Bố dượng: đắng cay đời mẹ, sứt mẻ đời tôi
Tôi đã nhiều lần bảo mẹ bỏ ông ấy nhưng dường như ở tuổi của mẹ, mẹ “chán nản” quá! Khi tôi nói với mẹ rằng ông ấy có hành vi xâm hại tôi, mẹ hốt hoảng nhưng mẹ không tin.
Ảnh minh họa
Mẹ tôi là một giáo viên cấp II. Ông B (ở nhà tôi phải gọi là dượng) là giám đốc doanh nghiệp đã nghỉ hưu, chẳng hiểu tại sao hai người quen nhau, rồi thế nào lại thành cặp. Tôi đi làm xa nhà, mới đầu nghe chuyện tôi đã rất mừng cho mẹ.
Bố tôi mất 8 năm rồi, mẹ sống trong cô đơn, quạnh quẽ nhìn mẹ tôi rất thương. Nhiều lần tôi đã nửa đùa nửa thật nói với hàng xóm rằng, ai có tài làm mối cho mẹ tôi một người đàn ông để yêu thương, tôi sẽ gọi người đó bằng “bác”, thân thương như ruột thịt. Tôi kể ra như vậy để thấy rằng, với mẹ lúc nào tôi cũng mong bà được hạnh phúc, tươi cười và đủ đầy.
Video đang HOT
Thế nhưng khi mẹ lấy ông B rồi, tôi thấy không ổn. Ông ấy là một người đàn ông từng trải hơn mẹ nhiều, có lẽ ban đầu đến với mẹ ông ấy có mục đích, đó là đến với một người đàn bà hiền dịu, biết nhịn, biết nấu cơm… và cũng chiều được chuyện ấy với ông ấy. Vì mẹ nhìn tuy lớn tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp và mặn mà. Ông ấy cũng không nghĩ được rằng, với mẹ tôi “chuyện ấy” đã nguội lạnh.
Thế rồi chẳng hiểu tại sao, họ vẫn cưới nhau trước hai họ, sau đó tôi thấy mẹ buồn nhiều. Phần mẹ, tuy mẹ không tâm sự nhưng qua hiểu hiện của mẹ tôi biết rằng mẹ nghĩ ông B đã già nên khả năng đã giảm, khi cưới rồi mới tá hỏa rằng ông B không đơn giản, ông B còn ham muốn rất nhiều. Và có lẽ vì thế nên ông dằn vặt mẹ… Hình như mẹ chịu.
Mẹ và ông ấy có đám cưới hẳn hoi, có xin họ hàng cẩn thận thế nhưng được hơn 1 năm ông ấy đã tỏ ra chán mẹ, đi tán tỉnh nhiều người đàn bà khác. Có lần vì nghĩ thương mẹ, tôi đã quyết định hẹn ông B nói chuyện riêng, tôi bảo rằng nếu chán mẹ tôi thì hai người có thể giải thoát cho nhau, thế nhưng xin đừng dằn vặt mẹ tôi thế này… Tôi thương mẹ của tôi.
Ông ấy đã tỏ ra rất chân thành nhận lỗi, nhưng lại gián tiếp thể hiện tình cảm với tôi. Ông ta còn cố tình kéo ghế để đến ôm tôi vào lòng. Tôi thấy căm giận và kinh tởm ông ta. Thực tình sau hôm đó, tôi suy nghĩ nhiều, trong bữa ăn cứ nhìn ông ta là tôi không thể ăn nổi.
Tôi có nói chuyện với mẹ, khi tôi nói về việc ông ấy có hành vi xâm hại đến tôi. Mẹ hoảng hốt nhưng mẹ không tin. Tôi sợ rằng tình cảm giữa hai mẹ con tôi sứt mẻ chỉ vì tôi đã nói ra bộ mặt của người đàn ông là chồng hiện tại của mẹ.
Thật là ngược đời, chỉ 1 năm trước trái tim tôi còn run lên vì thấy mẹ hạnh phúc. Tôi cứ nghĩ mẹ có chồng mới sẽ có thêm niềm vui, có người che chở. Thế nhưng nay đã khác. Tôi thấy cái mái ấm ấy chỉ làm mẹ nặng nề, khổ tâm, khổ sở. Tôi muốn bảo mẹ buông tay, thế nhưng ở tuổi mẹ, nghe tâm sự của mẹ tôi thấy mẹ quá ngại với sự thay đổi, mẹ đã an phận và chấp nhận điều này.
Nếu ở tuổi 48, thì những người đàn bà như mẹ tôi sẽ nghĩ gì? Tôi phải làm gì để tốt nhất cho mẹ? Lời khuyên ly tan có phải tốt nhất cho mẹ tôi bây giờ hay không? Chuyện nhà làm tôi rối ren quá!
Theo Vietnamnet
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...