Bộ mặt thật của người chồng phản bội và cô học trò nhỏ
Chị không thể tin vào mắt mình khi thấy cảnh chồng đang âu yếm cô học trò yêu quý ngay trong phòng ngủ của anh chị.
Anh chị kết hôn và yêu nhau ở Nga sau khi cả hai đều đã học xong thạc sỹ. Họ về nước và sinh liền 2 cậu con trai. Anh Cảnh chồng chị được nhận vào làm giảng viên một trường Đại học danh tiếng. Do bận sinh con và chấp nhận làm hậu phương cho chồng, chị Nguyệt quyết bỏ suất học tiến sỹ tại Anh, bỏ đi ước mơ bấy lâu của mình.
Những tưởng bao đắng chát và ngọt bùi đã chia sẻ cũng nhau từ những ngày đất khách quê người sẽ khiến cho chồng yêu thương và trân trọng mình hơn, chị Nguyệt không thể ngờ rằng người chồng trí thức đạo mạo lại phản bội vợ, ngoại tình với chính học trò.
Trong những sinh viên ưu tú nhất của chồng chị có An, vốn bản tính hiền lành và cũng quý mến những học sinh ham học, nên ngay từ khi Cảnh giới thiệu với chị về An là một sinh viên mồ côi ham học và là đồng hương với mình, chị Nguyệt cảm thấy gần gũi và yêu quý An hơn hết thảy các học trò của chồng.
An cũng là một người chu đáo khi biết quan tâm, cứ mỗi lần An đến là chị lại nhàn nhã hơn rất nhiều với hai cậu nhóc chỉ mới 2 tuổi và 4 tuổi. Chị cũng nhiệt tình xem xét bài vở và mượn tài liệu cho An. Mặc dù học muộn hơn các bạn cùng trang lứa nhưng An luôn có thành tích học tập thuộc TOP của trường.
Chỉ sau ba học kỳ quen biết, đến khi An tốt nghiệp, gia đình chị đã mặc định coi An như một thành viên mới, còn chị Nguyệt đã coi An như một đứa em gái nhỏ của mình, chính chị đã xin cho An một công việc là niềm mơ ước của bất cứ sinh viên mới ra trường nào.
24 tuổi, An chưa từng biết đến vị ngọt của tình yêu, mặc cảm với hoàn cảnh gia đình An hầu như dành tất cả thời gian vào việc học. Mặc dù An được rất nhiều chàng trai để ý, tán tỉnh nhưng An luôn coi họ là vô hình.
Video đang HOT
Giờ đây chị không biết phải đối mặt với hiện thực hôn nhân của cô như thế nào (Ảnh minh họa)
Bắt đầu từ 2 tháng trước trong lòng chị dấy lên sự nghi ngờ mối quan hệ giữa Cảnh và An.
Một lần vợ chồng chị cùng An đi mua sắm, An bế bé Tom – đứa con nhỏ của vợ chồng chị, đứng rất lâu trước một chiếc váy có giá khá đắt nhưng không mua, chị biết An không hay trưng diện nên cũng không nài cô.
Nhưng trong bữa tiệc sinh nhật chị tổ chức sau đó một tuần, An lại xuất hiện trong chiếc váy đó dưới ánh đèn lung linh của nhà hàng. Lần đầu tiên Nguyệt nhận ra An rất đẹp, vẻ đẹp của An cứ e ấp như một bông hoa đồng nội ngát hương, còn Cảnh thì đã ngây ra mất 5 giây trước khi phát hiện chị đang nhìn mình.
Lần tiếp theo chị ngạc nhiên khi thấy mùi nước hoa thoang thoảng thơm trên người An, chị trêu An trước mặt chồng “An hình như biết yêu rồi đó mình ạ, dạo này em ấy thay đổi nhiều quá”, còn An chỉ thẹn thùng cười cho qua.
Một tối say rượu Cảnh về muộn, chị đỡ chồng về phòng và thay đồ cho anh. Mặc dù mùi rượu và khói thuốc ám trên người nồng nặc, nhưng khi đưa chiếc áo lên mũi, bất giác thấy mùi nước hoa rất quen, mùi này chị lại không hề dùng. Nhưng nghĩ chồng đi tiếp khách nếu có ngồi gần nhân viên hay khách nữ dây chút mùi của họ vào cũng không có gì là lạ.
Nhưng hôm sau chị gặp An, chị mới vỡ lẽ ra cái mùi quen thuộc này, chính là mùi nước hoa trên áo Cảnh tối qua. Chị vẫn bỏ qua, cho đến lần cuối, chị tan làm sớm, định cho chồng bất ngờ lớn nên chị lái xe đến nhà trẻ đón con. Đây vốn dĩ là công việc Cảnh làm thường ngày.
Ngồi trong xe bên kia đường, chị lặng người đi khi thấy xe Cảnh đến, anh cùng An đi vào nhà trẻ, khoảng 10 phút sau An bế Tom đi bên cạnh Cảnh đang dắt Bờm – cậu con lớn, 4 người họ lên xe đi giống một gia đình hạnh phúc. Chị nghi ngờ, liệu có phải An thường xuyên cùng Cảnh đến đón bé con của họ như thế. Không tin vào sự trùng hợp nhiều lần cộng với linh cảm đàn bà, chị quyết tìm sự thật để đập tan mối nghi ngờ chồng ngoại tình.
Biết thói quen của chồng luôn mua đồ qua thẻ thanh toán ngân hàng, chị nhờ người bạn làm ngân hàng cung cấp chi tiết thanh toán của Cảnh gần đây, quả nhiên chiếc váy An mặc hôm sinh nhật chị được Cảnh mua ở siêu thị, còn có cả đồng hồ Tissort, giày, túi… Chị đều đã thấy An dùng. Bàn tay chị run rẩy khi thấy ngoài các khoản mua sắm còn cả thanh toán phòng khách sạn 5 sao trong thành phố và cả khu resort 2 ngày ở Cát Bà, đó là ngày Cảnh nói đi công tác ở Hạ Long. Hai ngày đó An cũng nói đang bận giải quyết công việc không chơi công viên với mẹ con chị được.
Với bản tính mạnh mẽ và sự quyết đoán của bà mẹ hai con, chị nuốt cay đắng vào lòng, chị vẫn giữ thái độ bình thản và coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chị thuê người lắp camera quan sát trong phòng ngủ của 2 vợ chồng và chờ đợi chứng cớ xác đáng nhất tố giác hai kẻ bội bạc.
Chị bê laptop ra đặt giữa phòng khách bật lại đoạn ghi hình lên, hình ảnh An “rụt rè” chiều chuộng Cảnh thật rõ nét. Cả An và Cảnh đều không còn cơ hội thanh minh. An nhanh chóng gập màn laptop lại, nước mắt chảy dài nhìn chị. Chị tát An 2 cái thật mạnh hằn đủ 5 ngón tay lên làn da trắng nõn. An đưa tay lên má, chiếc đồng hồ An đeo ở tay trái và mùi nước hoa thoang thoảng khiến chị cảm thấy ghê tởm.
Giờ đây chị không biết phải đối mặt với hiện thực hôn nhân của cô như thế nào. Cảnh không muốn bỏ vợ và con. Chỉ sau mấy hôm chị ôm hai con bỏ đi, vị Giảng viên Đại học như già sọm đi. Còn An thì lộ bản chất thật của mình, ngọt nhạt không xong, cô học trò nhỏ đe dọa xúi bẩy Cảnh bỏ vợ con mình bằng rất nhiều bức hình nóng bỏng cô ta chụp lúc Cảnh đang ngủ…
Theo 24h
Chồng tôi đã theo gái lẳng lơ
Tôi năm nay 43 tuổi, sinh ra trong một gia đình khá giả, hiện tôi đang sống tại huyện Phú Xuyên, Hà Nội.
Gia đình tôi có một quán quay phim, chụp ảnh, đây cũng là công việc chính của gia đình trong suốt bao năm qua, ngoài ra cũng còn những khoản thu nhập khác nữa nên gia đình tôi cũng vào dạng khá giả. Nhìn chung về kinh tế gia đình tôi không có gì phải suy nghĩ.
Tôi sinh được hai con gái, chúng đều rất ngoan và đã khôn lớn. Đứa thứ nhất đã đến tuổi lấy chồng, đứa thứ hai đang học tại một trường Đại học trên thành phố. Thế nhưng với tôi cuộc sống không nhẹ nhàng trôi đi như vậy. Chồng tôi, anh ấy thích có con trai để nối dõi. Không sinh được con trai cho anh cũng là lỗi của người làm vợ như tôi. Tôi ngỏ ý muốn sinh thêm đứa nữa biết đâu ông trời thương tình cho vợ chồng tôi đứa con trai mà cả hai cùng mong ước, thế nhưng anh ấy gạt phắt đi vì cho rằng "đó là cái rớt" rồi, có đẻ nữa cũng chỉ con gái mà thôi. Anh sợ nếu đẻ tiếp sẽ lại là con gái, anh không tin tưởng vào người vợ như tôi. Mà nói thật tôi cũng không dám tin vào điều ấy.
Cảm giác tội lỗi luôn thường trực trong tôi, không nhận được sự đồng cảm từ chồng tôi lại càng chán nản và tỏ ra mặc cảm trước anh và mọi người. Có điều gia đình nhà chồng tôi rất tốt và đều thông cảm cho tôi. Giá trị của tôi trước chồng đã không còn nữa, tôi biết anh yêu và cần con trai chứ không phải cần vợ.
Anh thỉnh thoảng vẫn về qua nhà, chóng vánh như cơn gió rồi lại đi ngay... (Ảnh minh họa)
Anh đã bỏ bê gia đình và công việc. Anh ngang nhiên qua lại với người phụ nữ cách nhà tôi gần 2km. Lời khuyên bảo của tôi chẳng là gì với anh vì tôi đã không còn tiếng nói trong gia đình này. Người phụ nữ ấy trạc tuổi 33, làm nghề bán rau trong một khu chợ nhỏ tại ngay nơi sinh sống. Trước đây cô ta còn sống độc thân nhưng đã có một người con trai lớn của ai thì không rõ nữa. Những thông tin tôi nghe được về cô ta từ mọi người đó là người phụ nữ không xinh đẹp nhưng nổi tiếng lẳng lơ.
Từ ngày biết cô ta có con trai với mình, chồng tôi chiều chuộng cô ta hơn, xây nhà và chuyển hẳn đến đó mở thêm một cửa hiệu chụp ảnh khác để sống cùng cô ấy. Cô ấy cũng nghỉ hẳn bán rau ngoài chợ để ở nhà phụ giúp "chồng" công việc và chăm đứa con trai quý báu của họ. Niềm vui của họ cũng chính là nỗi đau của người đàn bà "bất lực" như tôi.
Con gái lớn của tôi sinh chán nản suốt ngày chơi bời, đứa thứ hai không có phản ứng gì nhưng ít nói đi và không còn nhắc đến bố nó nữa. Hàng xóm láng giềng kháo nhau rằng: "Nó được chồng mày nuôi nấng và chăm như thế thì còn lâu nó mới chịu nhả ra nhé. Chỉ có thể mất chồng thôi". Tôi đau đớn vì những lời nói ấy, nhưng tôi biết mình cần đối diện với sự thật này.
Hiện giờ bé trai kia cũng đã được gần 2 tuổi, cuộc sống của chúng tôi vẫn như những năm về trước. Nỗi đau của tôi như đã lặng đi. Anh thỉnh thoảng vẫn về qua nhà, chóng vánh như cơn gió rồi lại đi ngay. Chúng tôi vẫn chưa ly hôn với nhau, tôi không biết liệu giữa chúng tôi có còn tình cảm vợ chồng không nữa. Thời gian trôi qua, tôi cũng đã làm quen và chấp nhận. Tôi không biết mình có nên đi bước nữa? Ly hôn lúc này liệu rằng tôi có mất tất cả không đây?
Theo VNE
Yêu mà tin nhau quá cũng chán Chẳng bù cho Luyến, cả ngày cô cũng chỉ nhận 1-2 cú điện thoại hỏi cho phải phép từ bạn trai: "Đang đi chơi hả? Khi nào về thì gọi điện cho anh nhé!", và cũng không hề thấy biểu hiệu sốt ruột, mong mỏi nào ở chàng. Luyến than thở: "Tin nhau quá cũng chán". Ngày mới quen, Quân - bạn trai...