Bố dượng đội lốt cáo già
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, cả nhà tôi 3 người đều rất yêu thương nhau.
Trong mắt mọi người, chúng tôi là một gia đình hạnh phúc, bản thân tôi cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng những ngày tháng hạnh phúc đó chỉ kéo dài đến năm tôi 14 tuổi.
Một hôm đi học về tôi thấy bố mẹ mặt đối mặt ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt rất nghiêm túc, không ai nói với ai lời nào. Tôi vội chạy đến hỏi xem có chuyện gì nhưng cả hai đều không nói, cả 3 chúng tôi đã ngồi như vậy rất lâu. Bao trùm căn phòng là bầu không khí nặng nề. Mãi một lúc lâu sau, bố mới bảo tôi vào phòng để hai bố mẹ nói chuyện. Tôi bước vào phòng nhưng vì lo lắng bố mẹ cãi nhau nên đã đứng nấp sau cửa nhìn trộm. Qua câu chuyện tôi hiểu ra rằng họ đang bàn chuyện ly hôn. Tôi không dám tin đó là sự thật. Bố mẹ tôi vốn rất tình cảm trước mặt mọi người giờ đây lại ly hôn sao? Đáng giận hơn là họ không hề hỏi ý kiến tôi, khi tôi biết được tin này thì họ đã gần như đạt đến thỏa thuận, vấn đề duy nhất bây giờ là tôi sẽ theo ai. Tôi không thể hình dung mình sẽ sống thế nào nếu thiếu đi bố hoặc mẹ. Lớp tôi cũng có bạn có bố mẹ bỏ nhau, họ đều từ những đứa trẻ ngây thơ hay cười nói giờ đây lại trở nên ít nói và lập dị. Tôi thật sự không muốn trở thành một trong số họ.
Những ngày tháng hạnh phúc đó chỉ kéo dài đến năm tôi 14 tuổi… – Ảnh minh họa
Sau khi ly hôn, mẹ con tôi chuyển sang thành phố khác bởi mẹ muốn rời khỏi cái nơi đã mang lại bất hạnh cho chúng tôi. Trong môi trường mới, mẹ đã phải vật lộn khá vất vả, chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ, sơ sài. Bố nhiều lần muốn đưa tiền cho mẹ để cải thiện cuộc sống nhưng mẹ nhất quyết không cầm. Tính mẹ là thế, đã quyết cái gì là kiên định đến cùng. Tôi cũng thích ứng rất chậm với ngôi trường mới. Trước mặt chúng bạn, tôi không dám nói chuyện, bởi thế mà tôi không có một người bạn nào. Từ ngày biết chuyện bố mẹ tôi bỏ nhau, chúng bạn thường xì xào sau lưng khiến tôi rất khó chịu. Học lực của tôi cũng vì thế mà bị ảnh hưởng. Mẹ dường như cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề nên quyết định tìm cho tôi một người bố.
Video đang HOT
Rất nhanh chóng mẹ đã tìm được cho tôi một người bố trong đám những người theo đuổi. Chú ấy tên là Kỳ, làm giáo viên, chú có thân hình cao to, đeo cặp kính đen, dày để lộ một cặp mắt sâu. Chú rất hay cười, nhất là với tôi, mỗi lần đến nhà chú đều mua quà cho tôi, chú còn xoa xoa đầu tôi nữa. Mặc dù tôi đã là thiếu nữ 14 tuổi nhưng mỗi lần chú xoa đầu tôi đều không khỏi cảm động, trong lòng tôi thật sự thích người bố tương lai này.
Sau khi lấy nhau, mẹ và bố dượng sống khá vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng có “khẩu chiến” nhưng mọi chuyện đều nhanh chóng được giải quyết. Bố dượng là người bao dung, lần nào cũng chủ động làm hòa với mẹ. Ông bảo, mẹ đã phải chịu khổ nhiều, nhất định sẽ làm cho mẹ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Và ông đã dùng hành động để chứng minh điều đó. Ông bảo mẹ nghỉ việc ở nhà nghỉ ngơi, một mình chăm chỉ làm việc, chẳng bao lâu, ông dành được danh hiệu nhà giáo ưu tú. Cuộc sống thường ngày, ông cũng hết lòng chăm sóc mẹ con tôi. Bố dượng có thói quen viết nhật ký, một lần do không đừng nổi trí tò mò tôi đã giở trộm ra xem, trong đó có một câu viết: “Con gái tôi là một thiên thần bị tổn thương, tôi phải chăm sóc tốt cho nó”. Nhìn dòng chữ này mà nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, bởi đó là điều mà ngay cả bố đẻ tôi cũng không làm được. Tôi có cảm giác như mình đang ở rất gần với hạnh phúc.
H ạ nh ph ú c xa v ờ i
Hôm đó đúng hôm mẹ đi thăm ông bà ngoại, ở nhà chỉ còn mỗi mình tôi. Trước khi đi mẹ dặn tôi phải nghe lời bố dượng. Xem ra mẹ không hề nhận ra bộ mặt thật của ông, mẹ không ngờ ông lại diễn tốt đến mức ngay cả người gần gũi nhất cũng có thể qua mặt.
Vừa tan học tôi về ngay nhà, ông vẫn chưa về, tôi vào nhà tắm rửa và mặc chiếc váy và chiếc áo lót mà ông mua. Lúc đó tôi không hề biết rằng ông ta đã có mưu đồ cho chuyện này từ trước. Trong mắt ông, tôi chính là con mồi đang khoác trên mình bộ lông mà ông đã kỳ công chuẩn bị, nó chỉ cần ngoan ngoãn chờ ông nạp súng bắn nữa là xong. Một lát sau thì ông về, trên người nồng nặc mùi rượu. Từ trước đến giờ ông chưa uống rượu bao giờ, giờ tự nhiên uống không biết là có ý gì? Hay là mượn rượu để ngụy biện cho hành vi phạm tội của mình. Lúc đó, tôi chưa hề hay biết về ý đồ của ông nên vẫn ngoan ngoãn dìu ông vào phòng và cởi giày giúp ông. Từ lúc dìu ông vào phòng, ông luôn bám chặt vào vai tôi không chịu buông. Dìu vào đến phòng, ông liền lăn ngay ra giường, toàn thân tôi cũng đổ theo trọng lượng của ông. Vẫn may là chúng tôi nằm nghiêng nếu không chắc chắn tôi đã bị ông đè bẹp. Tôi cố rút cánh tay ra khỏi đầu ông nhưng cố mãi mà không nhúc nhích được phân nào. Rõ ràng là ông đang cố tình ấn đầu xuống, rõ ràng là ông đang giả vờ say. Nhưng khi tôi nhận ra điều đó thì đã quá muộn. Đóng cửa xong, ông liền bổ nhào vào tôi như một con thú khát mồi, tôi lấy hết sức kháng cự nhưng dù cố gắng đến mấy tôi cũng không thể thoát khỏi ông. Tôi sợ hãi nhưng lại không dám hét to, xung quanh đều là hàng xóm, nếu bị họ phát hiện màn “ô nhục”này thì sau này tôi không còn mặt mũi nào nhìn họ nữa. Nhưng nếu không kêu cứu thì tôi sẽ bị làm nhục. Cuộc đấu tranh kịch liệt trong đầu vẫn chưa xong thì ông ấy đã kịp cướp đi cái “ngàn vàng”của đời con gái của tôi. Giây phút đó khiến tôi đau đến tận xương tủy.
Nhìn chiếc ga trải giường lấm chấm máu đỏ, tôi đã khóc như mưa, trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Thì ra phía sau tấm màn hạnh phúc đó lại là sự tàn khốc này, nó có thể dễ dàng nghiền nát ước mơ tốt đẹp của con người. Có ai ngờ bên trong vỏ bọc mềm mại kia lại là một con sói khát máu. Tại sao nó lại xảy ra với tôi? Lẽ nào tôi là kẻ kém may mắn? Lúc đó, ngoài khóc ra tôi không còn biết làm gì nữa. Sau chuyện này, có lẽ cuộc sống trước mắt của tôi sẽ rất khó khăn.
Theo GĐVN
Chưa bao giờ tôi nghĩ việc có con lại suýt hủy hoại cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi
Bây giờ ngồi nghĩ lại, lúc đó tôi cứ tưởng mình đã rất trưởng thành rồi, đã có thể tự lập, tự lo liệu cho bản thân và gia đình, đã sẵn sàng để có thêm một thành viên nhỏ trong nhà. Thế nhưng khi chính thức đặt chân vào ngưỡng cửa trở thành phụ huynh, tôi mới biết suy nghĩ của mình quá sai...
Ảnh minh họa
Chúng tôi có con trai đầu lòng khi cả hai đều ở độ tuổi 24. Ban ngày tôi đi làm thêm tại một nhà hàng, ban đêm đến thì theo học nốt chương trình lấy tấm bằng đại học thứ 2. Vợ tôi, Mel, làm việc tại một cửa hàng bán quần áo. Thời điểm đó chúng tôi cảm thấy mình đều đã rất trưởng thành, có thể lo lắng được cho bản thân và gia đình, đã đủ chín chắn và sẵn sàng để có thêm thành viên nhỏ trong nhà. Tuy nhiên giờ đây nhìn lại, tôi lại cảm giác chúng tôi giống hệt như hai đứa trẻ loay hoay chật vật khi phải chăm sóc một đứa bé khác vậy.
Khoảng thời gian đó chẳng khác như một màn sương mờ ảo của cơn ác mộng khiến vợ chồng tôi mệt mỏi đến rã rời. Con trai chúng tôi không chịu ngủ trừ khi có người bế trên tay đung đưa như một quả banh. Vậy nên một nửa thời gian ban đêm của tôi là phải ngồi trên ghế sofa để ôm thằng bé, gục đầu vào kệ sách mà ngủ. Đến khoảng 2 giờ sáng, Mel và tôi sẽ đổi ca.
Tôi nghĩ là việc thiếu ngủ trầm trọng chính là nguyên nhân làm cho cuộc hôn nhân của chúng tôi gặp trục trặc. Hoặc có lẽ là bởi chúng tôi cũng khá vất vả để duy trì kinh tế trong gia đình. Có thể là bởi áp lực khi chúng tôi vừa là một cặp vợ chồng trẻ, vừa phải cố gắng làm quen với vai trò làm bố làm mẹ... Hoặc có thể là tất cả những điều trên.
Dù lý do là gì đi nữa, tôi chưa từng nghĩ có ngày vợ chồng tôi lại có thể cãi nhau nhiều đến thế. Hầu như tất cả cuộc cãi vã đều là bởi những chuyện vụn vặt linh tinh rất vớ vẩn. Rửa chén, cãi nhau. Giặt đồ, cãi nhau. Đi ngủ, cãi nhau. Tất cả mọi thứ đều có thể khơi mào cho một cuộc đấu khẩu.
Tôi nhớ có một lần đi siêu thị, tôi và vợ thậm chí tự dưng cãi nhau ầm ĩ chỉ vì việc mua ngũ cốc để ăn sáng. Nếu như không phải ở ngoài đường mà đang ở nhà không bị ai dòm ngó, có lẽ cuộc khẩu chiến này còn dữ dội và kinh khủng hơn nữa. Cãi nhau chỉ vì món ngũ cốc thôi ư? Chuyện thật mà nghe như đùa vậy.
Thế nhưng bạn ạ, những điều xảy ra này chính là một trong những "quyền năng" của em bé đấy. Người ta thường nói có con là một sự kiện thay đổi cả đời người, và người ta cũng nói đó là một trải nghiệm vô cùng ngọt ngào. Ý tôi là, trở thành bố mẹ là công việc vĩ đại và tuyệt vời nhưng đoạn chuyển giao để trở thành phụ huynh thì không phải lúc nào cũng êm xuôi và đẹp đẽ như chúng ta vẫn tưởng. Ít nhất đó là trường hợp của vợ chồng tôi. Tôi cảm thấy ngay cả một chút thời gian rảnh rỗi để thư giãn cũng chẳng có, Mel cũng vậy, và thế là chúng tôi lại tiếp tục cãi nhau vì những chuyện linh tinh vớ vẩn.
Cả tôi và Mel đều kiệt sức vì quá tải, và cùng với tất cả sự mệt mỏi đó là tiếng khóc cả ngày lẫn đêm của con trai chúng tôi. Tôi nhớ ngày đó tôi đã bực bội thế nào khi Mel nghĩ rằng cô ấy xứng đáng được ngủ thêm chút nữa và ngược lại, tôi cũng cảm thấy đáng ra tôi mới là người cần phải ngủ nhiều hơn. Sự thật là giữa bộn bề công việc, chuyện học hành và chăm sóc con, chúng tôi đúng là chẳng còn đủ thời gian để ngủ nữa. Việc thiếu ngủ khiến vợ chồng tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản, và chúng tôi cần phải kiếm ai đó để trút bỏ sự bực tức ở trong lòng. Dĩ nhiên làm sao chúng tôi trút giận lên con trai được, thằng bé vô tội mà, và vì vậy chúng tôi đã trút giận vào nhau. Trong suốt cả một năm đầu tiên của con trai, chúng tôi gần như cãi nhau như chuyện thường ngày.
Nếu bạn không phải trải nghiệm những thứ như tôi sau khi có con, xin chúc mừng bạn và hãy tận hưởng sự may mắn đó. Còn nếu như bạn rơi vào tình trạng như tôi và vợ, chật vật như muốn đuối sức để làm quen với trách nhiệm làm bố làm mẹ thì hãy nhớ rằng, tôi hiểu cảm giác đó tệ hại đến mức nào. Đó là những điều chẳng mấy dễ chịu nhưng là thứ hoàn toàn bình thường mà rất nhiều người phải trải qua.
Con bạn rồi sẽ chìm vào giấc ngủ. Bạn sẽ bắt đầu điều chỉnh lại những mong đợi của mình về thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi, làm quen với khái niệm mới về "căn nhà sạch sẽ"... Sẽ không có một cột mốc rõ ràng nào cả nhưng tất cả mọi thứ sẽ dần dà tốt lên bạn ạ.
Bằng cách vững tin vào bản thân, tin vào người bạn đời của mình, bạn sẽ nhận thấy rằng điều bạn học được khi có con chính là cách để vợ chồng bạn cùng nhau trưởng thành. Bởi vì sự thật là cho dù bạn có là một cặp đôi hạnh phúc cũng không bảo đảm bạn sẽ là cặp bố mẹ hạnh phúc. Đó là quá trình học hỏi mà cả hai bạn sẽ phải cãi nhau rất nhiều, phải thỏa hiệp và học các để nhường nhịn và cảm thông cho nhau.
Tất cả những thứ này chẳng phải lỗi của bất kỳ ai cả, nó chỉ là thực tế của việc có con. Bạn sẽ rất căng thẳng và mệt mỏi nhưng khi mọi việc đi vào quỹ đạo, bạn sẽ học được cách để giao tiếp tốt hơn với người bạn đời cũng như cách để yêu thương nhau nhiều hơn.
Theo Afamily
Phụ nữ muốn hạnh phúc phải độc lập, phải tự làm ra tiền Phụ nữ muốn hạnh phúc thì phải độc lập phải tự làm ra tiền, ít hay nhiều tôi không nói đến nhưng phải có việc làm từ chính đôi bàn tay của mình để không ai có thể xem thường mình được. ảnh minh họa Tôi không tin vào những thứ gọi là tình yêu mãi mãi, trên đời này mọi thứ đều...