Bồ không cho tôi đi lấy chồng
22 tuổ.i, tôi đã biết cặp bồ. Cái tuổ.i còn non nớt mới bước vào đời nhưng tôi đã nhanh chóng kiếm được một anh chàng giàu có và đẹp trai.
Tôi đi học, vốn đã là một cô gái được nhiều người theo đuổi. Ai cũng muốn được là người yêu của tôi. Bởi tôi có nước da trắng, thân hình đẹp và cao ráo, nên đàn ông thực sự rất thích tôi.
Dù vậy tôi luôn nghĩ, mình phải yêu một anh chàng giàu có, đại gia, phải là người có tiề.n thì mới xứng với nhan sắc và vóc dáng của mình. Và tôi đem lòng yêu anh, người đàn ông nhìn rất đường hoàng, tử tế, giàu có và đặc biệt, anh có xe hơi có thể đưa đón tôi mỗi ngày. Ban đầu, tôi chưa biết anh có vợ, được anh cưng chiều, tôi quên hết mọi thứ. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, có cần gì hơn đâu.
Nhưng sau, tôi nhận được tin anh có vợ, tôi sốc. Tôi sợ rằng mình sẽ bị đán.h ghe.n, đó là điều tôi đọc được trên báo chí rất nhiều. Tôi lo vợ anh sẽ gọi cho tôi hoặc sẽ dùng axit hủy hoại nhan sắc của tôi. Anh biết những nỗi khổ tâm của tôi, anh bảo, tôi không phải lo vì anh và người đó chuẩn bị l.y hô.n, anh cũng không còn tình cảm với người phụ nữ ấy nữa.
Chúng tôi cứ thế lén lút yêu nhau, yêu đến khi nào mọi chuyện đổ bể thì thôi. Nhưng được cái anh rất kín kẽ, suốt 4 năm làm bồ của anh, chưa một lần vợ anh nghi ngờ. (ảnh minh họa)
Tôi đã đau khổ một thời gian nhưng cái cảm giác không được yêu chiều khó khăn quá. Tôi đã quen được anh đưa đón không mưa không nắng, quen được anh chiều chuộng, mua quà xịn, quần áo xịn rồi. Bây giờ, tôi không biết nếu không có anh tôi phải làm thế nào nữa. Và tôi cứ như vậy, yêu anh điên cuồng, nguyện phục vụ anh mọi thứ và chấp nhận tất cả những món quà đắt tiề.n của anh.
Video đang HOT
Tôi quyết định chấp nhận cuộc tình này dù là anh đã có vợ. Không sao cả, chỉ là chúng tôi đã quá yêu nhau và đúng hơn là tôi cần anh hơn bao giờ hết. Nghĩ đến việc thiếu anh và rời xa anh, tôi thật sự không sống nổi. Ai sẽ chu cấp tiề.n nhà cho tôi, mua cho tôi xe đẹp và ai sẽ là người lo mọi thứ kinh tế cho cuộc sống của tôi. Chỉ là tôi thiệt thòi khi không được danh chính ngôn thuận làm vợ anh mà thôi.
Chúng tôi cứ thế lén lút yêu nhau, yêu đến khi nào mọi chuyện đổ bể thì thôi. Nhưng được cái anh rất kín kẽ, suốt 4 năm làm bồ của anh, chưa một lần vợ anh nghi ngờ. Vì anh cũng nói với tôi, những khi vợ anh ở nhà hay anh ở nhà, tôi không nên nhắn tin gọi điện. Trước đây, anh nói anh sắp li dị vợ thật ra chỉ là cái cớ, nhưng không sao, tôi hiểu và chấp nhận tất cả, dù đó là chuyện thế nào đi chăng nữa. Dù sao thì tôi cũng nhận ở anh rất nhiều thứ mà một người yêu bình thường không thể cho tôi được.
Thật tội nghiệp cho tôi. Giờ đúng là tôi khó lấy chồng, tôi sợ quá, nếu như anh khiến tôi ra nông nỗi này tôi phải làm sao. (ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi, rồi 5 năm, 6 năm trôi qua, tôi đã là cô bồ gạo cội của anh. Tuy là anh chưa bao giờ lơ là việc chăm sóc tôi nhưng tôi bắt đầu cảm thấy chán. Có lẽ lúc này tôi đã đến tuổ.i lập gia đình, tôi cần một mái ấm, cần một người là chồng tôi, khiến tôi được xã hội thừa nhận và sinh con đẻ cái với anh. Tôi bảo anh b.ỏ v.ợ để lấy tôi nhưng anh không đồng ý. Vậy mà anh cứ giữ tôi 6 năm qua để làm bồ nhí của anh, giúp anh thỏa mãn dụ.c vọn.g. Có thể anh cũng yêu tôi thật lòng nhưng anh không chọn tôi, mà chỉ coi tôi đúng nghĩa là bồ, nuôi tôi có tiề.n tiêu xài và ngủ nghỉ. Vậy là đủ cho anh, còn vợ anh, con anh vẫn là thứ quan trọng nhất.
Tôi không được anh cưới nên đã nói với anh về quyết định của mình. Tôi sẽ đi lấy chồng và trong thời gian đó, nếu có thể, tôi vẫn là người của anh. Nhưng anh nhất định không đồng ý, anh bảo tôi: “Nếu cô dám đi lấy chồng, tôi sẽ phanh phui sự thật này, tôi sẽ khiến anh trở thành người đàn bà không ai thèm ngó tới”. Trong tay anh cầm ảnh của tôi và anh chụp tình tứ bên nhau, anh muốn tôi thuộc về anh mãi mãi. Dù là tôi chấp nhận cặp với anh sau đó nhưng anh cũng không mong muốn gì cả. Anh chỉ mong tôi là của anh, chỉ anh mà thôi. Anh ích kỉ giữ tôi như vậy với hi vọng tôi là &’rau sạch’ để anh thá.c loạ.n, ăn chơi, vui thú ngoài vợ.
Thật tội nghiệp cho tôi. Giờ đúng là tôi khó lấy chồng, tôi sợ quá, nếu như anh khiến tôi ra nông nỗi này tôi phải làm sao. Thật sự, nếu anh tung những hình ảnh ấy lên, tôi biết làm sao đây, tôi có thể lấy được chồng hay không, hay là còn mang tiếng nhục muôn đời…? Tôi ân hận quá vì đã trao thân cho người đàn ông này và hơn nữa, tôi đã phí hoài 6 năm tuổ.i xuân cho một người ích kỉ và tham lam…
Theo VNE
Từ ngày lấy chồng, chưa cho mẹ được 1 xu
Thân làm con gái, tôi thấy có lỗi với mẹ lắm. Tôi thật lòng không muốn như thế này, mới lấy chồng đã không thể gần bố mẹ.
Ngày biết tin mình lấy chồng, tôi vừa buồn vừa vui. Vui vì được sống bên người đàn ông mình yêu thương, nhưng tôi rất buồn vì phải xa bố mẹ. Con gái lấy chồng mà sao lại buồn đến thế. Những ngày gần cưới, tôi cứ nằm, ăn là lại muốn khóc, bố mẹ cứ nói tới chuyện đó là tôi rơm rớm nước mắt. Vì tôi nghĩ, sau này, khi sống cùng nhà chồng, những người ở mâm cơm phải là nhà chồng chứ không phải là bố mẹ tôi nữa.
Ngày cưới cuối cùng cũng đã đến. Tôi cứ buồn bã suốt, mẹ bảo tôi phải vui lên vì con gái đi lấy chồng ai lại như thế người ta lại hiểu lầm là ép hôn. Thôi thì cũng đành vui chứ biết làm sao, xa bố mẹ chỉ là chuyện ngày một, ngày hai. Biết thế mà tôi vẫn khó lòng chấp nhận.
Tôi về nhà chồng, sống chung với bố mẹ anh. Đêm tân hôn, nói thì buồn cười chứ đúng là tôi đã khóc hết nước mắt vì nhớ mẹ. Nghĩ tới cảnh xa mẹ, không được về nhà mẹ thường xuyên nữa mà tôi xót hết ruột. Sống với gia đình chồng tôi phải chịu đựng đủ thứ vì mẹ chồng rất khắt khe. Ăn uống cũng phải nhẹ nhàng, không dám húp to, ngồi thì không được duỗi chân thoải mái. Khi ăn cũng chẳng nói chuyện nhiều được vì bố chồng tôi hay bảo, bữa ăn thì nói ít, nói nhiều không tốt cho dạ dày. Tôi nghĩ mà chán quá. Ở nhà thì cứ đến bữa là cả nhà cười nói hớn hở. Có hôm không rửa bát được thì nhờ mẹ, nhưng bây giờ, không thể có chuyện vứt bát ở đấy mà lên giường dù có mệt.
Nghĩ tới cảnh xa mẹ, không được về nhà mẹ thường xuyên nữa mà tôi xót hết ruột. Sống với gia đình chồng tôi phải chịu đựng đủ thứ vì mẹ chồng rất khắt khe. (ảnh minh họa)
Thời gian đầu khó khăn lắm, nhưng sau đó dần dần tôi cũng quen. May mà còn có chồng là người tôi yêu thương bên cạnh. Khi tôi sinh con, nhà chồng cũng quan tâm, không đến nỗi nào. Nói chung là cháu nội của họ thì họ phải chăm sóc thôi. Nhưng thời gian cứ thế trôi đi, cho tới khi con tôi được 1 tuổ.i thì chồng tôi bắt đầu đèo xìu về chuyện tôi cho tiề.n bố mẹ đẻ.
Không biết vì sao chuyện lại đến tai anh. Anh có nói là tôi cho bố mẹ bao nhiêu, cả số tiề.n mừng là bao nhiêu nữa. Chắc là có ai đó nói với anh hoặc là anh đã để ý tôi. Anh nói tôi là không có phép tắc, muốn mang tiề.n cho bố mẹ thì phải hỏi anh, sao lại lén lút cho như vậy. Nhưng mà, làm sao tôi dám công khai chuyện này. Thi thoảng có thì cho bố mẹ vài đồng tiêu vặt, chứ như anh nói thì bảo tôi cho mẹ quá nhiều. Tôi cũng chỉ cho mẹ được 1 lần tiề.n mừng cưới thì không tính, vì bố mẹ cũng lo cho tôi. Còn tiề.n mấy hôm rồi tôi cho mẹ là để tiêu vặt. Ai ngờ anh cũng biết.
Giờ tôi chỉ biết thương bố mẹ, sống trong gia đình này, tôi thấy cô đơn và lạc lõng vô cùng. Nghĩ lại thời độc thân thật hạnh phúc biết bao! (ảnh minh họa)
Từ ngày lấy chồng, đây mới là lần thứ nhất tôi cho tiề.n mẹ sau khi đã có bầu sinh con. Chứ tôi chưa từng giấu giếm chồng mang tiề.n về nhà mình. Thế mà anh vu cho tôi là lấy của nhà chồng mang về nhà mình, tôi cảm thấy tự ái, khó chịu vô cùng. Tại sao lại có người đàn ông như thế. Mới làm vợ chồng được một thời gian mà anh đã ki ke chuyện này. Đó cũng là tiề.n do tôi kiếm được, có sao đâu, sao anh phải tính toán như thế. Đã bao giờ anh chủ động biếu tiề.n bố mẹ để bố mẹ tiêu pha hay biếu quà cáp đâu. Phận làm con rể như anh lại còn này nọ vài đồng bạc.
Nghe anh nói, tôi bực lắm, bực bao nhiêu thì thương bố mẹ bấy nhiêu. Con gái lớn bằng này, đi học, có công ăn việc làm cũng là do mẹ nuôi nấng thành người. Bao năm đi học dựa vào tiề.n của bố mẹ, đến khi mới đi làm thì lấy chồng. Rồi thì phục vụ nhà chồng, không biết bố mẹ khỏe không, ốm đau thế nào, ai chăm sóc. Người ta bảo &'con gái là con người ta' không sai chút nào. Làm thân con gái, đẻ con gái sau này cũng mất con. Điều bố mẹ mong mỏi nhất là con mình được sống vui vẻ, hạnh phúc bên chồng con, thế mà tôi lại thế này. Thật tình tôi thất vọng vô cùng, không biết nói thế nào với chồng. Giờ tôi chỉ biết thương bố mẹ, sống trong gia đình này, tôi thấy cô đơn và lạc lõng vô cùng. Nghĩ lại thời độc thân thật hạnh phúc biết bao!
Theo VNE
Cưới hay chia tay? * Tôi quen bạn gái đã lâu, cô ấy nhiều lần giục cưới nhưng tôi lại chần chừ. Tôi sợ rằng nếu tiến tới hôn nhân, mình sẽ không mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Không hiểu tại sao từ khi người yêu đầu tiên bỏ tôi để đi lấy chồng thì mọi ham muốn của tôi đối với phụ nữ không...