Bộ mặt thật của cô con dâu quý hóa
Con dâu đầu luôn nói lời ngọt ngào thì lấy cớ đi làm về mệt, nó chỉ đến hỏi han tôi một chút rồi bỏ đi. Đến bón cho tôi ăn một lần cũng chẳng có.
Ngồi viết những dòng này, tôi càng thấy thương con dâu út hơn cả. Đúng là lòng người khó đoán, không thể trông mặt mà bắt hình dong, càng không thể vì những lời ngon ngọt mà đánh giá phẩm chất tốt đẹp của con người.
Tôi có hai người con trai, chúng đều đã có công ăn việc làm ổn định với mức lương cao. Gia đình tôi cũng là một nhà có gia giáo, trọng truyền thống từ xưa nên trong việc chọn con dâu, tôi vô cùng cẩn thận.
Ngày đứa con trai đầu dẫn người yêu về ra mắt nhân ngày giỗ ông nội, tôi đã ưng ý ngay. Con bé nhanh nhẹn, lại ngọt ngào, mới yêu đã mẹ mẹ con con ngọt xớt. Con bé lại là một giáo viên cấp 3 nên tính tình nhu mì, chu đáo hết sức. Có thể nói, hôm ấy, cả dòng họ đều gật đầu trước một cô con dâu tương lai tốt như vậy.
Mới có con dâu duy nhất, nó lại ngọt ngào nên tôi thương nó lắm, cái gì cũng dành cho nó (Ảnh minh họa)
Thế là tôi chẳng ngần ngại mà bỏ ra một số tiền vàng lớn cưới dâu đầu. Tôi muốn đám cưới thật rình rang để con bé phải hãnh diện về nhà chồng và chồng nó. Lúc đó, mới có con dâu duy nhất, nó lại ngọt ngào nên tôi thương nó lắm, cái gì cũng dành cho nó. Nó cũng có vẻ quý mến mẹ chồng, đi đâu cũng mua thứ này thứ kia về biếu mẹ.
Nhưng chẳng hiểu sao, chồng tôi lại “dị ứng” với con dâu ghê gớm. Ông nhà tôi cứ nói, cái miệng ngọt dẻo chưa chắc đã thật lòng, phải nhìn vào hành động để mà phán xét tính cách, nhân phẩm của nó. Nhưng tôi nghiệm lại, thấy nó đúng là không có chỗ nào chê.
Tôi mua cái áo, thỏi son nào nó cũng khen đẹp nức nở. Rồi con dâu hay dẫn tôi đi mua sắm, làm đẹp. Tối nào 2 mẹ con cũng thủ thỉ nói chuyện cả tiếng nó mới chịu về phòng ngủ với chồng. Càng nghĩ tôi lại càng thương con dâu nhiều hơn, thậm chí còn lên tiếng trách chồng nghiêm khắc quá mức.
Khi con dâu đầu về nhà được gần 1 năm thì con trai út của tôi cũng dẫn người yêu nó về ra mắt. Nhìn con bé nhỏ thó, ứng xử vụng về, cũng chẳng nhanh mồm nhanh miệng mà tôi chẳng thích chút nào. Đã vậy, sau bữa ăn, bê mấy cái bát đi rửa nó còn làm vỡ mất 1 cái. Ấn tượng về con bé trong tôi khi ấy càng tệ hơn.
Đêm đó, tôi lên phòng con trai thứ nhẹ nhàng nói nó nên tìm người khác thích hợp hơn chứ con bé hồi chiều, tôi không ưng ý lắm. Chẳng ngờ, thằng bé nói thẳng người yêu nó đang mang thai con nó nên nó không thể bỏ được. Nó còn bảo tôi coi ngày giờ đi cưới, nếu tôi không cưới, nó sẽ chuyển ra ở trọ rồi đăng ký kết hôn với con bé. Tôi nghệt mặt ra rồi tức giận bảo không cưới xin gì với kiểu con gái có bầu trước như thế.
Video đang HOT
Con trai tôi ngay lập tức xếp quần áo bỏ đi ngay trong đêm mặc cho mọi người (trừ tôi) ngăn cản. Tôi cũng bỏ chẳng cưới hỏi gì tất, xem chúng nó sống với nhau như thế nào. Tôi còn hận con bé đó vô cùng, chẳng biết nó cho con trai tôi ăn thứ gì mà thằng con vốn rất nghe lời mẹ bây giờ lại ứng xử hỗn láo như thế.
Dù mọi người khuyên đủ kiểu, tôi vẫn giữ nguyên quyết định không tổ chức đám cưới cho con dâu út và con trai mình. Thậm chí, tôi còn đối xử ác với con bé đến nỗi ngày nó sinh cháu, tôi cũng không xuống viện thăm nó một lần. Nghe nói nó sinh con trai, chồng tôi mừng lắm. Bởi vợ chồng thằng đầu vẫn kế hoạch chưa chịu có con nên đây là đứa cháu đầu của vợ chồng chúng tôi.
Một lần, ông nhà tôi bảo đưa tôi đến một nơi này đặc biệt lắm. Tò mò nên tôi để ông đưa đi. Không ngờ, ông đưa tôi tới nhà trọ thằng út ở. Khi tôi tỏ vẻ khó chịu, ông bảo cứ vào đi sẽ thấy bất ngờ. Mang vẻ mặt cau có, tôi bước vào nhà. Vợ chồng nó đang chuẩn bị tiệc thôi nôi cho con trai mình. Thấy tôi, vợ chồng nó có vẻ bất ngờ. Con dâu út tôi cứ luống cuống mời tôi ngồi rồi lại đi lấy nước mời vợ chồng tôi uống.
Suốt cả buổi, tôi với nó cũng chẳng nói câu nào. Nhưng tôi quan sát thấy vợ chồng nó sống rất hạnh phúc. Thằng con tôi có vẻ như mập hơn, trẻ hơn trước. Chồng tôi đưa cháu tôi bế, tôi càng bất ngờ khi thấy thằng bé giống hệt con trai mình.
Về nhà, tôi suy nghĩ mãi rồi quyết định gọi vợ chồng thằng út về ở cùng nhà cho vui. Một phần tôi nhớ cháu, một phần cũng không muốn mất con trai, thôi thì chịu khó ở với con dâu mình không thích vậy.
Được nửa năm, một ngày nọ, khi đang bế cháu, tôi bỗng thấy chóng mặt, đầu óc cứ quay cuồng rồi ngã xuống. Khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong viện. Dù muốn nói nhưng cũng chẳng thể nói được, cơ thể bất động. Tôi nghe loáng thoáng bác sĩ nói tôi bị đột quỵ và cần chăm sóc đặc biệt.
Về nhà, tôi mới thấm thía cảnh nằm một chỗ cho người khác chăm sóc là như thế nào. Nhưng nhiều khi, tôi cũng thầm cảm ơn lần đột quỵ nhẹ này, bởi nó giúp tôi nhận ra đâu là đứa con dâu thương yêu mình nhất, cũng nhận ra lỗi lầm của mình.
Suốt 7 tháng nằm một chỗ, người chăm sóc tôi từ bữa ăn, giấc ngủ, đến tập tôi bước từng bước một không phải là con dâu đầu – đứa con dâu tôi thương yêu hết lòng mà lại là con dâu út. Hàng ngày, dù làm về mệt mỏi, nó vẫn đi chợ, lựa mua thức ăn dành riêng cho người đột quỵ, rồi cẩn thận chế biến cho hợp khẩu vị của tôi.
Nhớ những ngày đầu, cảm giác bất lực khi biến thành người tàn phế khiến tôi hay nổi nóng. Tôi thường xuyên mắng chửi con bé, thậm chí có khi còn ngậm miệng không chịu ăn. Thế nhưng nó vẫn nhẹ nhàng khuyên tôi ăn, rồi có khi nó khóc năn nỉ tôi ăn chút gì cho nhanh khỏe. Đến vệ sinh cá nhân của tôi, nó cũng làm hết.
Còn con dâu đầu, luôn lấy cớ đi làm về mệt, nó chỉ đến hỏi han tôi một chút rồi bỏ đi. Đến bón cho tôi ăn một lần cũng chẳng có. Một lần nó ở nhà, thế nhưng trưa cũng chẳng nấu gì cho tôi ăn. 11 giờ trưa, con dâu út về mới vội vã nấu nướng đem lên cho tôi ăn. Lắm lúc thấy con bé chẳng kịp thay quần áo, đi làm về vừa lo cho tôi, vừa chăm con, tôi lại ứa nước mắt vì thương nó và ân hận.
Bây giờ, tôi đã đi lại được, dù vẫn còn yếu. Con dâu út vẫn chăm sóc tôi từng chút một. (Ảnh minh họa)
Bây giờ, tôi đã đi lại được, dù vẫn còn yếu. Con dâu út vẫn chăm sóc tôi từng chút một. Tôi đang định khi nào khỏe hẳn, tôi sẽ tổ chức hôn lễ đàng hoàng cho vợ chồng nó. Rồi tôi cũng định cho mảnh đất hơn 50m2 cho vợ chồng thằng đầu ra riêng, vợ chồng tôi sẽ ở với vợ chồng thằng út.
Qua lần này, tôi mới nhận ra, ngọt ngào chưa chắc đã yêu thương mình thật lòng. Chỉ có những người thật thà, chân chất, chẳng xảo ngôn nhưng thể hiện tình cảm bằng hành động mới đáng quý. Nhưng tôi vẫn thấy áy náy, có lỗi vì từng đối xử không tốt với con dâu út. Ngoài hai việc trên, tôi nên làm gì để bù đắp lỗi lầm và những thiệt thòi cho nó bây giờ?
Theo Afamily
Định mệnh giao nhau giữa vạn người
Đất trời chẳng vội mà lòng người cứ rối... Trong muôn vàn kiểu yêu thương, đơn phương có lẽ là đáng sợ nhất và khó xử nhất cho cả hai con người.
Em bước vào những ngày cuối thu trong từng câu chuyện đáng yêu khi có một chàng trai "lạ" bước tới bên em. Em thấy anh ta thật đặc biệt. Tới bên em không vồn vã hỏi han hay dùng những lời đường mật yêu đương. Mọi thứ quả thực là mối quan hệ đúng như em mong muốn. Và dường như em ngỡ rằng mình đã tìm được chốn bình yên cho riêng mình.
Em chào đông cùng anh, cùng từng câu hát của anh. Có người đã từng nói với em rằng để nói chuyện hợp ý em quả thực là rất ít người. Thế nhưng có lẽ anh lại nằm trong số ít ấy. Dù em có bảo anh ngốc hay điên khùng gì đó anh đều cười trêu chọc lại em. Em thấy mình dường như đã gặp may.
Từng ngày qua đi, chàng trai ấy vẫn bên em như thế. Hằng ngày hỏi han em, nhắc nhở em chuyện học hành. Ngày nào đi thi anh cũng chúc em thi tốt. Khuya thì cứ trẻ con muốn nói chuyện cùng em tới muộn. Có những hôm em ngủ quên mất luôn, anh lại cũng chẳng trách móc.
Anh thật sự rất dễ thương, thật sự rất tốt. Dù có khi anh cứ tự nhận mình tốt bụng em lại toàn phủ nhận nói rằng anh tự cao mãi thôi. Là thế đấy nhưng em lại chẳng chịu thừa nhận em cũng thấy anh tốt bụng lắm chứ!
Mặc cho em có chọc ghẹo hay nói năng thế nào anh cũng không giận nhưng có đôi lúc lại giận vì em mải bận gì đó bỏ quên tin nhắn của anh. Anh không nói là giận chỉ bảo em thế thì cứ làm đi rồi không trả lời tin nhắn lại nữa là em biết anh đang giận thật rồi. Nhưng tới sáng hôm sau mở điện thoại, y rằng đã thấy tin nhắn của anh. Em biết, anh không giận được em lâu đâu mà!
Chúng ta có rất nhiều điểm chung. Đều là những con người dùng nụ cười để che giấu đi những đau khổ, đều là những người chẳng muốn bộc lộ bản thân cho người khác biết - những người rất dị.
Thế rồi một ngày, anh nói lời yêu em. Định mệnh gửi anh vào đời em như một cặp bài trùng. Thế nhưng vì em đã dùng quá nhiều lý trí. Chẳng dám yêu anh vì sợ bản thân lại càng thêm đau đớn.
Những vết thương xưa dù đã qua đi từ rất lâu rồi nhưng em vẫn chưa hết lo sợ bàng hoàng. Em chỉ muốn có một nơi cho riêng mình không ai có thể chạm vào đó! Đắn đo thế nào mà em lại chọn cách từ chối. Em sợ mình đau!
Là em ích kỉ, đã làm cho anh tổn thương? Nhưng em không thể bỏ qua câu hỏi rằng liệu anh có thật sự yêu em hay không? Hay cũng chỉ như bao chàng trai trước đây? Em là thế đấy ! Nếu chưa thật sự tin tưởng em sẽ không chấp nhận.
Em biết và cũng có thể hiểu được anh lúc này. Là muốn trốn tránh em cho những đớn đau giả vờ như trôi vào quên lãng. Nhưng chính lúc này em lại càng thấy có lỗi với anh nhiều hơn.
Có lẽ duyên phận tới nhưng em còn dè dặt sợ yêu. Có lẽ hai ta chưa thể cùng nhau bước đi trên cùng một con đường dù có rất nhiều điểm chung.
Ở hiện tại, em xin lỗi người rất nhiều.
Ở tương lai, em mong tim mình đủ can đảm yêu anh nếu phía cuối đường vẫn có hình bóng ấy nói yêu em!
Theo Blogtamsu
Đâm người trên phố Trần Duy Hưng: Quặn lòng người mẹ Người mẹ ngất lịm khi nhận được hung tin đứa con trai dứt ruột sinh thành tử vong trong tay kẻ tàn ác. Án mạng kinh hoàng Như Phunutoday đưa tin, vào khoảng 17h30 ngày 21/8, tại trước cửa nhà số 22 Trần Duy Hưng (Cầu Giấy, Hà Nội) một nam thanh niên bất ngờ bị một đối tượng cầm dao đâm gục...