Bộ mặt đáng khinh của gã chồng “ăn ở 2 lòng”
Trước mặt tôi anh vẫn “vờ” hỏi han hứa hẹn, nhưng thật ra anh đã ra ngoài cặp với một cô gái khác và có một đứa con sắp chào đời.
“Tôi đã lầm lỡ cả một đời. Mẹ tôi lên thăm mấy lần, nhìn bà ngày càng già nua, đôi mắt nhăn nheo nhìn tôi mà tôi đau lắm. Lẽ ra tôi nên ở nhà chăm sóc mẹ, người thân duy nhất luôn ở bên tôi, lẽ ra tôi đã sống một cuộc đời tốt hơn thế này”- đó là lời tâm sự đẫm nước mắt của chị M.T.H quê ở Bắc Cạn khi nói về cuộc đời mình.
Mẹ tôi lên thăm mấy lần, nhìn bà ngày càng già nua, đôi mắt nhăn nheo nhìn tôi mà tôi đau lắm.
Chào độc giả mục Tâm sự! Khi tôi kể ra câu chuyện cuộc đời mình, tôi không mong sẽ nhận được sự cảm thương tha thứ từ mọi người. Tôi chỉ mong rằng câu chuyện của tôi là lời “cảnh tỉnh” cho những bạn trẻ đang đánh mất mình vì những thú chơi ngông cuồng, nghiện ngập. Hãy dừng lại trước khi quá muộn bạn nhé, đừng để lầm lỡ rồi cả đời ân hận như tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Bắc Cạn, cuộc sống gia đình tôi khá khó khăn, khi bố mẹ sinh 7 người con, nhưng kinh tế chủ yếu phụ thuộc vào nghề nông. Mùa màng bội thu khi thiên nhiên thuận lợi, nhưng những năm mất mùa đói kém thì không còn gì khổ hơn khi cả nhà quây quần quay rổ rau khoai lang. Tôi vẫn nhớ cảnh đứa được ăn đứa không ăn. Khi trong rổ không còn cọng rau nào, thì anh hai tôi chạy vào “mẹ ơi, phần con đâu”. Mẹ nhìn anh tôi mà nước mắt ngắn dài. Tôi biết, mẹ cũng nhịn chưa được ăn từ 2 ngày nay.
Bố tôi vào Nam đi tàu cá suốt 2 năm nay, chưa một lần về thăm quê. Thi thoảng ông gửi về vài trăm ngàn cho mẹ thuốc thang nuôi con. Nhiều đêm nhìn mẹ khóc thầm vì mệt mỏi mà tôi thương bà vô hạn. Tôi biết bất kỳ người con nào ở trong cảnh này cũng sẽ hiểu được mình nên làm gì để mẹ vui. Và tôi đã ấp ủ bao dự định về một tương lai tươi sáng.
Video đang HOT
Rồi khi tôi 18 tuổi, theo bạn bè tôi làm công nhân cho một xưởng may. Cuộc sống của tôi từ đây cũng có những thay đổi nhất định. Những đồng lương kiếm được tôi gửi về hỗ trợ mẹ lo cuộc sống cho các em. Còn các anh cả, anh hai và hai chị gái cũng đã có gia đình riêng.
Rồi tôi gặp và yêu anh, chàng trai mồ côi cha mẹ người Hà Nội. Nghe anh kể cuộc sống anh vất vả, một mình nuôi 2 em ăn học mà tôi ngưỡng mộ vô cùng. Nhưng khi tôi kể với mẹ về anh thì mẹ nhất mực phản đối. Mẹ nói rằng, sợ tôi vất vả vì anh không còn bố mẹ. Nhưng vì tình yêu của tôi và anh quá đậm sâu nên mẹ đã để tôi lấy anh vào một ngày đông cuối năm 1996.
Ngày tôi đi lấy chồng, mẹ tôi đã khóc rất nhiều. Mẹ nói, mẹ thương cho đứa con gái 19 tuổi của mẹ phải lấy chồng xa quê, cuộc sống trăm bề vất vả. Nhưng tôi đã dũng cảm nói với mẹ rằng tôi sẽ vượt qua tất cả để làm cho mẹ tự hào về tôi. Tiễn tôi lên xe, mẹ ôm mặt khóc nức nở. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ hụt hẫng đến vậy đó.
Thế là tôi đã lấy chồng, tôi đã theo anh về thị thành để bắt đầu cuộc sống mới. Anh không còn cha mẹ, một mình nuôi 2 em ăn học. Anh là người đàn ông nghị lực nhất mà tôi từng gặp, từng biết và tôi chưa bao giờ hoài nghi về điều đó, kể từ ngày gặp anh.
Nhưng rồi những ngày tháng hạnh phúc dần qua đi khi vợ chồng tôi mòn mỏi chờ đứa con đầu lòng. Hết năm này qua năm khác, tôi vẫn đợi một tín hiệu vui, nhưng rồi tôi lại chìm trong sự thất vọng. Anh từ chỗ yêu thương dần trở nên cáu bẳn. Tôi đã ngất đi trong phòng chờ ngày đến bệnh viện làm xét nghiệm, còn anh “sa sầm” nét mặt khi cầm phiếu xét nghiệm vô sinh của vợ trong tay.
Mới đầu, anh còn động viên vợ, nhưng dần dần nỗi buồn vì thiếu vắng tiếng cười trẻ thơ đã khiến gia đình tôi rạn nứt. Anh đi sớm về muộn và lảng tránh tôi. Trước mặt tôi anh vẫn “vờ” hỏi han hứa hẹn, nhưng thật ra anh đã ra ngoài cặp với một cô gái khác và có một đứa con sắp chào đời. Tôi biết chuyện đó, tôi khóc, tôi nhịn nhưng rồi tôi đã không chịu đựng nổi khi cô ta vác bụng đến gặp riêng và đuổi tôi đi.
Mọi người ạ! Không phải tôi nhu nhược, nhưng tôi thương đứa trẻ đó, tôi mong nó có một người cha nên tôi đã bỏ về quê mẹ sau đó một tuần. 8 tháng sau tôi đã ly hôn anh. Ngày tôi ra tòa mẹ cũng theo tôi xuống, bà ngã quỵ đi khi nhìn thấy cảnh gia đình tôi tan nát. Tôi đã làm mẹ buồn, tôi đã không giữ được lời hứa sống hạnh phúc với mẹ.
Cũng là duyên số khi những ngày sống ở quê mẹ, tôi gặp và quen Đ người đàn ông luôn khao khát có một mái ấm gia đình, nhưng vì cuộc sống khó khăn nên anh không dám lấy vợ. Chúng tôi đã yêu nhau, chân thành, nồng ấm. Khi đi bước nữa tôi đã tự hứa lần này tôi sẽ hạnh phúc để mẹ vui. Nhưng rồi ông trời đã lấy đi của tôi tất cả.
Một năm, sau cuộc hôn nhân hạnh phúc vô bờ bến, Đ qua đời vì bạo bệnh. Tôi không còn tin nổi vào mắt mình, tôi là một người phụ nữ khốn khổ vô cùng. Trước mặt tôi hàng xóm anh cũng động viên, an ủi. Nhưng tôi biết sau lưng ai cũng coi thường, chửi rủa tôi là người đàn bà “sát chồng”.
Tôi mệt mỏi, không dám đối diện với cuộc sống thực tại nên đã bỏ xuống Hà Nội lần nữa. Tôi nhớ người chồng cũ và ghé qua thăm, nhưng tôi đã lặng đi khi thấy gia đình anh ta hiện rất hạnh phúc, đầm ấm. Rồi tôi tìm đến một chị đồng hương ở quê xin ở nhờ. Cũng từ đây, tôi bắt đầu vướng vào cuộc sống ăn chơi, trụy lạc là hút hít và nghiện ngập.
Dù biết mình sai, nhưng tôi đã không dừng lại được. Tôi nhớ về quá khứ đau đớn với những lần bị chồng lừa dối, nhớ tới ngày chồng thứ hai ra đi và giọt nước mắt tiếc nuối của anh… Tôi đã muốn quên hết tất cả. Tôi đã không nhớ tới mẹ, niềm tin của mình cho tới ngày tôi bị công an bắt đi.
Giờ đây, những giọt nước mắt hối lỗi ở Trung tâm Giáo dục Xã hội II, Ba Vì với tôi quá muộn màng. Tôi đã lầm lỡ cả một đời. Mẹ tôi lên thăm mấy lần, nhìn bà ngày càng già nua, đôi mắt nhăn nheo nhìn tôi mà tôi đau lắm. Lẽ ra tôi nên ở nhà chăm sóc mẹ, người thân duy nhất luôn ở bên tôi, lẽ ra tôi đã sống một cuộc đời tốt hơn thế này?
Theo VNE
Tôi sụp đổ hoàn toàn khi biết chồng ngoại tình
Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại anh vẫn im lặng. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh chọn "im lặng" để tránh mọi giải thích, anh chỉ trải lòng một lần qua mail với câu dặn không được tra hỏi chuyện cũ, mặc cho tôi chết lặng trong sự phản bội của anh. Anh nói biết tôi sẽ nghĩ anh ích kỷ nhưng chấp nhận điều đó vì không thể làm gì khác. Anh chỉ nói hết những suy nghĩ và tâm sự của mình với người khác để tìm sự an ủi mà không phải với tôi. Vậy làm vợ chồng để làm gì nhỉ? Anh nói không thể dễ dàng đánh đổ những gì mình đã nhiều năm xây dựng, là niềm ao ước đến thèm khát của nhiều người. Anh làm gì cho hành trình xây dựng này hả anh?
Tôi lao động cật lực, vừa làm cha vừa làm mẹ, xoay trong vòng xoáy công việc, gia đình, con cái, để rồi nhận lại sự phản bội. Quan trọng hơn, tôi đã học tha thứ cả năm trời, cuối cùng anh vẫn tìm sự giải thoát "tinh thần" nơi khác. 24 năm qua không hề dành sự chăm sóc nào cho tôi, anh sợ tôi không dám đánh đổ cuộc hôn nhân này. Có chăng là sự hổ thẹn vì tan rã do người thứ 3 nên lòng tôi chua chát.
Anh nhậu nhẹt, bỏ bê nhà cửa, dành thời gian lo lắng cho người ngoài, tôi chỉ câm nín, buồn não lòng, nhưng chuyện trai gái là vết nhơ tột cùng cho tôi. Tôi tự trách mình rất nhiều mà không thể nghĩ mình sẽ có "người anh trai tinh thần" như cách anh đang làm, cho dù cơ hội cho tôi là không nhỏ. Anh bảo cách cư xử của tôi là rào cản, vậy tại sao anh chần chừ một sự chia tay? Tôi luôn học hỏi thay đổi để mong muốn có sự đồng cảm nơi anh, anh luôn có thể tâm sự rất nhiều với bạn bè mà không thể làm được điều này với tôi.
Tôi thay đổi làm sao khi tự mày mò cho vừa ý anh mà không hề nghe tiếng nào từ anh, anh không ưng lại đem nói với người ngoài. Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại vẫn im lặng, không bao giờ hướng ánh mắt nhìn vào tôi khi nói chuyện. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh nói gia đình cô ta, bên nội lẫn ngoại đều biết anh rõ; nhưng chắc chắn họ không biết các dòng chữ "thăng hoa" kia. Khi sự việc vỡ lỡ anh cuống cuồng sợ người tình bé bỏng tổn thương mặc cho tôi huyết áp tăng lên. Anh nói mọi người ở ngoài đều biết mối quan hệ này nên nó trong sáng, vậy tại sao tôi không được biết? Trong sáng mà phải giấu tôi?
Một năm trôi qua tôi chấp nhận anh sẽ chấm dứt sự trong sáng kia nhưng lừa dối vẫn tiếp tục, tin nhắn của cô nàng tỏ ra anh là người chủ động. Niềm tin của tôi sụp đổ hoàn toàn. Bây giờ, rảnh rỗi là tâm trí tôi cứ hiện lên hình ảnh anh đang tâm sự đúng theo lời hẹn với nàng: "Liên lạc theo địa chỉ mail mới, chỉ trong giờ hành chính thôi nhé". Anh có thể chấm dứt mối quan hệ này không? Các bạn hãy giúp tôi với.
Theo VNE
Làm "chuyện ấy" với nhiều người vì chồng yêu sinh lý Anh dành nhiều thời gian ở nhà với vợ hơn, không nhắc gì chuyện tôi ngoại tình nữa, chuyện chăn gối vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Tôi 32 tuổi, có chồng và một bé gái 5 tuổi, ngoài nhìn vào ai cũng thấy gia đình tôi thật hạnh phúc. Thật ra không như mọi người nghĩ, tôi và chồng suýt...