Bố luôn đợi tôi sau mỗi cung đường
Tôi biết, sau cung đường dài kia, bố mẹ lúc nào cũng mong ngóng tôi về. Như mọi lần, bố lại cùng tôi đợi chuyến xe khách chiều, đợi cho đến khi bóng xe khuất hẳn bố mới yên tâm quay xe về.
“Alo, bố à? Con sắp xuống điểm buýt rồi. Bố ra đón con nhé!”
“Ừ.”
Lần nào cũng vậy, giống như một thói quen, cứ gần về đến nhà là tôi lại gọi điện thoại cho bố đến đón. Và rồi lần nào bước xuống xe tôi cũng thấy bố đã đợi sẵn ở đó, không bao giờ để tôi phải đứng đợi một giây phút nào. Bố vẫn thường lặng lẽ như thế, không quá vội vã nhưng vẫn đủ ôm trọn cả cuộc đời tôi.
Ảnh minh họa: phim Finding Nemo.
Đã gần hai tháng đi học xa nhà, hôm nay tôi mới có thời gian về nhà. Mọi thứ thay đổi nhiều thật đấy! Ngồi sau xe, tôi lơ đãng ngắm khoảng trời yên bình. Sau lưng bố, thế giới rộng lớn bỗng chốc thật thú vị. Cho đến khi… tôi nhận ra mái tóc bạc trắng của bố. Hồi bé xíu, tôi thường có “trách nhiệm” nhổ tóc sâu cho bố mỗi lúc cả nhà quây quần nói chuyện. Lúc đó vui lắm, chỉ nghĩ đơn giản là mình làm được việc tốt giúp bố nên càng nhổ được nhiều càng hào hứng. Nhưng tôi đâu có biết rằng, bố đang già đi đấy… Từ khi đi học xa nhà, tôi không còn cơ hội được thực hiện “trách nhiệm” ấy. Nghĩ mà không khỏi chạnh lòng, xót xa. Con lớn lên, bố mẹ già đi. Thời gian lấy đi tuổi thanh xuân của bố mẹ để giờ bù vào tuổi trẻ của con. Thanh xuân của bố mẹ là dành cho con và giờ con lại là thanh xuân của bố mẹ.
Ảnh minh họa: phim Finding Nemo.
Hàng ngày, tôi đều cố gắng duy trì thói quen gọi điện thoại về nhà, duy chỉ có bố là hầu như không. Càng lớn, bố con tôi càng ít nói chuyện hẳn. Nhiều lúc chỉ là mấy câu ậm ừ của bố và vài câu hỏi quen thuộc của tôi. Nhưng trong lòng tôi, tình cảm bố con vẫn không thể phai nhạt, chỉ là bố quan tâm theo một cách khác. Ấy là mâm cơm luôn nóng hổi mỗi khi tôi về nhà, là bữa ăn với những món tôi thích, là chăn màn chuẩn bị sẵn trước khi tôi ngủ,… Hạnh phúc đơn giản lắm, phải không?
Video đang HOT
Mỗi lần về nhà, tôi lại cảm giác như mình bé lại trong vòng tay của bố mẹ. Thèm cái cảm giác được chiều chuộng, quan tâm, lo lắng như ngày còn ở nhà. Giờ cũng lớn rồi, bố mẹ để tôi tự do bay nhảy và bắt nhịp với cuộc sống tự lập. Tôi đã quen với cách hỏi han vồn vã, sốt sắng của mẹ trong mỗi cuộc gọi. Và rồi thế nào bên cạnh mẹ khi ấy cũng là bố, bố vẫn luôn lặng lẽ lắng nghe hai mẹ con nói chuyện, trầm ngâm với tách trà nóng và bên cạnh là bé Xiêm cuộn tròn ngủ ngon.
Ảnh minh họa: phim Finding Nemo.
Tôi ghét cái cảm giác phải nói lời tạm biệt khi mà trong lòng vẫn còn đầy lưu luyến. Thật sự cái cảm giác níu chân ấy luôn khiến tôi thật khó mà bước chân đi được. Hôm nay tôi chỉ được nghỉ một ngày nhưng vẫn tranh thủ thời gian về với bố mẹ. Bởi tôi biết, sau cung đường dài kia, bố mẹ lúc nào cũng mong ngóng tôi về. Như mọi lần, bố lại cùng tôi đợi chuyến xe khách chiều, đợi cho đến khi bóng xe khuất hẳn bố mới yên tâm quay xe về.
“Con đi đâyyyy.”
Ngày nào cũng là ngày của bố, xin được dành trọn tình cảm và sự biết ơn này gửi đến bố. Cảm ơn bố, vì bố là bố của con.
Theo hoahoctro.vn
Em đã đủ can đảm từ bỏ anh rồi, thật tốt đúng không?
Em không giữ thói quen xem anh còn hoạt động hay không, cũng không còn căng thẳng mỗi lần vào trang cá nhân xem anh đăng gì. Tối tối thấy mệt thì ngủ chứ không phải....
Em không giữ thói quen xem anh còn hoạt động hay không, cũng không còn căng thẳng mỗi lần vào trang cá nhân xem anh đăng gì.
Tối tối thấy mệt thì ngủ chứ không phải chờ anh ngủ trước rồi mới ngủ ngoan.
Em không còn bận lòng lắm về những dòng trạng thái hay những hình ảnh yêu thương của anh, không còn mỗi ngày nghĩ xem anh đang làm gì..
Đôi khi em nhận ra anh như vậy thật là tốt. Là dứt khoác thật tốt, nhẫn tâm cũng thật tốt. Có như thế em mới đành tâm buông bỏ.
Anh quên em rồi thì em cũng không cần phải mỗi ngày lo sợ anh không nhớ em là ai. À là đôi khi cũng phải cảm ơn người đã không tốt với em để em có thể toàn tâm mà rời bỏ..
Đã có nhiều lúc em muốn vứt bỏ hết lòng tự tôn của một đứa con gái để gọi cho anh, òa lên khóc vì nhớ, là nhớ đến rát lòng.
Em nhiều lúc cũng muốn anh biết rằng em mệt lắm rồi, chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ở cạnh anh một đời an yên ở một thế giới không có ai cả, chỉ anh, chỉ em, ở cạnh nhau vậy thôi! Nhưng tất cả cũng chỉ là đã-từng..
Anh đã từng thử mở lòng sau một thời gian dài tổn thương rồi lại phải nhận lấy tổn thương chưa?
Anh đã từng nghĩ hôm nay em thế nào? Em ổn không? Hay em quên anh chưa? Anh có từng bận tâm đến em vui hay buồn sau sự dứt khoác đến đau lòng của anh chưa?
Dĩ nhiên chưa phải không? Ừ là chưa nên anh muôn đời không hiểu hết được cảm giác đó như thế nào, là anh không hiểu, anh không muốn hiểu và anh cũng không cần hiểu!
Em - trong mắt anh luôn là người sai đúng không? Đến sai thời điểm, đặt tình cảm sai người, thương anh đến đau lòng là sai, cố chấp chờ đợi anh cũng là sai.
Làm anh bận lòng là sai, vì anh đến mức bị người khác coi thường là sai và viết quá nhiều về anh, về tình cảm của em và về nỗi buồn của em trên mạng xã hội, để người khác đọc được rồi họ đồng cảm với em, làm người yêu anh không vui cũng là sai đúng không?
Em phiền quá, nhỉ? Tự dưng lại bướng bỉnh hạ mình buồn đau nhiều như thế để rồi chính người em thương nhìn em bằng ánh mắt sai trái như vậy, thật có chút không đành lòng.
À không, phải là rất không đành lòng nhưng là không muốn nói...
Em từng nói với anh rồi đúng không? rằng: "Sau này anh phải nhớ rằng em buông không phải vì không thương nữa, cũng không phải em không chờ được hay không chịu được mà là do tình cảm của em khiến anh thấy phiền nên em buông.
Vì em thấy tình cảm của em, anh không cần, không tôn trọng nên em buông".
Em chưa từng thất hứa với anh. Chỉ cần là anh thì lời hứa của em, em nhất định coi trọng. Nhưng còn anh, anh nhớ anh hứa với em điều gì không? Rồi anh có làm không? Em hi vọng đến thế nào anh có thực hiện không?
À, mà chắc bây giờ anh cũng chả nhớ anh đã hứa những gì đâu đúng không? Chỉ có em, một mình em nhớ. Vậy đến cuối cùng, em trân trọng lời hứa của mình làm gì?
Em có thực hiện được thì cũng có anh ở đây công nhận rồi khen em ngoan, em giỏi, rồi anh thương đâu..
Em không còn viết nhiều về anh nữa, caption cũng chẳng còn liên quan đến anh. Em thay hình nền, thay mật khẩu, xóa hình, xóa số điện thoại, xóa been together, xóa tin nhắn, xóa cả mọi thứ liên quan đến anh và tất nhiên, cũng đang ngày ngày tập xóa anh ra khỏi đầu em.
Em biết anh nhận ra điều đó..
Và tất nhiên, những lúc em thế này mới thật sự biết ơn anh, vì đã làm em đau lòng đến thế, để bây giờ em mới đủ can đảm rời đi..
Theo guu.vn
Muốn sống hạnh phúc và bớt nuối tiếc những điều đã qua, hãy làm 8 việc hết sức đơn giản này mỗi ngày Rốt cuộc, chúng ta có đang thực sự hạnh phúc không? Tiền bạc và địa vị chính là niềm mong ước, khát khao của rất nhiều người trong xã hội xưa - nay. Ai cũng hiểu rằng đó không phải là tất cả nhưng mấy ai không chạy đua với thời gian để kiếm thật nhiều tiền, để nâng cao địa vị cho...