Bồ gợi cảm nhưng vợ tốt quá khiến người chồng phải nhìn lại
Huân khó dứt lòng khỏi cô đồng nghiệp gợi cảm tại cơ quan. Nhưng mỗi khi nhìn thấy vợ với những dịu dàng và ân cần, anh hiểu mình cần phải làm gì.
Nên duyên ngay sau khi rời khỏi trường đại học, Huân – Lan là một cặp đôi đẹp bởi mối tình của họ từ thời học chung cấp 3 đã có một cái kết đẹp. Lan không xinh đẹp lộng lẫy nhưng nét dịu dàng ở Lan luôn là một điểm mạnh cuốn hút người khác. Ngược lại, Huân vốn được coi là hotboy ở từ thời cấp 3 cho đến khi vào đại học, nhưng tính tình lại giản dị, hiền lành. Họ hợp nhau và yêu nhau say đắm.
Huân không nghĩ rằng, rồi có ngày chính anh lại phản bội Lan dù trong tâm tưởng. Sự xuất hiện của My trong cơ quan không chỉ làm mỗi Huân mà cả cánh đàn ông trong cơ quan phải xôn xao. My đẹp lộng lẫy và cuốn hút “chết người”. Những đường cong gợi cảm của My luôn là đề tài để những gã đàn ông trong cơ quan tám chuyện mỗi lần được nghỉ giữa giờ. My đẹp nhưng kiêu kỳ bởi vậy cô luôn để lại sự thèm khát trong mắt những người đàn ông háo sắc. My thích chinh phục nhưng không phải gã điển trai nào cũng là sự lựa chọn của cô. Huân là một ẩn số mà My muốn được thử thách.
Ảnh minh họa.
Huân không thể không chú ý bởi những lần giáp mặt bất ngờ, những cái đụng chạm tưởng như vô tình, những lần gần gũi nhau trong các chuyến du lịch tại cơ quan, trong những lần công tác khi My luôn là trung tâm của các cuộc vui. Huân bắt đầu để ý đến My nhiều hơn, Huân muốn được gặp My nhiều hơn. Huân cảm thấy hụt hẫng khi My nghỉ phép. Huân cảm thấy trống vắng khi ngày nào không được gặp My. Những lần gần gũi với vợ không còn làm Huân hứng thú nữa. Huân hiểu rằng, anh bắt đầu “ say nắng”.
Huân cố gắng gạt bỏ cảm xúc ấy. Nhưng khi anh bắt đầu cảm thấy bình thường trở lại cũng là lúc anh không quên được cú điện thoại hôm ấy từ My gọi cho anh. My bị đau bụng dữ dội, Huân là người mà My tin tưởng khi được gọi đến nhà. Huân không biết rằng, đó là cách My muốn gần Huân hơn. Và từ ngày đó, Huân mới biết hết sự gợi cảm và sức hấp dẫn từ My.
Huân bắt đầu không còn muốn trở về nhà nữa. Những bữa ăn vắng Huân trở nên thường xuyên hơn. Những lần tìm lý do để trốn “yêu” của Huân không qua được linh tính sắc nhạy của Lan. Một cách dễ dàng Lan hiểu điều gì đang xảy ra trong gia đình mình. Cô âm thầm vẫn chăm sóc Huân như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không một lời tra vấn, Huân vẫn mải bay trong cuộc tình của mình, trong sự kín đáo mà Lan mang lại. Cho đến ngày mẹ Huân bị bệnh. Cũng chỉ mình Lan vào chăm sóc, mẹ chồng có hỏi, Lan lặng lẽ nói “anh nhiều việc quá”. 3 tháng ròng rã chăm mẹ chồng trong bệnh viện, Lan vẫn thu xếp việc nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Cho đến khi mẹ chồng xuất viện, cũng là lúc Huân biết chuyện. Lan đưa mẹ về nhà mình, bữa tối đó mẹ anh vui lắm, còn hỏi thăm Huân :”con trai mẹ dạo này bận quá phải không. Lúc nào cũng chu đáo lo lắng cho mẹ, mua đồ này đồ kia, con đi công tác có hiệu quả không?”. Lời mẹ nói khiến Huân ngỡ ngàng. Hóa ra chính Lan đã thu xếp mọi thứ. Mẹ chồng ở lại 3 hôm, ngày cuối cùng Lan cũng chủ động bảo Huân cứ đi làm để mình cô đưa mẹ về. Sự lặng lẽ của Lan khiến Huân hiểu Lan đã biết tất cả. Anh hối hận và hơn bao giờ hết, anh cảm thấy hối tiếc như lúc này. Ngay lập tức, cảm xúc “say nắng” vụt tắt, anh hiểu mình cần phải làm gì tiếp theo.
Theo giadinh.net.vn
Video đang HOT
Sao cứ bắt bản thân sống mãi trong sự cố gắng, từ bỏ đúng lúc cũng là thành công cơ mà?
Lúc bắt đầu quyết định làm một việc gì đó, chúng ta thường có cái gọi là "động lực" để tiếp lửa cho bản thân theo đuổi. Thế nhưng, khi cái động lực đó bỏ ta mà đi, bắt ta một mình chơi vơi giữa cuộc sống, ta lại không giám từ bỏ thứ đang gây tổn thương cho bản thân.
Lúc bắt đầu quyết định làm một việc gì đó, chúng ta thường có cái gọi là "động lực" để tiếp lửa cho bản thân theo đuổi. Thế nhưng, khi cái động lực đó bỏ ta mà đi, bắt ta một mình chơi vơi giữa cuộc sống, ta lại không giám từ bỏ thứ đang gây tổn thương cho bản thân.
Nhiều người hay nhắc về sự cố gắng, bắt bản thân phải "nhớ lại lí do bắt đầu", nhớ rằng mình đã có động lực thế nào để bước trên con đường đang đi. Để rồi từ đó ép mình phải sống trong guồng quay của hiện tại, không cho phép và không chấp nhận mình được từ bỏ.
Vì trong tiềm thức, "từ bỏ" đồng nghĩa và thường được đánh đồng với "thất bại". Và hiển nhiên, chẳng ai chọn thất bại, cũng không ai mong muốn nó.
"Rất ghét công việc hiện tại nhưng vì lương cao nên vẫn làm.
Rất ghét công việc hiện tại nhưng vì sợ không tìm được việc mới nên vẫn làm.
Rất ghét làm nhà nước nhưng vì ổn định nên vẫn làm.
Muốn tìm môi trường mới nhưng ngại bắt đầu từng tí một nên vẫn chấp nhận chôn chân chỗ tẻ nhạt.
Tổn thương đấy, nhưng không tìm thấy ai thay thế nên vẫn chấp nhận yêu một người không tốt."
Bạn đã bao giờ nghe thấy, hoặc, tự bản thân mình là người đưa ra một trong số những câu trả lời trên hay chưa?
Chắc chắn là có!
Đa số nhiều người thường ngại từ bỏ một điều quen thuộc để bắt đầu bằng một thứ mới. Họ cho rằng mình đã mất thời gian, mất cả sự cố gắng trên một quãng đường dài thì bản thân không được phép đặt dấu chấm hết. Bởi khi từ bỏ, không chỉ bản thân mất đi những thứ đã có, mà nó còn là lòng tự trọng, còn là "cái nhìn" của người khác vào bản thân mình.
Thế rồi trên suốt cả chặng đường dài, cả thể xác lẫn tinh thần luôn phải mệt mỏi bởi cả những điều nhỏ nhặt. Tự bản thân áp lực khi mỗi ngày mở mắt thức dậy bằng cái vươn vai cùng tiếng thở dài thườn thượt, không có cái gọi là "mỗi ngày ... là một ngày vui".
Cứ mải lao theo con thuyền mình đã lỡ bước lên và phóng ra biển. Cứ thế ngày qua ngày, vẫn gương mặt đó, vẫn vóc dáng đó, nhưng chỉ có một điều là bạn không đủ tỉnh táo để nhân ra rằng bạn đã và đang phải đánh đổi rất nhiều.
Ngày hôm nay, bạn mệt mỏi với chiếc bàn giấy, bản mải mể tỉ mẩn với những cảm xúc của mình vì thực tại không ưng ý. Cuộc sống của bạn bỗng dưng bận rộn, nhưng cái bận đó thực tế không làm bạn khá hơn, không giúp bạn kiếm ra tiền, cũng chẳng mang lại kinh nghiệm.
Mà cái bận đó chỉ khiến bạn đang dần mất đi những cơ hội tuyệt vời khác đang tồn tại ở ngoài kia. Nó cũng giống như khi bạn quyết định ngồi vào một chỗ, chấp nhận cái ghế đó không vừa với người bạn, nhưng bạn lười đứng dậy, ngại thay đổi để tìm một chỗ ngồi mới. Bạn sẽ chỉ chôn chân mãi một chỗ, có thể nó tốt hơn nhiều chỗ phía sau, thế nhưng, những chiếc ghế tốt hơn vẫn còn nhiều cơ mà.
Tư duy lười, bản tính ngại khiến bạn đang dần chấp nhận những thứ xung quanh ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống của bạn.
Đừng!
Cuộc đời không phải là một quãng đường trải đầy thảm đó, nhưng cũng chẳng ai bắt buộc bạn phải bước trên những mảnh sành. Đừng tự cho rằng mình đúng, cố chấp bảo thủ rằng thứ mình đang thực hiện là thứ tốt nhất cho bản thân. Hãy ngồi lại rồi ngẫm nghĩ rằng sau tất cả quãng thời đó, "được" và "mất", cái nào đang chiếm phần đa?
Là chằng chịt những "vết rách" trong cảm xúc, là nước mắt, là mệt mỏi ư? Vậy bạn còn muốn tiếp tục để làm gì? Nếu phần đa đoạn đường bạn đã thất bại như vậy, bước tiếp để làm gì nữa?
Phép màu ư? Không, đâu không phải là câu chuyện cổ tích, và cũng chẳng có ông bụt, bà tiên nào đứng ra cứu rỗi cuộc đời đầy bất hạnh đâu. Cuộc sống của bạn, hãy tự thay đổi thôi.
Bạn phải biết đâu là thứ bạn xứng đáng để theo đuổi, để không từ bỏ. Muốn thế, trước tiên phải biết từ bỏ đi những cái khiến bạn mất thời gian và cướp đi cơ hội của mình.
Tất nhiên, điều này không đồng nghĩa với việc cổ súy bạn từ bỏ đam mê, từ bỏ các mong muốn của bản thân khi gặp khó khăn hay thử thách. Điều mà bạn cần là phải từ bỏ cách mà bạn tiếp cận đích đến. Đâu phải cứ mất khướu giác là bạn không mở được hàng ăn? Bạn vẫn có thể đi đường vòng bằng cách thu nạp thêm một nhân vật có thể bù đắp khiếm khuyết ấy.
"Nhấc lên được, đặt xuống được". Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực tế thì rất khó phải không. Nhưng hãy tập cho mình dũng khí để đối diện với thất bại của bản thân; hãy học cách chấp nhận hiện tại mình đang ở đâu, như thế nào để đưa ra quyết định thật sáng suốt.
Có không ít cô gái từng bi lụy trước chàng trai không xứng đáng, đơn giản vì họ sợ hoặc không dám đối diện với cảnh mình bị bỏ rơi. Không thể chấp nhận sự bất công khi để cho một người mình đã hi sinh tất cả lại dễ dàng ra đi, hay vì một số lí do ràng buộc hơn khiến họ quyết tâm níu kéo người ta tới cùng. Thế nhưng sau khi trải qua quãng thời gian yêu đương đầy đau khổ, dằn vặt, một thời gian sau đó, họ rạng rỡ, vui vẻ rồi chốt luôn rằng: "May quá, chia tay là đúng!".
Trong sai lầm không ai nhận ra mình đang sai lầm, trong thất bại không phải ai cũng dám từ bỏ. Nhiều người chỉ chờ đến lúc cuộc sống bế tắc, lúc bản thân không còn đường lui mới chấp nhận buông ra toàn bộ gánh nặng đang mang. Lúc đó, họ sẽ mất tất cả, thậm chí còn dưới cả cái người ta gọi là "tay trắng". Vậy thì khi chưa quá muộn, tại sao không từ bỏ. Đúng thời điểm để từ bỏ đôi khi cũng là thành công cơ mà?
Đừng tự nghĩ rằng mình "vô dụng". Đừng tự cho rằng mình hợp với cái này, không hợp với cái kia. Đừng tự bắt bản thân chạy theo những thứ viển vông. Đâu phải học kế toán thì khi ra trường bạn sẽ chỉ ngồi văn phòng thống kê sổ sách. Đâu phải học công nghệ thì sẽ không thể làm những thứ thiên về nghệ thuật. Từ bỏ những thứ khuôn khổ để bứt phá giới hạn bản thân cũng là một việc nên làm.
Thức tế có nhiều người đang tự giới hạn bản thân, tự nghĩ rằng không thể từ đầu. Vì vậy mà họ đã tước đi cơ hội thành công của cuộc đời mình. Thua ngay từ trong suy nghĩ thì 80% thất bại. Hãy thực tế để nhìn nhận mọi thứ để đưa ra những quyết định thật sáng suốt.
Từ bỏ hay tiếp tục? Đó là sự lựa chọn của bạn. Nhưng nhớ rằng, nếu kết quả cuối cùng là thất bại thì nó còn đau, còn khổ hơn gấp trăm ngàn lần khi bạn quyết định thay đổi và từ bỏ những thứ không xứng đáng ở đúng thời điểm. Vậy nên, hãy thật sáng suốt!
Theo guu.vn
Ngoài trái tim anh ra em chẳng có gì cả Đừng an tâm vì có được trái tim người biết đâu nó chẳng đập vì mình mà chỉ đơn giản là dung chứa hình ảnh tạm thời thôi. Nếu em từng hãnh diện nói với cả thế giới rằng em hạnh phúc vì có được trái tim anh thì giờ em sẽ suy nghĩ lại. Vì con người ta sẽ cảm nhận bằng...