Bỏ lại thanh xuân
Đôi lúc cô nghĩ thanh xuân giống như một trò chơi mạo hiểm của cảm xúc. Người ta có thể vỡ vụn vì bất kì điều gì và những vết xước của nó cũng chẳng dễ dàng để trút bỏ được.
Bạn thân mến! Ngoài kia những cơn gió heo may se sắt cuối thu đã ùa về như để nhắc nhở rằng ai cũng cần một bàn tay siết chặt. Không gắt gỏng như mùa hạ, cũng không buốt giá như mùa đông, mùa thu đem đến một dư vị thanh mát, nhẹ nhàng. Bạn có nghĩ mùa thu là mùa tuyệt vời nhất để yêu nhau? Mở đầu chương trình của tuần này mời bạn lắng nghe:
Lá thư: Hãy yêu nhau vào mùa thu (Bùi Phương Dung)
Một buổi sớm mùa thu tinh khôi và trong vắt…
Tiếng chuông báo thức reo lên từng hồi bên tai phá tan giấc mơ còn dang dở. Uể oải khép lại những ngổn ngang và bề bộn của ngày cũ, thong dong thả mình vào những con phố đổ dài sắc nắng mật ong và se se cái hanh hao của mùa mới. Nắng vàng rực. Màu nắng cứ trải dài trên những con đường tôi đi. Đây mới đúng là cái nắng đặc trưng của mùa thu.
Tháng 10 rồi, cuối thu rồi. Không hiểu sao phải chờ đến khi mùa thu sắp qua rồi tôi mới bắt gặp được cái sắc thu quen thuộc ấy. Chậm chạp và bình thản, nhịp thời gian cũng chẳng vội vàng như mọi khi. Có lẽ mùa thu năm nay đến muộn, hay là bởi vì đến tận bây giờ tâm hồn tôi mới gom đủ sự bình yên để cảm nhận được sự chuyển mình của đất trời? Không rõ, và cũng không muốn nghĩ nữa, mặc kệ hết đi. Dần buông…
Nhắm mắt lại và cất giữ yêu thương vào sâu trong nỗi nhớ. Xòe bàn tay buông cho thời gian dịu dàng trôi. Bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng, khẽ mỉm cười, nụ cười cũng nhẹ, không vương dù chỉ một chút âu lo…
Tự nhiên thấy yêu đời lạ!
“ Những người yêu nhau nên chọn lúc cuối thu.” – Tôi nhớ đã từng đọc hay từng nghe thấy ở đâu đó có một câu như thế. Cũng phải thôi, người ta vẫn thường gọi mùa thu là “mùa của xúc cảm” mà. Không hiểu chỉ là do trùng hợp ngẫu nhiên hay có một lý do nào đấy mà những người yêu nhau lại thường chọn lúc cuối thu để bắt đầu tình yêu của mình như thế.
Có thể bởi mùa thu vốn yên tĩnh quá, mọi thứ như lắng lại khiến cho ta dễ dàng nghe thấy từng nhịp đập của trái tim mình.
Có lẽ bởi mùa thu hiền hòa quá nên con người ta cũng dịu dàng, ấm áp hơn.
Có lẽ bởi mùa thu mỏng manh quá nên con người ta cần được che chở và muốn được yêu thương hơn.
Có lẽ bởi khoảnh khắc cuối thu đã bắt đầu se lạnh, khiến những tâm hồn đang cô đơn dễ tìm đến nhau hơn.
Cuối thu có lẽ đúng là khoảnh khắc phù hợp nhất.
Ghé vào quán cafe quen thuộc, tôi ngồi trầm ngâm, vậy là cũng bệnh được một tuần rồi, mấy ngày trước tôi còn nằm mê man trên giường, thế mà bây giờ đã lại ngồi đây, tay mâm mê ly cafe, lang thang trên những trang blog trải dài.
Video đang HOT
Kể cũng lạ trời đang nắng đẹp là thế mà chỉ trong phút chốc đã chuyển gió và chuẩn bị cho một cơn mưa giông, đúng là thời tiết miền Nam có khác.
Mưa rồi, tiếng kêu lộp độp cứ gấp dần trên mái, người ngoài phố cũng hối hả tìm cho mình một chỗ trú chân, nhìn ngắm những hạt mưa qua khung cửa sổ. Vu vơ đọc lại những trang blog của chính bản thân mình. Trong đó là những mảnh ghép tuy có phần rời rạc và chắp vá, nhưng bằng một cách nào đó, nó vẫn cất giữ giùm tôi một miền kí ức chưa kịp đóng bụi.
Chưa bao giờ thấy mình thấm thía sự cô độc và ngổn ngang bộn bề thật và sâu đến thế. Đó dường như không phải là một cái gì đó vô định, mơ hồ nữa mà tất cả như hiện hữu trước mắt, có thể tiến đến, có thể chạm vào, để rồi bị hút sâu vào đó.
…Trời đã ngừng mưa từ lâu lắm, xoay cốc cà phê trong tay và nhìn ra bầu trời toàn màu khói, bình thản đón những cơn gió lạc mùa mát rượi, trong lành.
Cười một cái nào, ngày mai mọi thứ sẽ ổn!
Bùi Phương Dung
Truyện ngắn: Bỏ lại thanh xuân (Kai Hoàng)
Hồi còn sống chung trong một thành phố, cô luôn đến nhà K vào tối chủ nhật. Họ leo lên gác xếp và coi những bộ phim của Trương Nghệ Mưu. K bảo cậu ấy hay mất ngủ cả những đêm rảnh rang và bận bịu, những lúc đó dù không hề muốn thì những trằn trọc cứ thay phiên nhau kéo đến dự phần khiến cậu ấy thêm mệt mỏi. Cố dỗ mình vào giấc ngủ cũng không thể ngủ được, thành ra để giải quyết tình trạng đó cô đã gợi ý cho K về những bộ phim, và may mắn là cậu ấy thường chợp mắt trước khi một bộ phim nào đó kết thúc.
K nói cậu ấy đã sửa sang căn gác xếp để làm một chỗ chiếu phim lý tưởng. Khi cô đến đó, quả thật nó giống như một rạp chiếu phim thu nhỏ, dù hơi chật chội một chút nhưng bóng tối rất vừa vặn để dõi theo từng khung hình được phát ra từ chiếc máy chiếu. K thích những bộ phim buồn và có chiều sâu, thật trùng hợp là cô cũng có sở thích tương tự. Họ gặp nhau khi cùng học chung một trường đại học. K trầm tư và ít nói, cậu ấy cũng chẳng có nhiều bạn, điều đó khiến cô hay liên tưởng rằng có phải do cậu ấy sinh vào mùa thu, thành ra cậu ấy luôn dành nhiều thời gian để quan sát và trải nghiệm hơn là chủ đích gặp gỡ nhiều người. Có lẽ vì thế, K tinh tế hơn những người cô từng gặp.
Lúc đó họ đã hai mươi, K bảo rất thích Chương Tử Di. Cô hỏi, tại sao? Và cậu ấy trả lời rằng cậu ấy thích đôi mắt của người diễn viên này. Đó là một đôi mắt buồn, giống như trong lời của một bài hát mà họ thường nghe, có câu đôi mắt em rất buồn đôi chúng ta rất buồn. Không một ai sở hữu đôi mắt em rất buồn đôi chúng ta rất buồnnhư thế cả, K nói.
Cứ thế, họ trôi qua những tháng ngày tuổi trẻ bằng những câu chuyện không đầu không cuối, cả sự say mê nhất định đối với điện ảnh và sự cuốn hút khó cưỡng của tiếng Quảng Đông. K thường lang thang khắp nơi để lùng cho bằng được những đĩa phim cũ, dù rằng đôi lúc chúng phát ra những hình ảnh méo mó hay những âm thanh không được nguyên vẹn cho lắm. Nhưng cậu ấy chỉ trung thành với việc xem phim bằng máy chiếu thôi, luôn luôn là cái máy chiếu đặt cố định trên gác xếp. Tại sao phải là máy chiếu, cô hỏi. Để có cảm giác chân thật và gần gũi hơn, K cười.
Thảng khi họ vẫn ngồi hàng giờ liền để xem hết đống phim mà K mang về. Đôi lúc quay sang bên cạnh để nhìn K bên qua thứ ánh sáng xanh nhờ nhợ, gương mặt K lúc nào vẫn chăm chú vào từng khung hình, trong cô lại dấy lên một niềm cảm xúc khó tả. Có đôi khi cô cũng muốn nắm tay K đi qua những đoạn đường đông nghẹt người trên phố đi bộ để tránh không bị lạc, nhưng rồi cô lại thôi.
Cô chưa thể lý giải cảm xúc của mình ngay lúc đó, thành ra cô cứ đều đặn đến nhà cậu ấy vào tối chủ nhật, pha một vài thức uống mà mình đem đến và cùng coi những bộ phim của Trương Nghệ Mưu. Sau đó thì K chở cô về lại nhà và cuối cùng thì chìm vào giấc ngủ.
Khi thời gian nhích số tuổi của họ thêm một, thời điểm đó K gặp Hà. Họ lên chuyên ngành, một số bạn cũ phải rời đi và một số người mới được thay thế, Hà nằm trong số những người ấy. Hà đẹp, những ngón tay thon dài và tóc lúc nào cũng thơm mùi nắng. Buổi tối Hà thường đệm đàn trong một quán cà phê nằm sâu trong một con ngõ. Tất cả những gì cô biết về Hà chỉ có vậy.
Có những tối chủ nhật, cô đi bộ một quãng ngắn đến nhà K, cô định sẽ rủ cậu ấy đi ăn một thứ gì đó âm ấm vì thành phố đã vào mùa đông, nhưng Hà đã ở đó. Nhìn qua khung cửa sổ khép hờ, tay Hà đang luồn vào tóc K từ phía sau, sau đó thì K quay người lại, cả hai cùng cười. Khoảnh khắc đấy cô nghĩ có một mối dây tình cảm nào đó đã hình thành bên trong mỗi người, và khi định hình lại, cô quên mất Hà là người sở hữu đôi mắt “rất buồn” giống như Chương Tử Di của K.
Cô lặng lẽ trở về nhà. Đôi lúc cô tin việc Hà đến trong cuộc sống của K như một món quà, một bài hát hoặc giả là một que diêm nhóm lên giữa bầu trời mùa đông rét mướt. Nếu không phải Hà thì sẽ chẳng là ai nữa cả, càng không phải là cô, chắc chắn không phải là cô.
Cô không sở hữu những đường nét mà Hà có, khi nghĩ đến đó, cô có phần hơi hụt hẫng vì những buổi xem phim trên gác xếp đã được thay thế bởi tình yêu của Hà. Tự dưng cô bỗng thấy mình trở nên cằn cõi như hoang mạc, cô thèm một trận mưa nhưng đổi lại chỉ nhận lấy những cơn gió nóng từ khắp nơi thổi tới. Lúc đó cô nhận ra, những bộ phim mà họ cùng xem sẽ chẳng thể nào vì cô mà dừng lại, nếu không phải người này thì sẽ là một người khác, không sao cả.
Và cô bắt đầu trốn tránh.
Cô vẫn đến trường đều đặn, nhưng thường đến trễ và ra về rất sớm. Cô giống như một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện mặc dù cô vẫn hiện diện, chỉ có điều khi họ nhận thấy sự hiện diện đó thì cái bóng đã lẩn đi đâu mất. Cô không còn đến nhà K, khi Hà đã là một sự thay thế hoàn hảo.
Vào một ngày, khi cô chuẩn bị biến mất như mọi khi thì K xuất hiện, họ có hơi khựng lại, như thể một khoảng trống sâu như đáy vực khiến họ khó có thể bước tới, hoặc giả là một vách ngăn vô hình nào đó chắn giữa họ, thành ra chẳng thể nào chạm nổi. K nói, dường như cô đang sắp sửa biến mất. K thật tinh ý, còn cô luống cuống đi tìm câu trả lời, cô bịa chuyện rằng cô đang làm thêm sau giờ học nên hầu như chẳng có mấy thời gian rảnh. Cô không biết K có tin vào điều đó hay không nhưng dù gì thì đó cũng là một lý do hoàn hảo cho sự trốn tránh. Nhìn qua sau lưng K, Hà đang chậm rãi bước tới, Hà luôn có mặt vào thời điểm họ hiếm hoi mới có lấy một không gian riêng. Có thể là sự ngẫu nhiên, hoặc cũng chẳng phải là sự ngẫu nhiên nào cả. Cô nghĩ Hà đi tìm K, Hà luôn tìm đến K, mọi lúc, cô nghĩ vậy.
Mãi một lúc sau đó, K nói tiếp, gác xếp nhà cậu ấy lúc nào cũng nhớ cô. Cô làm ra vẻ không quan tâm, thực sự thì khoảnh khắc đó cô đã muốn hỏi, còn cậu thì sao K, cậu có nhớ tớ không. Cô ước giá như mình đã hỏi câu hỏi ấy để đo lường sự lo lắng của K khi không thấy cô xuất hiện trong gác xếp những ngày chủ nhật, trong giảng đường, thậm chí là cả trong thành phố này. Nhưng miệng cô khô cứng, Hà chỉ cách chừng hai mươi bước chân. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, dù cậu ấy có nhớ đến cô hay không cũng chẳng còn quan trọng, cô không phải là người cậu ấy tìm kiếm. Cô đang trông đợi điều gì vậy, một sự vỗ về cho kẻ đi bên rìa tình cảm của người khác sao? Cô nghĩ mình không nên biết câu trả lời, cô không cần phải nghe câu trả lời.
Cả cậu ấy nữa, cậu ấy cũng không cần phải trả lời. Điều đó chỉ khiến cô thương tổn. Và cô bỏ đi sau khi Hà đang tiến lại gần.
Nằm dài trong phòng cùng với nỗi buồn không thể xác định, đôi lúc cô thấy mình như một cái cây đã bật gốc sau một trận bão và bắt đầu héo úa. Sinh nhật K vào một ngày của tháng Chín, cô lang thang đi khắp thành phố để tìm những bộ phim của Trương Nghệ Mưu, và không phải của Trương Nghệ Mưu, miễn đó là một bộ phim có chiều sâu, để làm quà sinh nhật cho cậu ấy. Buổi tối có mưa khi cô đến nhà K, mặc dù đã che chắn cẩn thận vẫn không thể nào giữ được khô ráo sau khi đi bộ một quãng dài, đồng hồ lúc đấy điểm mười một giờ. Cô không trao những chiếc đĩa ướt nước trực tiếp cho K, cô để trong hòm thư phía bên ngoài cổng rồi lại lặng lẽ trở về. Trời đã ngớt mưa hơn một chút và sau đấy thì tạnh hẳn, những vũng nước loang lổ khắp đường và in cả bóng trăng sáng loáng.
Hà đang đứng ở cuối đường, cô có phần hơi ngạc nhiên vì sự chạm mặt không mong đợi. Cậu ấy đứng đó để làm gì, cô tự hỏi, và cô đi tìm câu trả lời, có lẽ cậu ấy đợi K. Hà vẫn đẹp như lần đầu tiên cô nhìn thấy, vẫn là những ngón tay thon dài và đôi mắt buồn khiến người ta muốn che chở. Khi cô nói có phải cậu đang đợi K không thì Hà lắc đầu thay cho câu trả lời. Vậy cậu đợi ai, cô hỏi. Tớ đợi cậu, Hà đáp. Để làm gì, cô cúi đầu, tránh nhìn trực diện vào cô gái trước mặt. Và Hà bắt đầu nói, đó là khoảng thời gian sai lầm của tuổi trẻ, tớ nghĩ mình tìm thấy tình yêu từ K, nhưng đôi lúc tớ phát điên khi K gọi tớ là Di, tớ không phải là Di, tớ cũng không thích những bộ phim có tiếng Quảng Đông và luôn kết thúc trong bi kịch. Tự dưng cô nóng giận, cậu không hiểu gì về K hết. Cõ lẽ vậy, Hà đáp, nhưng K cũng chẳng hiểu gì tớ cả. Điều tớ có thể cảm nhận rõ là tình cảm đó đang dần lặng lẽ trượt ra ngoài, người duy nhất có thể hiểu K, là cậu. Sau đấy thì Hà bỏ đi.
Đôi lúc cô nghĩ thanh xuân giống như một trò chơi mạo hiểm của cảm xúc. Người ta có thể vỡ vụn vì bất kì điều gì và những vết xước của nó cũng chẳng dễ dàng để trút bỏ được. Sự ngộ nhận từ K, những mất mát âm ỉ của Hà hay cả nguồn cơn yếu đuối nơi cô đã đặt họ trong một vòng tròn lẩn quẩn. Nhiều lần cô tự nhủ hay là mình sẽ nói ra những điều chất chứa, nhưng rồi cô lại thôi. Đó cũng là lúc cô tự chọn di chuyển đến một thành phố khác thông qua chương trình trao đổi sinh viên quốc tế của trường.
Nơi cô đến là một đất nước Bắc Âu xa xôi quanh năm bao phủ bởi tuyết và tuyết. Cô tránh khơi gợi lại những kí ức nhưng đôi khi chúng vẫn hiện diện ngay ngắn trong tiềm thức, có mong muốn nhỏ bổ mạnh mẽ đến mấy cũng không được. Và những lúc như thế, lồng ngực cô cũng trở nên nhoi nhói đau. Không một ai trên thế giới này có thể chịu trách nhiệm cho cái thứ gọi là quá vãng, thành ra khi đã trôi qua rồi thì không có cách nào quay lại được nữa. Cô biết thế nhưng vẫn dằn vặt khi đứng ở bờ hiện tại nhìn vọng về quá khứ, bởi nơi đó, cô đã bỏ lại thanh xuân và tiếp tục mang theo khối tình cảm của mình mà chạy trốn.
Người ta cần phải can đảm hơn khi đối diện với thứ cảm xúc đang nhen nhóm trong lòng mình…
Theo blogradio.vn
Mới vừa thoát ế thì Crush thời thanh xuân đột nhiên xuất hiện cùng 'tài sản' kếch sù và lời đề nghị khó cưỡng
Nam lặng người. Trước mặt anh là người phụ nữ đẹp mặn mà, mặc dù đã có một đời chồng và đang nuôi 2 đứa con nhưng lại rất giàu có và xinh đẹp, lại còn là người con gái anh từng theo đuổi của rất nhiều năm trước.
Nam châm điếu thuốc, anh vuốt những tấm ảnh có mặt Thư trên màn hình điện thoại. Mới chỉ là lần thứ 2 hẹn hò nhưng Nam cảm thấy đây chính là người con gái anh muốn lấy làm vợ. Không phải vì anh yêu Thư say đắm hay cô tài sắc hơn người. Bởi đơn giản, anh thấy hình bóng Nhi trong Thư. Giờ đây, ở bên Thư, cả thời thanh xuân tươi trẻ của Nam như sống lại. Và cũng đã gần chục năm kể từ khi yêu Nhi anh mới có lại cảm xúc.
'Chắc có lẽ giờ Nhi đã có mấy con rồi ấy nhỉ?', Nam hỏi Quân - anh bạn học cùng cấp 3. Quân cười khẩy: 'Thấy bảo lại sắp về Việt Nam rồi đấy. Sao, có người yêu rồi vẫn tiếc Crush à? Nó có bao giờ đáp lại tình cảm của ông đâu mà nặng lòng thế?'. Hỏi bâng quơ vậy chứ Nam cũng xác định Nhi chỉ là quá khứ, là tuổi trẻ si mê cuồng dại mà anh cần phải cất đi.
Trước kia Nam đã từng thầm thương trộm nhớ Nhi suốt thời gian học cấp 3 đến Đại học. Anh có ngỏ ý vài lần nhưng Nhi đều nói không muốn mất đi tình bạn đẹp. Đến khi Nhi học Thạc sỹ bên Anh, Nam đã quyết tâm muốn đi cùng cô để xây dựng sự nghiệp thì Nhi nói đã có bạn trai. Nam đành âm thầm theo dõi Crush của mình từ xa. Nhưng ai ngờ, khoảng cách càng xa thì tình cảm càng nhạt. Đến một người bạn như Nam, Nhi cũng không cần. Những câu chuyện trên Facebook cũng dần thưa thớt. Tất cả những gì Nam biết về Nhi là cô đã lấy chồng và định cư hẳn bên nước ngoài.
Nam gạt khỏi đầu những kỉ niệm cũ kĩ. Tối nay anh có hẹn Thư đi xem phim. Đang chuẩn bị lại đồ đạc thì Nam nhận được thông báo có vị khách muốn gặp anh. Nam đi xuống cuối sảnh tầng 1. Trước mặt anh là một cô gái ăn mặc khá sang trọng, dù nhìn từ sau lưng thì Nam vẫn có cảm giác cô ấy có ngoại hình bắt mắt. Không biết đối tượng này là thế nào?
Nam cất tiếng: 'Xin lỗi, chị muốn gặp tôi ạ?'. Người phụ nữ kia quay lại, nhìn Nam mỉm cười. 4 mắt chạm nhau, cuộc hội ngộ không thể tin nổi.
'Lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?', Nhi dịu dàng hỏi thăm Nam. Anh mời cô đi uống nước ở một quán cafe gần đấy. Hai người chuyện trò đủ thứ, say sưa ôn lại kỉ niệm đến mức Nam quên cả giờ đón Thư.
Ảnh minh họa
Có tin nhắn đến, Nam xem điện thoại mới nhớ ra. Khi anh vừa định cáo lỗi về trước thì bất ngờ Nhi nắm lấy tay Nam. Cô thổn thức: 'Nam này, tớ biết làm thế này hơi đường đột nhưng mà tình cảm của cậu năm xưa, giờ nếu còn thì cho tớ báo đáp được không? Tớ về Việt Nam lần này cũng là để nói với cậu rằng ngày ấy tớ đã sai lầm khi từ chối tình cảm của cậu. Trong lòng tớ chưa bao giờ quên được cậu. Chúng ta... có thể làm lại từ đầu không?'.
Nam lặng người. Trước mặt anh là người phụ nữ đẹp mặn mà, mặc dù đã có một đời chồng và đang nuôi 2 đứa con nhưng lại rất giàu có và xinh đẹp, lại còn là người con gái anh từng theo đuổi của rất nhiều năm trước. Bắt đầu với Nhi chẳng phải anh vừa được 'cả trâu lẫn nghé' rồi đang từ anh phó phòng leo lên hẳn cổ đông lớn rồi giám đốc điều hành cũng nên.
Nam hít một hơi thật sâu, anh liếc nhìn xuống màn hình nền điện thoại có ảnh Thư. Nam từ tốn trả lời: 'Tớ hiểu tình cảm của cậu. Nhưng tớ đã có người yêu rồi. Tớ từng bị từ chối tình cảm nên tớ hiểu cảm giác ấy nó hụt hẫng và đau khổ thế nào. Nhưng chuyện của ngày xưa nó không phù hợp với ngày hôm nay nữa. Thanh xuân của tớ là cậu nhưng hiện tại và tương lai của tớ lại là Thư. Xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng, mong chúng ta vẫn là bạn tốt'.
Nhi ngỡ ngàng với câu trả lời của Nam. Hóa ra cô đã quá tự tin với lần trở về này rồi. Nhìn Nam quay đi, nhìn cái cách mà anh sốt sắng vừa bước vội ra cửa vừa gọi điện căn dặn người yêu mà Nhi xót xa vô cùng. Ai bảo cô lúc có không biết giữ, đến lúc mất đi lại thuộc sở hữu của người khác mất rồi.
Theo tiin.vn
Xin lỗi cậu nhé thanh xuân Thanh xuân là những ngày chưa bao giờ hết chênh vênh, là những ngày lạc lõng không ngừng chạy theo những cái gọi là "ước mơ" mà bản thân ngộ nhận, là những ngày vừa muốn điên cuồng lại vừa muốn bình yên. Gửi thanh xuân đã qua của tôi, Trước hết, tôi muốn gửi đến "cậu" lời xin lỗi chân thành nhất!...