình anh đặc biệt phản đối tôi. Tôi báo tin cho anh, anh cũng đồng cảm giác với tôi. Cuối tuần đó, anh về nhà xin bố mẹ anh cho cưới nhưng đời thật trớ trêu. Gia đình anh vẫn không đồng ý, anh không dám nói ra sự thật. Chúng tôi cũng không muốn phải bỏ đi đứa con của mình, lúc đó tôi cảm thấy đau khổ vô cùng.
Tôi và anh bàn nhau nói cho chị gái anh biết sự thật để khuyên bảo bố mẹ anh vì họ ghét tôi nhưng con tôi là máu mủ nhà họ. Tôi nghĩ không ông bà nào lại giết cháu mình cả nhưng ai biết được chữ ngờ khi biết được chuyện, chị gái anh không những không khuyên bảo bố mẹ anh mà lại chửi mắng anh, nhiếc móc anh thậm tệ.
Video đang HOT
Bố mẹ anh biết chuyện, họ mắng chửi anh, nói anh hư hỏng. Tôi biết không còn con đường nào khác, tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy. Tôi học đại học, đi làm, có công việc, gia đình có điều kiện, ngoại hình trung bình khá, tính tình hòa nhã, tại sao họ lại cay nghiệt với tôi như thế? Nếu họ có ghét tôi thì họ cũng phải nghĩ đến máu mủ của họ mà tôi đang mang trong người chứ? Lý do họ phải đối tôi chỉ vì tôi làm việc ở công ty tư nhân, còn anh là giảng viên.
Tôi rơi vào bế tắc và tuyệt vọng. Anh nhu nhược không dám làm trái lời bố mẹ và một phần vì cái danh dự của anh với xã hội. Đứa con tôi đang mang trong mình chưa một ngày được nhìn thấy ánh mặt trời tròi đã phải rời xa. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau mẹ giết con? Những đau đớn về thể xác mà tôi phải chịu không bằng nỗi đau về tinh thần mà tôi sẽ mang theo suốt cuộc đời mình.
Sau khi bỏ đi đứa con, một lần nữa tôi quết định chia tay anh vì gia đình anh đã như vậy thì tôi có bước chân vào nhà anh ta cũng không sống nổi. Hơn nữa, nhà tôi cũng không đến nỗi nào mà họ khinh thường tôi như vậy. Nhưng con người tôi lại không làm được. Lỗi của gia đình anh chứ anh có lỗi gì. Anh cũng đau khổ như tôi mà. Tôi vẫn tiếp tục yêu anh. Sau mỗi lần như vậy, tình cảm của chúng tôi dành cho nhau lại nhiều hơn. Anh cũng đau khổ và dùng mọi mối quan hệ của anh để xin việc khác cho tôi nhưng vẫn chưa có kết quả gì.
Đến bây giờ, tôi đã 26 tuổi. Cái tuổi không còn trẻ để thoải mái yêu đương và lựa chọn nữa rồi. Bạn bè tôi ai cũng có gia đình riêng, những lúc nhìn gia đình họ mà tôi ứa nước mắt. Tôi cảm thấy cuộc sống thật u uất, tôi thắc mắc tại sao gia đình anh không nghĩ cho tôi một chút? Họ chỉ biết thương con họ mà không nghĩ đến con người khác. Họ là những người đi dạy học vậy mà…
Tôi chỉ mong ước có được một cuộc sống bình yên. Hiện tại tôi rất buồn và thất vọng. Để xa nhau thì chúng tôi không làm được, còn tiếp tục cuộc sống như thế này tôi cũng không thể tiếp tục được thêm nữa. Tôi cần có một lối thoát mà không thể tìm ra được lối thoát đó. Hãy giúp tôi.
Theo VNE
Tôi nuôi con 1 mình để chồng đi gặp con riêng
Ngày chuẩn bị bay sang Cu Ba làm việc, anh bảo tôi phá thai vì anh không có khả năng lo lắng cho con nhưng tôi một mực giữ lại.
Tôi và anh cùng quê nhưng trước đó lại không biết nhau. Chúng tôi gặp và yêu nhau cũng thật tình cờ, như trò chơi định mệnh sắp đặt. Tôi là một đứa con gái quê lên thành phố học, vì điều kiện gia đình nên tôi rất ít giao du bạn bè. Một hôm đi ăn ốc cùng nhóm bạn độc thân, tôi đã gặp anh ở đó và được giới thiệu làm quen. Anh hiền lành, ít nói, chỉ cười nhiều. Nhưng những ngày sau đó, anh đến xóm trọ của tôi chơi và chúng tôi bắt đầu có thể nói chuyện vui vẻ.
Chúng tôi có tình cảm với nhau rất nhanh. Anh hẹn tôi đi ngắm trăng, ừ thì có gì đâu, đi thì đi. Thời gian cứ thế trôi đi vội vàng. Ngày anh đặt lên môi tôi nụ hôn đầu tiên, tôi cũng không nhớ khi đó đã quen nhau được bao nhiêu ngày. Cũng vì nụ hôn ấy thôi mà từ đấy tôi đánh mất mình một cách nhanh chóng và không làm chủ được khối óc nữa. Trái tim tôi khi đó đã yêu anh thực sự nhưng tôi không biết anh có yêu mình nhiều như vậy không hay chỉ thoáng qua thôi? Và "chuyện đó" là nhu cầu của anh ta thì sao? Tôi nghĩ đến đấy thì thôi không nghĩ nữa bởi tất cả vì tôi ngu muội, nghe theo cái gọi là tình yêu.
Nhưng rồi một ngày, anh tiết lộ đã có một đứa con gái ba tuổi ở nước Cu Ba xa xôi. Ngày xưa anh là du học sinh bên đó, đã yêu một người và sinh ra đứa bé đó. Nhưng anh và mẹ con bé không kết hôn, cũng chẳng liên quan gì tới nhau nữa. Tôi khóc như một người điên nhưng tôi không trách móc gì. Tôi chỉ nói sao anh không bảo ngay từ đầu? Làm thế nào với chuyện này đây? Tôi khuyên anh nên đón hai mẹ con cô gái ấy về nhưng anh bảo anh không lấy người ấy. Bọn anh chia tay khi con bé ra đời nhưng anh vẫn đi lại và hỏi thăm con mình. Anh sẽ không bỏ nó.
Tôi đã suy nghĩ nhiều lắm và quyết tâm không yêu anh nhiều nữa nhưng thật khó. Tôi vẫn ở đó, anh vẫn ở đó thì làm sao chia tay được? Chỉ còn ba tháng nữa tôi ra trường thì hãy cứ lằng nhằng cho tới lúc tôi đi. Nghĩ thế nhưng trong lòng tôi vẵn yêu anh lắm, không nói là không thể thiếu anh nhưng đúng là tôi còn dành nhiều ưu ái cho anh. Bẵng đi vài tháng, tôi lại tình cờ biết anh có quyết định đi phiên dịch cho bộ nông nghiệp ở Cu Ba. Với anh, đó là cơ hội để gặp lại con gái. Nhưng với tôi thì lại là một niềm đau mới. Tôi nói với anh tôi sẽ không hứa gì cả. Sau một năm anh về, nếu còn yêu thì sẽ yêu, không thì mỗi đứa hãy đi con đường riêng. Ôi, định mệnh trêu đùa tôi khi chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa anh đi thì tôi phát hiện mình có thai đã một tháng.
Tôi phải làm sao với đứa bé đây? Nó là con của tôi và anh, những người biết chuyện đều khuyên tôi hãy bỏ đứa bé vì tôi còn quá trẻ. Tôi mới 23 tuổi, chưa ra trường, không công ăn việc làm... Ngay cả anh cũng bảo tôi bỏ đi vì anh không có khả năng lo lắng cho con. Nhưng tôi sợ lắm vì không đủ can đảm để giết đi đứa bé vô tội đang lớn dần trong cơ thể tôi. Tôi qyết định giữ lại con. Điều làm tôi cay cú là vì sao ngày xưa anh không bắt người kia bỏ con mà giờ con tôi, anh không muốn nó ra đời? Nghĩ thế, tôi càng nghĩ tôi càng quyết tâm giữ cho bằng được đứa bé. Tôi chấp nhận để anh đi một năm, để anh gặp lại con riêng, chỉ cần anh đồng ý cho con tôi một danh phận đủ bố, đủ mẹ.
Đám cưới được diễn ra một cách vội vã và vụng về. Gia đình anh không đồng ý tôi vì cho rằng không môn đăng hộ đối. Mẹ anh rất gay gắt, không cho tôi cầm một đồng tiền nào của anh gửi về. Thời gian chửa, tôi cũng không được chăm sóc tử tế. Họ luôn coi tôi và đứa bé là của nợ. Rồi tất cả cũng qua đinh, tôi sinh con, một bé trai kháu khỉnh, khỏe mạnh, giống hệt bố. Tôi khóc như mưa vì vui sướng khi con tôi khỏe mạnh. Đó là lý do duy nhất khiến tôi muốn sống thật dài để yêu thương con. Đáng buồn hơn cả là dù tôi sinh cháu trai nhưng mẹ chồng tôi vẫn không hề thay đổi thái độ, vẫn ghét tôi, ghét cả con tôi.
Tôi ngày càng ức chế mà không biết nói với ai. Chồng tôi thì chỉ biết im lặng, mặc kệ chuyện ở nhà. Vì thế, tôi trút hết bực tức lên anh, khiến anh đã nổi giận. Từ đó, tình cảm vợ chồng tôi đi xuống trầm trọng. Anh không còn muốn nhắn tin hỏi thăm vợ con. Tôi có hỏi thì anh nói, không thì thôi. Có phải chồng tôi không còn yêu thương tôi nữa? Nhưng vì con nhỏ nên tôi cũng không có nhiều thời gian nghĩ linh tinh, có nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi đành dặn lòng chờ đợi ngày anh về thì nói cho rõ.
Bây giờ anh đã về, con của tôi cũng đã sáu tháng tuổi rồi nhưng anh vẫn xa lạ với tôi. Dù tôi đã cố gắng hàn gắn những rạn nứt trước đây nhưng anh vẫn dửng dưng. Cơ hội nói chuyện với anh, tôi cũng không có. Tôi dỗ con và hay ngủ sớm, còn anh ngồi máy tính tới 1-2 giờ sáng mới vào phòng. Tôi tỉnh dậy muốn nói chuyện thì anh nói anh buồn ngủ và cứ thế chúng tôi xa nhau nhiều hơn. Tôi còn bực hơn nữa khi anh luôn coi bố mẹ có quyền to nhất nhà. Họ quản lý tài chính và cả việc ăn uống của hai mẹ con tôi.
Tôi không muốn hy sinh hạnh phúc của mình và con trai cho người khác nữa. Một năm qua, hai mẹ con tôi đã quá khổ rồi. Làm sao tôi có thể cao thượng tới mức dành hạnh phúc mong manh của mình cho quá khứ của anh nữa. Nhưng anh dường như để ngoài tai những gì tôi nói. Bố mẹ anh không có lương lại khao khát tiền nên rất ủng hộ việc chồng tôi ra đi.
Vừa hôm qua, vợ chồng tôi lại to tiếng vì anh cứ mải mê máy tính, để mặc con khóc. Tôi bực điên lên và ẵm con đi thay đồ. Lúc sau anh lên gọi tôi đi ăn cơm, sẵn cơn điên trong người, tôi quát anh tránh ra. Anh cũng nổi giận, chửi lại tôi và định tát tôi. Tôi thất vọng vì anh quá. Tôi muốn chia tay anh từ lâu nhưng vì thương con còn bé nên lại chần chừ. Đến giờ, tôi không chịu được nữa và chính thức viết đơn ly hôn. Anh không ký, cũng chẳng nói gì. Chỉ còn 15 ngày nữa anh lại bay sang đất nước xa xôi kia thì tôi sẽ thế nào đây? Trong lòng tôi rối bời lắm, không biết làm sao cho đúng? Mong các bạn cho tôi lời khuyên để có quyết định đúng đắn, cho hai mẹ con tôi một con đường tương lai.
Theo VNE
Bố mẹ anh thà 'giết cháu nội' chứ không chịu cho cưới Anh là giảng viên đại học, còn tôi làm việc ở công ty tư nhân nên nhà anh kịch liệt phản đối. Tôi và anh cùng là dân huyện, gặp và yêu nhau khi hai chúng tôi làm cùng một công ty. Sau đó, anh xin vào làm giảng viên ở một trường đại học, còn tôi vẫn làm ở công ty đó....