Bỏ lỡ cuộc yêu
Đang say đắm, ngây ngất trong cơn yêu đương cuồng nhiệt, bất chợt cô thảng thốt đẩy anh ra…
Chúng mình đã xa nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Chính cô cũng không nhớ rõ lần cuối cùng cô được yêu thương là khi nào? Đứng dậy sau một tình yêu và niềm tin tan vỡ, cô mang theo vết thương rất sâu bên ngực trái khiến cô trở nên ngông nghênh, ngang tàng hơn, bản lĩnh hơn, lạc quan hơn… chính những điều đó khiến cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Cuối tuần cô vui bên gia đình, bên bạn bè, cô thích thú với các chuyến công tác, cô được trải nghiệm và cô ngộ ra được nhiều điều mà từ trước đến nay cô dường như đã bỏ quên. Cô không thấy cô quạnh khi đôi bàn tay mình thiếu hơi ấm. Cô cười khẩy “Tất cả tùy duyên” và trái tim cô không ngừng khao khát yêu thương, không ngừng nuôi dưỡng niềm tin… cô có niềm tin mãnh liệt vào điều kỳ diệu của tình yêu sẽ mang đến cho cô một nửa, đấy là mảnh ghép duy nhất của cuộc đời cô.
Những ngày cuối năm, trong lòng cô cảm thấy rất vui. Cô dạo bước lang thang qua các con phố quen thuộc, bất chợt, một cảm giác cuồng chân… Cô muốn uống một thứ gì đó và cô đã bước vào quán, gọi cho mình chai bia ướp lạnh. Đó là sở thích bấy lâu của cô, vừa uống vừa ngân nga theo điệu nhạc từ headphone… một cảm giác thoải mái lấn át tất cả những cảm xúc trong lòng.
Cô gục đầu vào vai anh thì thầm “Cảm ơn anh”… (Ảnh minh họa)
Thoắt cái, cô đã uống hết 3 chai, đấy là lần đầu tiên, cô uống nhiều như vậy. Cô muốn nũng nịu, làm phiền một ai đó… và cô nghĩ đến anh. Chẳng cần do dự, cô đã vội vàng lấy máy để bấm số gọi anh.
Anh là người cô quen trong một buổi offline, anh luôn dịu dàng, ấm áp mỗi khi ở bên cô… Cô biết anh nghiêm túc và luôn dành tình cảm chân thành cho mình. Mỗi khi ở bên anh, cô tìm được cảm giác bình yên, an toàn… và cô biết mình cũng dành cho anh một tình cảm rất khác lạ nhưng đó không phải là tình yêu!
Anh có mặt trong vòng 15 phút. Anh khẽ cười và khoác áo cho cô “Về thôi em!”. Cô gục đầu vào vai anh thì thầm “Cảm ơn anh”… “Em không muốn về nhà! Hãy ở bên em nhé!” – Cô muốn buông thả bản thân mình một lần với người đàn ông đang ở bên cạnh…
Video đang HOT
Dù khá mệt nhưng cô vẫn nhận biết được căn phòng có ánh đèn vàng ấm, thoảng mùi hương nhè nhẹ có vẻ rất sang trọng. Anh đỡ cô nằm xuống giường và cởi giày cho cô. Cô nhanh chóng quàng tay qua cổ anh và ghì chặt, môi cô tìm môi anh gấp gáp…
Cô biết anh yêu cô, khao khát cô, chính cô cũng muốn chiều chuộng bản thân đang khao khát được ve vuốt, yêu thương… Cô cũng như bao người phụ nữ khác, có những khao khát rất con người là được âu yếm và chia sẻ yêu thương… những điều ấy đã lâu lắm rồi không tồn tại trong cuộc sống của cô… và hôm nay, dường như ngọn lửa yêu thương lại rạo rực như thổi bùng lên khao khát đang bỏng cháy trong tâm hồn cô… Không chần chừ một phút một giây, cô nồng nhiệt đáp lại những con sóng đang vỗ ào ạt từ anh. Hai người đã cuộn vào nhau trong niềm khát khao, yêu thương mãnh liệt…
“Em xin lỗi, em không thể… Mong anh hiểu…” (Ảnh minh họa)
Đang say đắm, ngây ngất trong cơn yêu đương cuồng nhiệt, bất chợt cô thảng thốt đẩy anh ra… Cô tự hỏi bản thân mình “Mình đang làm gì thế này? Không, không không thể được!”… Nói rồi, cô chỉnh sửa quần áo và quơ vội túi xách lao ra khỏi phòng. Trước khi đi, cô không quên ngoái lại và buông một câu lạnh lùng: “Em xin lỗi, em không thể… Mong anh hiểu…”, người đàn ông hụt hẫng và không khỏi ngỡ ngàng trước hành động của cô…
Cô bước đi… trống rỗng. Cô không biết mình đã đi trong bao lâu? Những giai điệu của bản Romance quen thuộc nhẹ nhàng phát được phát ra từ quán cà phê nhỏ kéo cô về thực tại. Gió về đêm lạnh lẽo khiến vai cô run rẩy… Điện thoại báo nhắc nhở, cô có chuyến công tác ở một thành phố biển vào ngày mai.
Nghĩ đến biển, cô thấy nhẹ lòng hơn. Sóng sẽ vuốt ve, biển vỗ về cô và cô sẽ vỡ òa những cảm xúc của mình với biển.
Ngày mai,ở biển, tâm hồn cô trải rộng mênh mông!
Theo VNE
Tự trách mình đã quá buông thả
Tôi không biết có nên nhận lời kết hôn với anh không, bây giờ trong tâm trí tôi rất hoang mang và mệt mỏi, tự trách mình hư hỏng để rồi bây giờ tôi không thể quyết định được con đường mình đi có đúng không.
Tôi không tin tưởng ai nên không biết chia sẻ cùng ai về vấn đề này, tình cờ đọc được mục tâm sự này nên muốn trải lòng mình cho nhẹ nhõm.
Tôi có một mối tình đầu rất đẹp và trong sáng trong vòng mấy năm, sau đó vì thời gian xa cách, vì ước mơ mỗi người mỗi khác nên chúng tôi đã chia tay nhau. Thời gian ấy tôi rất buồn và đau khổ, đó là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời tôi trong suốt nhữnh tháng năm tôi đã lớn lên.
Trong khoảng thời gian chia tay tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi không mở lòng với ai, tôi cố gắng đi làm cho quên hết nỗi buồn này, không cần lựa chọn, xin được việc gì là tôi cứ thế mà làm cho thời gian trôi nhanh đi để tôi có thể trở lại cuộc sống bình thường. Tôi vừa học vừa đi làm và vừa rơi nước mắt, tháng ngày qua đi tôi đã nguôi ngoai phần nào.
Sau đó tôi gặp anh, người làm cùng công ty tôi, cũng là người yêu tôi hiện tại. Lần gặp anh đầu tiên trong lòng tôi đã có suy nghĩ "Có khi người đàn ông này là người yêu của mình sau này", không ngờ sau đó là sự thật.
Một người trong công ty cũng thích tôi, hôm đó anh ấy rủ tôi đi cafe và rủ cả anh nữa, nhưng tôi không thích người kia mà là thích anh và anh cũng thế, và chúng tôi bắt đầu quen nhau từ đó.
Tôi không muốn quan hệ trước hôn nhân, điều đó tôi hoàn toàn không thích và không muốn xảy ra, anh luôn đòi hỏi chuyện đó nhưng tôi cương quyết quan điểm của mình. Sau một năm quen nhau, chúng tôi đi chơi rất vui vẻ nhưng về mặt tình cảm tôi cảm thấy không sâu sắc và không muốn lấy anh làm chồng.
Có đôi lúc tôi cương quyết chia tay nhưng anh lại năn nỉ cho anh một cơ hội như thế này như thế kia, tôi lại mềm lòng lại quay lại và chúng tôi đã có quan hệ bên ngoài với nhau, anh là người đầu tiên với tôi nên tôi rất mù mờ hay nói cách khác là tôi không để ý đến chuyện đó nên ít hiểu biết về các bệnh lây lan qua đường tình dục.
Tôi muốn một tình yêu đơn giản trong sáng nhưng nó không có như tôi nghĩ... (Ảnh minh họa)
Mặc dù chỉ quan hệ bên ngoài nhưng tôi bị mắc bệnh sùi mào gà, cầm tờ xét nghiệm trên tay tôi không tin vào mắt mình... Khoảng trời trong tôi sụp đổ tất cả, tôi ân hận, tôi trách móc bản thân nhưng rồi thì sao chứ, tôi cũng đã mắc bệnh rồi, tuy chỉ bị nhẹ nhưng nó ám ảnh tôi đến cuối cuộc đời.
Tôi nói anh đi xét nghiệm nhưng anh không bị gì cả, trước khi quen tôi anh cũng có quan hệ với bạn gái cũ, chỉ có mình tôi bị, tôi không biết nguyên nhân do đâu cả. Nhưng anh tin tưởng tôi chỉ có mình anh, anh muốn kết hôn với tôi. Nhưng từ khi tôi bị bệnh cũng là lúc tôi chán ngán, tôi không muốn quen anh nữa, tôi không muốn anh là chồng tôi nữa nên tôi không muốn tiếp tục, nhưng đâu phải tình cảm nói dứt là dứt được.
Từ ngày tôi bị bệnh này tôi chán ngán tất cả, cứ để cuộc đời ra sao thì ra. Bạn bè tôi hầu hết đã quan hệ tình dục, tụi nó hay kể về nhiều vấn đề riêng tư cho tôi nghe, nhưng tại sao tôi ở bên anh tôi không có cảm xúc như lời người khác kể, tôi chỉ muốn đơn giản là đi chơi cùng nhau rồi về và đừng bàn gì tới chuyện đó nhưng bạn trai tôi thì luôn đòi hỏi, tôi mệt mỏi vì điều đó, tôi muốn một tình yêu đơn giản trong sáng nhưng nó không có như tôi nghĩ nhưng tôi vẫn phải yêu anh vì tôi bị bệnh, tôi không thể đến được với ai nữa cả.
Anh có lúc cũng ép tôi là không cho anh tức là tôi không yêu anh, nói tôi để dành cho người khác nói anh theo tôi không nổi nữa vì nhu cầu của đàn ông. Chúng tôi cãi nhau cũng vì chuyện đó nhưng tôi cương quyết không chịu, nhiều lần mọi việc cũng qua đi và vẫn bên nhau cho tới bây giờ. Nhưng rồi một hôm tôi quyết định làm chuyện đó với anh để xem tôi có cảm giác gì không, theo như lời bạn bè kể thì có lẽ tôi bị mất cảm giác, tôi sợ lấy anh nhưng tôi không muốn chuyện đó còn anh luôn đòi hỏi chúng tôi sẽ không sống được với nhau.
Sau lần đó lại thêm một chuyện tôi không thể rời bỏ anh nữa, chuyện đã vậy bắt buộc tôi phải lấy anh thôi, mặc dù tôi cũng yêu anh nhưng theo cảm giác của tôi thì tôi vẫn không muốn lấy anh làm chồng vì có cái gì đó làm tôi không tin tưởng. Tôi không biết tôi bị bệnh gì nữa, tôi không muốn chuyện đó, tôi chỉ muốn ở bên nhau mà không xảy ra chuyện đó thôi, liệu tôi có bị bệnh gì không hay do tôi chưa muốn anh làm chồng nên tôi như vậy.
Nếu cứ như vậy làm sao tôi sống được thoải mái khi lấy anh. Tôi mệt mỏi quá, còn biết bao hoài bão tôi muốn làm, vì chuyện này mà tôi chán nản quá. Giờ đây tôi ngồi tự trách mình đã sống buông thả quá nên ra thế này đây. Nếu tôi không lấy anh sau này không có ai chấp nhận được cái quá khứ ghê tởm của tôi.
Theo VNE
Yêu thương đâu rồi Ngày gió rỗi, em lang thang qua những con đường quen từng in dấu chân hai đứa mình... Như là mới ngày hôm qua thôi anh còn nắm tay em, cùng em thả bộ trên những con phố nghìn năm tuổi, nào hàng Khoai, hàng Lược, hàng Đào, hàng Bông... Tay phải nắm lấy tay trái tìm hơi ấm bàn tay anh còn...