Bộ mặt thật của chàng rể “thảo”
Đứng trước cửa nhà, chị bần thần nghe những lời mạt sát của chồng với mẹ mình. Lần đầu tiên, chị biết bộ mặt thật của chồng sau lớp vỏ bọc chàng rể ngoan hiền.
Thấy chồng một mực khuyên vợ nên đưa mẹ vợ lên chăm sóc con cái, vợ chồng chị lại có thêm cơ hội phụng dưỡng mẹ, chị nhanh chóng đón mẹ lên ở cùng. Chị mừng vì bấy lâu nay mẹ thui thủi ở quê một mình, thỉnh thoảng lắm con cháu mới về thăm. Dù có chút tiền bạc gửi cho mẹ cũng không bằng thời gian quây quần bên nhau. Chị không ngờ anh lại hiểu vợ đến thế! Nhưng chị cũng không biết, ngày đón mẹ lên cũng chính là ngày chị đưa mẹ bước vào một cuộc sống tồi tệ.
Trước mắt chị, anh luôn đon đả, giành làm hết mọi công việc: “Mẹ cứ ngồi đi, có mấy bộ áo quần, mẹ giặt máy cho đỡ mệt, mẹ giặt tay làm gì cho đau lưng…”. Nhưng giờ chị mới biết trong những lần chị vắng nhà, anh lại buông ra những lời miệt thị với mẹ: “Bà nghĩ điện là miễn phí hả? Máy giặt, tủ lạnh bà có biết một tháng bao nhiêu tiền không? Bà đúng là sướng quá mà…”.
Lúc đầu nghe hàng xóm kể, chị không tin vì những gì chồng chị thể hiện không hề có sự giả tạo. Hơn nữa, nếu có gì phải chịu đựng, hẳn mẹ đã tâm sự với chị, nhưng chị đâu thấy mẹ nói gì. Tính mẹ vốn ít nói, lại cần mẫn, hay lam hay làm nên mẹ cứ giành hết việc này đến việc khác. Chị nghĩ mãi cũng không thấy có gì lạ, chắc mọi người cứ đồn thổi, đặt điều vậy thôi.
Nói thì nói vậy, nhưng thỉnh thoảng chị cũng hỏi mẹ: “Mẹ ở có thấy thoải mái không ạ? Có gì mẹ cứ nói với con nhé. Mẹ đừng ngại gì hết!”. Những lần ấy mẹ chị lại nhẹ nhàng trả lời: “Mẹ sống vẫn tốt mà con, con cứ yên tâm làm việc. Chỉ cần con sống hạnh phúc là được”.
Nghe mẹ nói, chị cứ nghĩ đó chỉ là lời động viên của mẹ dành cho con gái. Nhưng khi sự thật về cách ứng xử tồi tệ của chồng với mẹ bị phanh phui, chị mới biết mẹ đã phải chịu đựng nhiều đến nhường nào. Nhưng mẹ không muốn nói vì sợ chị buồn. Bà sợ sự xuất hiện của bà làm xáo trộn gia đình con cái nên bà quyết định im lặng.
Chị không biết nếu như chị không về nhà sớm như thế, cảnh tượng đáng thương của mẹ chị và bộ mặt thật của chồng đến bao giờ mới được phát hiện.
“Bà lên đây chỉ biết ăn không ngồi rồi. Bà nghĩ chúng tôi đi chơi mà ra tiền hả, biết thân biết phận thì lo nhà cửa cho tốt. Tôi rước bà từ cái xứ khỉ ho cò gáy ấy lên để làm gì, được voi đòi tiên à?” – Giọng anh rành rọt.
Hay: “Tôi đã nói bao lần rồi. Đầu bà chỉ toàn đất hả, bát đũa toàn là đồ sứ đắt tiền, không phải bà sắm sửa nên không biết tiếc đúng không? Bà thích đập nên mới để vỡ hết thế à? Mà tay bà rửa đã sạch chưa? Ở đây là phải sạch sẽ, không bẩn thỉu như ở quê bà được đâu”.
Chị nghe từng lời chồng nói với mẹ mà thấy rùng mình. Mới hôm qua, ngay khi đi làm về, anh còn nhanh nhảu chạy tới đỡ lấy đống áo quần mẹ chuẩn bị đem phơi, trong khi cà vạt còn thắt nguyên, áo quần còn đóng thùng gọn gàng. Nhớ tới cảnh đó, chị càng thấy sợ hãi cái con người đang đứng trước mặt chị: tay chống nạnh, miệng không ngớt lời khinh miệt.
Còn mẹ chị cúi đầu lặng thinh như 1 kẻ tội đồ đã gây ra điều gì đó thật kinh khủng. Khồng kìm được tức giận, chị hét lên: “Anh im đi, anh đang làm cái gì thế hả?”.
Nghe tiếng chị, cả chồng lẫn mẹ đều quay sang với vẻ ngỡ ngàng. Chồng chị miệng ú ớ không nói nên lời: “Em… em về khi nào thế?”. Chị nghiến răng nói từng từ: “Từ khi anh nói mẹ tôi là kẻ quê mùa, là ô sin, là đầy tớ, là kẻ ăn bám thì phải biết thân biết phận. Anh lấy tư cách gì mà dám nói mẹ tôi như thế?”.
Video đang HOT
Chị vừa gào thét, vừa khóc. Mẹ chị cũng khóc rưng rức theo con, miệng nói liên hồi: “Không có chuỵện gì đâu con, con đừng làm to chuyện. Thằng Trung nó không làm gì mẹ hết, con bình tĩnh đi, vợ chồng đâu còn có đó”.
Chị chỉ tay vào mặt chồng rồi nói: “Mẹ còn bênh vực anh ta làm gì? Con đón mẹ lên đây để mẹ được an nhàn chứ sao nỡ để mẹ phải chịu đựng thế này? Giờ con mới rõ bộ mặt thật chàng rể ngoan này đấy”.
Nghĩ đến những việc mẹ phải chịu đựng suốt thời gian qua, chị như đứt từng khúc ruột: “Mẹ gói đồ đạc đi, con chở mẹ qua nhà chị hai”. Rồi chị quay sang phía chồng vẫn đang đứng trân trân, đanh giọng: “Ly hôn đi! Đến mẹ tôi anh còn không tôn trọng thì anh xem vợ mình ra cái gì nữa? Đồ giả dối! Sao anh có thể sống hai mặt như thế chứ? Đến ô sin cũng không chịu được kiểu hành hạ của anh đâu”.
Chồng chị hốt hoảng chạy đến níu tay chị van nài: “Anh xin lỗi. Anh hơi quá lời, chỉ là hiểu lầm thôi! Anh chưa khi nào quá đáng với mẹ như vậy hết. Anh thề đây là lần đầu tiên và là lần cuối cùng. Em và mẹ hãy tha thứ cho anh”.
Nói rồi anh chạy lại chỗ mẹ chị, cầm lấy túi đồ của mẹ giọng van lơn: “Con xin lỗi mẹ, mẹ nói vợ giùm con. Lỗi tại con hết, con đã biết con sai rồi. Mong mẹ bớt giận… Hãy nghĩ đến cháu Bi mẹ ạ!”.
Nghe nhắc đến cu Bi, mẹ chị có chút chùn lòng. Bà đến bên chị nhẹ nhàng nói: “Con đừng làm to chuyện, mẹ sống ở nhà chị hai con cũng được, nhưng con đừng vì mẹ mà ly hôn, làm thế mẹ thấy có tội lắm”. Chị nhìn khuôn mặt khắc khổ của mẹ, tai vẫn lắng nghe những lời van nài khẩn thiết của chồng.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, khi chồng chị vứt đống áo quần mới phơi khô trước mặt mẹ nói: “Bà giặt cái quái gì thế này? Giặt lại hết đống này đi! Bà định làm hỏng cái áo sơ mi của tôi hay sao mà lại giặt chung nó với đống áo quần dơ bẩn của bà?”, chị lại thấy lòng mình đau nhói. Và rồi chị vẫn nhất quyết đưa mẹ đi.
Nén tiếng thở dài, mẹ bước theo chị. Trên đường chở mẹ sang nhà chị hai, lòng chị biết bao ngổn ngang.Vừa đau xót khi nghĩ đến những gì mẹ phải chịu đựng, chị vừa băn khoăn khi nghĩ đến việc phải đối diện với chồng sau này.
Liệu chị có đủ can đảm để ly hôn khi còn cu Bi? Còn tình cảm vợ chồng từ trước đến giờ? Và hẳn mẹ sẽ suy sụp lắm khi nghĩ con gái ly hôn chồng vì mẹ. Nhưng lòng tin trong chị với chồng đã vơi bớt đi rất nhiều…
Theo PNO
Bộ mặt thật của người vợ hiền thảo 10 năm chồng tôn sùng
Bất ngờ thay khi nghe tin vợ anh vẫn dửng dưng, cô ấy đi đi lại lại rồi nói thẳng với anh "Mẹ ốm nặng lắm rồi, lại giai đoạn cuối, anh cố làm gì.
Khi Lan lên phòng, Thắng ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở. Lần đầu tiên gã đàn ông trong anh yếu đuối tới như thế. Anh muốn khóc thật to cho quên hết mọi phiền muộn, nhưng đau thay anh càng cố nấc, tim anh càng thắt lại.
Thắng vốn là chàng trai nông thôn ra thành phố học Đại học và tự thân lập nghiệp. Chính anh chưa bao giờ hối hận và tiếc nuối vì điều gì. Anh vẫn luôn tự hào mình là đứa con ngoan ngoãn, là điểm sáng để anh em ở quê nhìn vào học tập. Ngay cả khi quyết định cưới vợ, anh không hề suy nghĩ, nao núng hay phân vân dù bố mẹ anh lên tiếng phản đối.
Ngày đó bố mẹ anh không ưng Lan (vợ anh) cũng bởi Lan là con gái thành phố, kiêu kỳ và khó gần. Ngay ngày về ra mắt cô rất kiệm lời, chỉ chăm chăm đi theo anh. Cô thậm chí còn không tháo vát khi mặc kệ mẹ bạn trai tương lai lúi húi dưới bếp chuẩn bị đồ ăn trưa một mình.
Thậm chí, trong bữa cơm ngồi cùng mâm với người già, trẻ con cô cũng chỉ chăm chăm gắp thức ăn đầy bát cho Thắng. Bởi những hành động nhỏ ấy, bố mẹ Thắng bất giác sợ cô chỉ yêu mỗi chồng mà chẳng quan tâm gì gia đình anh. Dù thế, sự phản đối của bố mẹ anh chẳng là gì khi anh đã quyết.
Ngày đó, anh luôn lên tiếng bênh vực cô, anh nói con người tính cách chẳng ai giống ai: "Lan thế thôi nhưng rất tốt tính, thân thiện. Vì thế, bố mẹ đừng cản con kết hôn với Lan. Cứ sống cùng nhau con tin bố mẹ sẽ hiểu và yêu thương cô ấy hơn".
Ngày đó, anh luôn lên tiếng bênh vực cô, anh nói con người tính cách chẳng ai giống ai. Ảnh minh họa.
Cũng bởi tính kiên quyết của anh, 2 tháng sau ngày ra mắt một đám cưới linh đình diễn ra.
Lan chính thức về làm dâu. Thường ngày cô được chồng cưng chiều như một bà hoàng. Đôi lần nhận thấy Lan hơi lạnh lùng, anh có góp ý tính tình cô vẫn vậy không thay đổi luôn tỏ thái độ khinh khỉnh với nhà chồng. Ngay cả khi 2 đứa con xinh xắn ra đời đều do mẹ anh trông nom, cô vẫn một mực giữ khoảnh cách rõ rệt. Thậm chí xưng bà- tôi với mẹ chồng.
Trải qua gần 10 năm hôn nhân, Thắng dần nhận thấy Lan khá rạch ròi. Từ ngày cưới, lương tháng của thắng 20 triệu, anh đều phải nộp lại cho vợ 18 triệu, anh cũng chẳng biết cô tiêu gì, làm gì. Những khi mẹ anh góp ý 2 vợ chồng nên gửi sổ tiết kiệm, anh đều gạt phăng đi "Cái đó vợ con lo được".
Anh tin Lan tới mức nghĩ cô sẽ đủ minh mẫn để dành một khoản tiết kiệm lo lắng cho tương lai của các con. Cho tới một ngày, anh hỏi mượn vợ 100 triệu để gióp vốn làm ăn vợ anh liền gạt đi "Tiền đâu mà làm ăn. Em tiêu hết rồi. Anh xem, cuộc sống bao nhiêu khoản chi tiêu, sao còn dư giả được".
Hôm đó, lần đầu tiên anh và vợ anh cãi nhau rất to. Ngẫm ra, anh nhận thấy, vợ anh có khá nhiều điều khuất tất. Bởi hơn chục năm qua, đều như vắt chanh tháng nào nhiều là 20 triệu, tháng nào ít cũng 15 triệu anh đưa cho vợ, thế mà cô ấy không có một khoản tiết kiệm nào. Chưa kể lương vợ anh mỗi tháng bét cũng chục triệu.
Sau đợt đó, vợ anh có xin lỗi chồng nói rằng cô ấy sợ bạn bè anh lừa dối nên không đưa tiền cho anh. Thấy vợ thành tâm xin lỗi, anh lại bỏ qua hết.
Nhưng rồi chuyện xảy ra cách đây 5 tháng, khiến anh lờ mờ nhận ra bản chất thật của vợ mình. Chẳng là, mẹ anh ở quê ốm nặng, bà liên tục ốm. Thậm chí có những cơn ho kéo dài triền miên. Hoảng hốt anh đưa mẹ lên Hà Nội khám mới hay mẹ anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Ngày cầm kết quả của mẹ anh như chết lặng đi. Anh ôm mẹ mà khóc, anh nhận thấy đôi vai mẹ anh đã gầy lắm rồi, giờ người mẹ anh nhẹ tênh chỉ hơn 30kg. Mẹ anh mới ngoài 60 tuổi mẹ anh còn chưa chờ được chú út lấy vợ mà bệnh tình đã thế này rồi? Nhận thấy việc xạ trị kéo dài sự sống cho mẹ là cần thiết, anh vội vàng về hỏi vợ tiền đưa mẹ đi chữa bệnh.
Thấy anh khóc sưng mắt, vợ anh vẫn thản nhiên. Cô ấy hỏi han bệnh tình rồi đưa anh vào phòng nằm nghỉ. Khi anh nói "Em xem trong nhà còn bao tiền tiết kiệm, em gom lại đưa anh vay tạm để anh lo chữa bệnh cho mẹ".
Bất ngờ thay khi nghe tin vợ anh vẫn dửng dưng, cô ấy đi đi lại lại rồi nói thẳng với anh "Vay tạm gì? Mẹ ốm nặng lắm rồi, lại giai đoạn cuối, anh cố làm gì. Cứ để thuận theo tự nhiên để mẹ thanh thản hơn. Số tiền đó, giờ anh để còn lo cuộc sống cho chúng ta sau này. Giờ đưa cho mẹ hết, sau này mẹ con em biết bấu víu vào đâu?".
Thắng nghe những lời nói đó của vợ, tim anh đau đớn thắt lại. Chẳng ngờ Lan dửng dưng như thế. Cô ấy thậm chí còn chẳng có cảm xúc gì khi biết mẹ anh bệnh tật. Cô ấy cũng không chút mủi lòng, thậm chí còn xưng "mẹ anh, mẹ tôi". Bình thường bố mẹ anh đối với con dâu đâu có tệ bạc gì.
Suốt những năm hai đứa con anh còn bé một tay mẹ anh vất vả chăm nom. Biết con cái sống ở Hà Nội khó khăn đủ đường vì thế mỗi dịp về quê mẹ anh không lấy một đồng nào. Sau khi cháu đi trẻ, tuần nào mẹ anh cũng gửi gà quê, rau sạch ra cho các con và cháu. Hơn 10 năm nay, mẹ anh luôn sống vì con, vì dâu, vì cháu.
Mẹ anh là thế, cả đời tần tảo. Có lúc anh nhận thấy mẹ anh còn thương Lan hơn cả anh, thế mà cô ấy nỡ lòng nào nói như vậy.
Yêu nhau 3 năm, sống với nhau hơn 10 năm có 2 mặt con. Giờ đây anh mới nhận ra vợ anh thật lạnh lùng, tàn nhẫn. Anh trách bản thân đã quá tin tưởng vợ. Anh trách mình dại dột khi làm được đồng nào đưa cho vợ hết đồng ấy mà không màng đến cha mẹ mình ở quê.
Cũng bởi anh si mê vợ quá nên giờ đây khi lâm vào bước đường cùng, anh ngửa tay xin cô ấy một chút tiền cô ấy cũng không đưa cho anh. Nghĩ tới đây, nước mắt anh tuôn trào.
Chia sẻ về tình huống trên, chuyên gia Tâm lý, Thạc sỹ Lê Thị Thảo (CLB Ngôi nhà & Trái tim) cho rằng xảy ra bi kịch trên một phần cũng do lỗi của người chồng. Chính người chồng đã quá nuông chiều vợ, chính anh đã không chủ động tạo nên một "cam kết" trong đời sống của cả hai.
Khi bước vào đời sống hôn nhân, bây giờ giữa hai bạn trẻ không chỉ là tình yêu thương mà còn trách nhiệm. Rất cần những cam kết chính thức và phi chính thức để cả hai tôn trọng và giữ mối quan hệ hoà bình, tránh những xung đột không đáng có.
Thứ nhất là cần sự sòng phẳng trong tài chính, không tới mũc củ hành mớ rau. Tuy nhiên cả hai có trách nhiệm và biết được khoản chi tiêu diễn ra hằng ngày trong gia đình. Trên cơ sở đó cân bằng giữa nguồn thu và các khoản phải chi.
Không ít căp vở chồng son trước kế hoạch chi tiêu từ đối phượng, dẫu biết tiền bạc là một vấn đề tế nhị nhưng giữa cả hai cần trao đổi, thảo luận, đôi khi phải kiềm chế những nhu cầu bản thân vì lợi ích chung, ví như người vợ hạn chế mua sắm thời trang còn anh chồng hạn chế tìm mua công nghệ.
Thứ ba là sự tin tưởng lẫn nhau, người cầm hòm chìa khoá cũng phải có trách nhiệm cân đối thu chi. Thậm chí hai vợ chồng cần thống nhất có một khoản "dự phòng" để lo những vấn đề phát sinh của hai gia đình nội ngoại. Điều này, cần có sự chủ động rạch ròi của một trong hai người. Chính người chồng trong câu chuyện đã "phó thác" hết trách nhiệm cho vợ, nên mới xảy ra tình huống trên.
Theo Người đưa tin
Sốc nặng khi biết được bộ mặt thật của người yêu sau 3 năm sống thử Cả đêm ấy Hằng khóc tức tưởi và đập phá đồ đạc, cô không thể ngờ rằng người đàn ông cô thương yêu cưu mang 3 năm qua lại nhẫn tâm đối xử với mình như vậy. Hằng xuất thân từ tỉnh lẻ nhưng gia đình cô bố mẹ buôn bán nên cuộc sống khá sung túc, Hằng cũng là cô gái có...