Bộ mặt thật
Những tiếng cười chua chát vang lên trong căn nhà nhỏ bé, Hiền vẫn cố ngước nhìn gương mặt kiêu hãnh của chồng. Bất giác, chị nhìn xuống bộ quần áo xộc xệch mình đang mặc… chưa bao giờ chị thấy mình đáng thương đến thế…
Cúi gằm mặt xuống đất, đôi tay run rẩy bám chặt lấy thành ghế, Hiền cố ép cho khoé mắt đừng để những giọt nước mắt tiếp tục rơi. Một lần trong đời, Hiền muốn mình thật mạnh mẽ, một lần chị muốn nhìn lại gương mặt người đàn ông chị gọi là chồng, kẻ đang trơ trẽn luận tội mình, kẻ đang ra sức lên án người vợ không biết chiều chuộng chồng, để anh ta phải tìm kiếm thú vui khác…
Ngước mặt lên, mặt đối mặt với anh. Hiền hoài nghi liệu đây có đúng là người đàn ông đã nắm tay chị bước đi trên thảm đỏ ngày cưới, người vừa mới đây còn luôn miệng cất tiếng gọi ngọt ngào: “Em yêu…!”. Bỗng nhiên Hiền thấy rùng mình, thấy sợ hãi khi nhìn con người đang đứng trước mặt mình.
Từng lời nói của Lâm như từng vết dao cứa vào tim chị: “Cô suốt ngày chỉ ru rú ở nhà, cô chỉ biết ngửa tay xin tiền, tôi đâu phải là cái kho…”. Hiền nghe thấy cả tiếng nghiến răng ken két của anh ta trong từng lời nói. Cổ họng nghẹn đắng, Hiền xót xa nghĩ đến việc chồng quy kết quyết định nghỉ việc để chăm sóc hai đứa con nhỏ của mình là có tội. Anh ta đã không mảy may để ý đến việc chị chỉ biết đến gia đình mà bỏ quên bản thân.
Hiền vẫn còn nhớ nụ cười mãn nguyện của chồng khi thuyết phục được chị nghỉ làm: “Anh là trụ cột, anh lo được cho cả gia đình, em hãy nghĩ đến tương lai của con…”. Những lời nói rót mật, những lời hứa và trách nhiệm ấy, Hiền thấm cả vào tim, chị tin tưởng và xem đó là hạnh phúc của một người phụ nữ. Nhưng lúc này đây, chị nghẹn ngào nhận ra từ giây phút đó, chị mất đi cái quyền tự do, đối với anh ta chị là kẻ ăn bám không hơn không kém.
“Cảm ơn tấm lòng của anh, anh xứng đáng được tự do để có một hạnh phúc hơn tôi…” (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Hiền ngồi lặng đi, để mặc cho anh ta nói, chị muốn xem người chồng của chị còn có lí lẽ gì để biện minh cho hành động đê hèn của mình. Anh ta dan díu với người đàn bà khác, rồi ngang nhiên phơi bày những gì anh ta tìm kiếm được ở người đàn bà đó. Hiền đã tưởng tượng đến cảnh anh ta van xin, bào chữa, chị cứ nghĩ anh sẽ tìm kiếm một sự thương hại nhưng không, chị ngỡ ngàng khi anh ta vanh vách kể tội chị.
Mọi thứ bỗng chốc đảo điên, Lâm không hề tỏ ra lúng túng, hối lỗi, anh ta xoay vần khiến chị bỗng chốc biến thành kẻ đã xô đẩy anh ta vào bước đường ấy, những lời nói sắc gọn lem lẻm khiến Hiền đau nhói: “Cô ta đẹp và giàu có, chưa bao giờ cô ta phàn nàn gì về tôi…”.
Cắt ngang lời biện minh thô bỉ của Lâm, Hiền bật cười, tiếng cười chua chát vang lên trong căn nhà nhỏ bé, ngôi nhà đã từng là tổ ấm của hai vợ chồng. Hiền nhìn bộ quần áo xộc xệch mình đang mặc, bao lâu rồi chị chưa sắm cho mình một bộ đồ mới, chị cũng không nhớ nữa? Chị tất bật với hai đứa con nhỏ, lại lo toan cho cả người mẹ chồng già yếu, chị cứ nghĩ mình đang hy sinh cho gia đình, để Lâm yên tâm công tác, để Lâm có thể hài lòng về một người vợ hiền và một nàng dâu thảo. Nhưng giờ đây chính lí do ấy đã khiến Lâm tìm đến với một người phụ nữ khác. Hiền thấy thật cay đắng và nghiệt ngã!
Một hồi lâu vẫn thấy Hiền lặng im, có lẽ Lâm đinh ninh rằng Hiền đang ngấm và yên phận với những gì mình nói. Bằng vẻ mặt ban ơn, Lâm nhẹ giọng: “Vì hai đứa con, vì gia đình nên tôi sẽ không ly hôn và sẽ chấm dứt quan hệ với người phụ nữ kia…”. Hiền cố một lần nữa nhìn sâu vào mắt anh ta, chị cố gắng tìm kiếm chút tự trọng, lương tâm còn sót lại của người đàn ông chị từng gọi là chồng. Nhưng không, anh ta đang mải mê với sự kiêu hãnh của bản thân, đang chờ đợi sự biết ơn của người vợ chỉ biết ăn bám chồng. Hiền thở dài một tiếng rồi đáp gọn lỏn: “Cảm ơn tấm lòng của anh, anh xứng đáng được tự do để có một hạnh phúc hơn tôi…”.
Bước ra cửa trong sự ngỡ ngàng của chồng, Hiền không còn muốn ngoảnh lại nhìn khuôn mặt ấy thêm một lần nào nữa, lớp mặt nạ đã mất đi và chị biết mình cần phải sống cho tương lai của chị, một tương lai không còn sự hiện diện của anh ta.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Qua cơn mê
Cố kìm nén những giọt lệ chực trào ra nơi khóe mắt, tôi nép vào lòng Sơn thì thào: "Đùa anh chút cho vui thôi. Em có điên đâu mà chui đầu vào rọ...".
Cửa phòng bật mở, Sơn hối hả lao tới ghì siết tôi trong vòng tay rắn chắc, hối hả hôn lên má, lên bờ môi căng mọng. Vẫn nụ cười mê đắm, ánh mắt thăm thẳm, hơi thở nồng nhiệt ấy nhưng hôm nay thay vì đón nhận nồng nhiệt, tôi rùng mình, vô cảm. Những câu chữ trong bài trả lời phỏng vấn của Sơn cứ nhảy múa trong đầu tôi.
"Trái tim nghệ sĩ vốn đa sầu, đa cảm nên khó tránh khỏi những xốn xang nhất thời. Nhưng tôi chưa làm điều gì có lỗi với vợ. 5 năm qua, vợ tôi sống đời sống thực vật nhưng cô ấy còn hiện hữu trên cõi đời này là tôi còn động lực, còn niềm tin, còn nhiệt huyết theo đuổi con đường nghệ thuật vốn bộn bề chông gai".
"Rốt cuộc, em chỉ là tấm bình phong che chắn thói tham lam, đa tình, là kẻ khỏa lấp nỗi cô đơn, cơn khát sinh lý cho anh đúng không?", gạt Sơn ra, tôi gào lên trong nước mắt.
Nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau, Sơn thủ thỉ: "Em khờ lắm. Anh lên báo đâu phải để tìm kiếm sự nổi tiếng thêm nữa bằng việc quảng bá đời tư mà mục đích sâu xa chính là tạo đà cho cú bứt phá ngoạn mục sắp tới của em. Em không thấy cuối bài báo anh khéo léo đề cập đến "cô học trò bé bỏng" nhằm kích thích trí tò mò của độc giả ư? Nguồn cảm hứng vô tận trong những sáng tác của anh, em biết rõ là ai mà. Đừng giận anh nữa cưng". Tim tôi mềm lại.
Sơn là nhạc sĩ nổi danh với những ca khúc thị trường. Anh cũng là người rất khôn ngoan trong việc giữ tên tuổi luôn có độ "hot" bằng những thông tin ngoài lề. Thời điểm nên duyên, vợ Sơn đang là ca sĩ nổi tiếng, còn anh chỉ là cái tên xa lạ trong làng giải trí. Trước lời đồn đoán, dị nghị về động cơ "dựa hơi", Sơn được dịp lên báo giãi bày những rung động chân thành, mãnh liệt từ con tim, khẳng định thời gian sẽ là câu trả lời xác đáng.
Hình ảnh Sơn và vợ tay trong tay hạnh phúc xuất hiện ở các sự kiện khiến đứa con gái mới lớn là tôi vô cùng ngưỡng mộ. Tôi càng thần tượng Sơn hơn khi gia đình nhỏ của anh xảy ra biến cố. Vợ Sơn bị tai biến liệt nửa người sau trận cảm lạnh, anh "ghi điểm" với công chúng nhiều hơn khi tận tụy chăm sóc, bộc bạch sẽ luôn là bờ vai để vợ dựa vào lúc bình yên cũng như khi hoạn nạn.
Tôi ảo tưởng mình là người may mắn khi chập chững bước chân vào con đường nghệ thuật đã nhận được sự giúp đỡ vô tư, nhiệt tình từ Sơn. Tình yêu đến dịu nhẹ như cơn gió. Chút dằn vặt, day dứt, nỗi hẫng hụt về thân phận kẻ phá đám trong tôi dần được xoa dịu bởi lời an ủi "mình gặp nhau là định mệnh" cùng những giây phút miên man trong vòng tay nồng nàn, đắm đuối của Sơn. Tôi chấp nhận làm người tình trong bóng đêm.
"Anh này, cậu bạn học cũ với em hồi cấp 3 sau khi du học nước ngoài về vừa mở công ty kinh doanh ô tô mà lần trước anh gặp đấy, cứ lấy lý do hâm mộ giọng hát để tìm gặp em, lại còn tặng những món quà đắt tiền khiến em khó nghĩ quá", tôi nũng nịu khi đang gối đầu trên cánh tay Sơn.
Vẫn mải miết với chiếc điện thoại trên tay, Sơn tỉnh queo:"Anh chàng đó được đấy. Đẹp trai, giàu có, phong độ, rất xứng đôi với em. 30 tuổi rồi, em kén cá chọn canh làm gì". Tim tôi quặn đau tựa có bàn tay vô hình đang bóp nghẹt. "Nhưng... em...". "Còn nhưng gì nữa. Gật đầu đi, anh ủng hộ", Sơn nói mà chẳng thèm ngước lên nhìn. "Em đang mang giọt máu của anh rồi". "Cái gì?", Sơn hoảng hốt quay sang tôi... "Cưng này. Vì yêu em, rất yêu nên anh không cho phép mình là vật cản trong sự nghiệp đang tiến triển thuận lợi của em. Anh đâu chỉ muốn mình có con mà còn khao khát ngày nào cũng được ôm em như thế này. Nhưng... Anh tin cưng thông minh nên biết lựa chọn làm gì, vào thời điểm nào là tốt nhất", Sơn rót vào tai tôi những lời ngọt ngào sau vài phút đăm chiêu.
Cố kìm nén những giọt lệ chực trào ra nơi khóe mắt, tôi nép vào lòng Sơn thì thào: "Đùa anh chút cho vui thôi. Em có điên đâu mà chui đầu vào rọ. Vướng vào chuyện con cái bây giờ thì ngang với hủy hoại chiến lược nổi tiếng bấy lâu anh vạch ra cho em à". Mắt sáng rực, Sơn bế bổng tôi lên quay một vòng rồi đè nghiến lên tôi, yêu như chưa từng được yêu. Tôi buông xuôi, vô cảm. Vẻ hào nhoáng, sự tung hô có ý nghĩa gì khi cứ phải khoác lên mình chiếc mặt nạ, khi thứ thiêng liêng nhất là tình yêu cũng chẳng được công khai.
Ngày tôi nói lời chia tay, Sơn cầu xin: "Thiếu em, anh làm sao sống nổi". Mím chặt môi, tôi cố gắng ngăn tiếng nấc nghẹn ngào. Đoạn tuyệt với Sơn, tôi quyết đi lên bằng chính đôi chân mình, dù phải trở lại vạch xuất phát ban đầu, dù ý thức rõ con đường phía trước không bằng phẳng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hoang mang vì không biết con của ai Tôi không ngờ một ngày, một người phụ nữ đầy sự kiêu hãnh và giỏi giang nhưng cuộc sống cũng đầy sóng gió như tôi lại có thể rơi vào một tình huống trớ trêu như thế này. Tan vỡ mối tình đầy sóng gió với một anh kỹ sư đã để lại trong lòng tôi bao nhiêu vết thương. Tôi lập gia...