Bó hoa đêm Noel
Sắp đến giờ Giáng sinh rồi, Bobby vẫn chưa có được món quà nào tặng mẹ. Quệt vội giọt nước mắt còn vương trên má, Bobby đứng lên, vung chân đá mạnh đống tuyết gần đó và rảo bước về phía phố nơi có các cửa hiệu. Đời sống của một đứa bé 6 tuổi mồ côi cha thật không dễ dàng chút nào,
Bobby cảm thấy lạnh khi ngồi ngoài sân trong lúc trời đổ tuyết như thế này. Chân nó để trần, không đi giầy; nó ghét phải xỏ chân vào giầy nhưng thật ra nó đâu có đôi nào đâu. Đôi giầy thể thao mòn đế mà nó thường mang đã bị rách lỗ chỗ, có xỏ chân vào chúng cũng không thể giữ ấm được.
Bobby ngồi co ro ở đây đã hằng giờ. Và dẫu đã moi đầu nặn óc, nó cũng không nảy ra được ý kiến hay ho nào để có được món quà Giáng sinh cho mẹ nó. Nó lắc đầu buồn bã: “Có nghĩ ra được cũng bằng thừa. Mình kiếm đâu ra tiền để mua quà cho mẹ bây giờ”.
Từ ngày cha nó qua đời sau một tai nạn giao thông cách đây vài năm, gia đình năm miệng ăn lâm vào cảnh túng quẫn. Không phải vì mẹ nó bỏ bê, không chăm sóc. Nhưng với đồng lương ít ỏi của một lao công bệnh viện thì dù có cố gắng hết mức, bà cũng chỉ đủ tạm lo cho cái ăn cái học của mấy đứa con nhỏ côi cút mà thôi.
Nhưng bù lại, gia đình nó sống rất đầm ấm, hạnh phúc. Mẹ nó rất thương yêu bốn anh em Bobby và ngược lại, tất cả đều yêu mẹ.
Mùa Giáng Sinh này, không hiểu bằng cách nào, 3 người chị gái của Bobby cũng đã có được những gói quà xinh đẹp để tặng mẹ. Nó thấy như vậy là hơi bất công! Dẫu nó nhỏ nhất nhà và sẽ không ai cười chê nếu không có quà cho mẹ nhưng nó yêu mẹ và cũng muốn nhân dịp này để bày tỏ lòng thương yêu và biết ơn mẹ. Vậy mà, sắp đến giờ Giáng sinh rồi Bobby vẫn chưa có được món quà nào tặng mẹ. Quệt vội giọt nước mắt còn vương trên má, Bobby đứng lên, vung chân đá mạnh đống tuyết gần đó và rảo bước về phía phố nơi có các cửa hiệu. Đời sống của một đứa bé 6 tuổi mồ côi cha thật không dễ dàng chút nào, nhất là lúc nó cần một người đàn ông để tâm sự.
Bobby lê la từ cửa hiệu này sang cửa hiệu khác, mắt thèm thuồng nhìn vào từng cửa kiếng được trang hoàng lộng lẫy. Cái gì với nó cũng đẹp và nằm ngoài tầm tay. Bóng chiều dần tắt, Bobby miễn cưỡng quay về. Bất chợt một vật phản chiếu ánh trời tà lấp lánh bên lề đường thu hút sự chú ý của nó. Nó cúi xuống nhặt lên. Hóa ra đó là một đồng 10 xu sáng bóng.
Trên đời này chắc không một ai có được cảm giác giàu có giống như cậu bé Bobby cảm thấy lúc đó. Khi cầm kho báu mới tìm thấy trong bàn tay bé bỏng, thằng bé thấy như có một hơi ấm tỏa ra khắp thân người. Nó bước ngay vào cửa tiệm đầu tiên nó bắt gặp. Thế nhưng vẻ phấn khích của nó nhanh chóng nguội lạnh khi hết người bán hàng này đến người bán hàng khác cười và bảo với nó rằng không bao giờ họ có món quà Giáng Sinh nào giá 10 xu cả.
Nhưng nó vẫn tin là nó có thể có được quà cho mẹ mình. Bước vào một cửa hàng bán hoa tươi, Bobby chìa đồng 10 xu ra và hỏi ông chủ rằng nó có thể mua một bông hoa để làm quà tặng mẹ hay không. Ông chủ nhìn chằm chằm vào Bobby và đồng 10 xu. Và rồi ông đặt tay lên vai cậu bé, ôn tồn nói:
Ảnh minh họa
- Cháu cứ chờ ở đây, chú xem có thể làm gì giúp cháu được không nhé!
Video đang HOT
Trong lúc chờ đợi, Bobby đưa mắt nhìn ngắm những bông hoa xinh đẹp và dù còn non nớt, nó cũng hiểu tại sao mẹ và các cô gái lại thích hoa đến như vậy.
Tiếng cửa đóng lại khi người khách cuối cùng rời khỏi cửa tiệm kéo Bobby về với thực tại. Chỉ còn lại mình nó, ông chủ đã bỏ đi đâu không biết. Bobby bắt đầu cảm thấy cô độc và sợ hãi.
Thình lình ông chủ xuất hiện. Trước đôi mắt ngỡ ngàng của Bobby là 12 đóa hồng đỏ thắm, với cuống hoa thật dài và lá xanh thắm, cùng với các bông hoa trắng bé xíu, đã được cột lại gọn gàng bằng một cái nơ lớn màu bạc.
- Bó hoa này giá 10 xu đấy chú bé! – Ông chủ nói với nó khi chìa bàn tay ra để nhận tiền. Bobby rụt rè lấy đồng 10 xu đưa cho ông ta.
Mình có mơ không vậy! Đã không ai bán cho nó một món quà gì với đồng 10 xu này, thế mà… Như đọc được ý nghĩ của cậu bé, người chủ tiệm nói thêm:
- Chú chỉ tình cờ có một vài đóa hồng bán hạ giá thôi. Cháu có thích những bông hoa này không?
Bước ra khỏi cánh cửa đang được người chủ mở sẵn dành cho mình, Bobby còn nghe rõ bên tai lời chia tay của ông ấy:
- Giáng sinh vui vẻ nhé con trai!
***
Ảnh minh họa
Khi ông quay vào trong, vợ ông từ phía sau nhà bước ra:
- Anh nói chuyện với ai vậy? Những đóa hồng đẹp đẽ mà anh mới bó lại đâu rồi?
Đứng nhìn ra cửa sổ, ông trả lời:
- Khi nhìn cậu bé, anh nhớ lại hình ảnh của anh ngày xưa. Lúc đó anh cũng trạc tuổi như cậu bé đáng thương ấy, không có gì để làm quà Giáng sinh tặng mẹ mình. Tình cờ có một ông cụ râu dài, anh chẳng biết là ai, chặn anh lại trên phố và móc túi cho anh 10 đôla…
ST
Theo phunuvietnam.vn
Những bông hoa nho nhỏ ngọt ngào như mật
Một buổi chiều chúng tôi đang chơi đuổi bắt nhau trong sân, Tiến phát hiện ra những bông hoa đỏ lấp ló. Nó tò mò ngắt một bông lên ngửi, chả có mùi gì, và theo thói quen nó đưa tiếp lên miệng nhấm nháp. "Ngọt quá tụi mày ơi!"
Những cơn gió của mùa Thu đưa tôi trở lại khu vườn nhỏ, nơi có những cụm hoa nhỏ đo đỏ, lay lay...
Tôi cảm thấy như mình hẵng còn là một đứa trẻ con, tóc ngang tai, làn da ngăm ngăm rám nắng, chúi đầu hút mật hoa cùng với lũ nhóc hàng xóm. Đấy là khu vườn của ông bà cố thằng Tiến và cái My. Ông bà đã già, ông cố chẳng đi lại được nhiều, còn lưng bà cố thì đã còng, cong cong như thân cây sung dẻo dai oằn mình sau bão.
Mùa Thu có những thứ hoa cỏ kỳ lạ, không ai trồng mà tự mọc. Hoa bé bỏng cũng thế. Bé nép mình cạnh gờ bể nước, thoạt nhìn như những đám cỏ dại bình thường. Có một lần thằng Tiến, nó phát hiện ra cây hoa đầu tiên. Tiến là đứa hay tò mò, nghịch ngợm mọi thứ, và có tật không thể bỏ là hay đưa đồ vật lên miệng. Một buổi chiều chúng tôi đang chơi đuổi bắt nhau trong sân, Tiến phát hiện ra những bông hoa đỏ lấp ló. Nó tò mò ngắt một bông lên ngửi, chả có mùi gì, và theo thói quen nó đưa tiếp lên miệng nhấm nháp.
Đột nhiên nó kêu toáng lên. "Ngọt quá tụi mày ơi!"
Cả bọn tò mò chạy lại xem. Cái My cũng ngắt một bông lên nếm thử.
"Ngọt thật!"
"Nhỡ có độc thì sao?"
"Thì... cả bọn cùng chết."
"Bọn mày chết thôi, tao còn chưa nếm mà!"
Cả bọn cười vang.
Từ hôm đó, đứa nào cũng coi hoa như kho báu, suốt ngày ra vườn xem hoa nở hay chưa. Chúng tôi còn khám phá thêm nhiều bụi hoa mọc rải rác khắp vườn nữa, những bụi hoa thâm thấp giản đơn, nhưng mật hoa lại ngọt ngào đầy ý vị.
Căn nhà vôi vách đất của ông bà cố đã tồi tàn, phải phá đi xây lại một căn mới to đẹp khang trang hơn. Khu vườn co lại chỉ còn một mẩu bé xinh, được chăm sóc chu đáo, không còn chỗ cho những đám cây dại nữa. Thu năm ấy và cả những năm sau này, hoa bé nhỏ không còn mọc lại. Chúng tôi lớn dần, vì một vài lý do, mà cũng không hiểu vì lý do nào, bọn tôi ít chơi với nhau hơn trước. Thi thoảng gặp nhau, cả bọn vẫn ôn lại chuyện xưa với giọng điệu đầy hoài niệm.
Giờ đi đâu tìm thứ hoa dại không tên ấy. Nó chỉ còn trong tiềm thức của đứa trẻ không muốn lớn như tôi mà thôi. Thi thoảng trong những cơn mơ chập chờn nơi căn phòng trọ chật chội, tôi dường như vẫn thấy những bông hoa bé nhỏ, nụ hoa đo đỏ, khẽ run rẩy lay lay.
Theo hoahoctro.vn
Tình yêu trọn đời trọn kiếp Phật nói, hồng trần khổ lắm. Tinh linh đáp, nhưng dưới đó có chàng. Nàng là một tinh linh sống bên cạnh Đức Phật. Một ngày nọ khi nhìn trần thế qua tấm gương sáng, nàng nhìn thấy một chàng trai, áo dài xanh thẫm, đứng bình thản trên đường phố, cô độc mà cao ngạo. Tinh linh trong thoáng chốc như bị...