Bố đẻ xin thận để cứu mạng sống chỉ là để thử lòng tôi
Ông không muốn gia đình nhỏ của tôi hy sinh chỉ để đổi lấy vài năm sống lay lắt trong bệnh viện.
Ảnh minh họa
Sau khi bài viết của tôi đăng, tôi đã nhận được rất nhiều comment của mọi người. Những comment đầy tình cảm của người lớn tuổi có, người còn trẻ cũng có. Tôi đã đọc đi đọc lại không bỏ sót một comment nào. Tôi thực sự cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian quý báu của mình để chia sẻ cùng tôi. Tuy còn những ý kiến trái ngược nhau nhưng tôi cảm thấy được an ủi rất nhiều. Là một người đàn ông, cũng là trụ cột của gia đình, tôi luôn thể hiện mình là một người đàn ông mạnh mẽ, luôn là chỗ dựa cho ba mẹ và vợ con. Vậy mà hôm nay tôi đã bật khóc như một đứa trẻ khi đọc tới comment của cô Ng Tran “Cho cô ôm ôm con một cái, chàng trai tuyệt vời. Cô muốn gửi tới bố mẹ nuôi của con sự ngưỡng mộ tận đáy lòng của cô. Thắp cho mẹ một nén hương hộ cô”. Một cái ôm từ comment của một người xa lạ nhưng tôi thấy ấm áp vô cùng. Nói vậy để biết quanh ta vẫn có nhiều sự sẻ chia và tình người vẫn luôn hiện hữu.
Xin nói rõ thêm tôi là một bác sĩ cấp cứu, công việc của tôi luôn đứng giữa sự sống và cái chết, tôi từng chứng kiến rất nhiều cái chết, buộc phải ký những thứ giấy tờ không mong muốn. Những lúc ấy dù không phải là người nhà nhưng tôi cũng đau buồn lắm. Có vài bạn hỏi tôi có còn nhớ lời thề Y đức khi tốt nghiệp hay không? Thân là một bác sĩ, đương nhiên việc cứu người là tối quan trọng. Xin chia sẻ với các bạn rằng, nếu tôi còn độc thân, sau lưng tôi nếu không phải lo lắng cho vợ cùng 2 con (mới 2 tuổi), ba mẹ đã già thì tôi đâu có băn khoăn nhiều tới vậy. Bản thân tôi không theo đạo, không hiểu thế nào là phật pháp, nhân quả. Suốt 32 năm qua tôi luôn sống với tất cả tình yêu và trách nhiệm với gia đình và người bệnh. Tôi luôn cảm thấy tự hào vì mình là người đàn ông của gia đình và là người có trách nhiệm với công việc, dù đóng góp ấy rất nhỏ thôi.
Còn chuyện của gia đình tôi, sau khi làm các xét nghiệm tôi đã bàn với vợ về quyết định của mình. Cô ấy khóc rất nhiều vì lo lắng cho tôi nhưng nói sẽ ủng hộ mọi quyết định, chỉ cần tôi thấy đúng và cần thiết. Sau đó tôi có tới bệnh viện nói với ba ruột là sẽ giúp ông nhưng điều bất ngờ nhất là ông nắm lấy tay tôi và khóc. Sau đó ông nói cảm ơn tôi, tất cả những gì ông làm là thử xem tôi có đồng ý cứu ông hay không, để biết tôi có thật lòng tha thứ cho ông sau bao chuyện xảy ra trước đây. Mãi đến khi trực tiếp trao đổi với bác sĩ trị bệnh cho ông tôi mới biết ngoài bị thận ông còn có một số vấn đề khác nữa về phổi cũng như tiểu đường. Việc cấy ghép có thành công thì khả năng bình phục cũng rất thấp, chỉ có thể duy trì sự sống được ít tháng hoặc một vài năm.
Ông cũng già rồi (68 tuổi), không muốn gia đình nhỏ của tôi hy sinh chỉ để đổi lấy vài năm sống lay lắt trong bệnh viện. Điều ông mong muốn là khi sức khỏe ổn định hơn sẽ cùng tôi đi thắp hương và tạ tội trước mộ phần mẹ tôi. Sau đó muốn gia đình nhỏ của tôi chuyển về sống cùng ông trong quãng thời gian còn lại. Ông rất muốn ba nuôi tôi cho phép cũng như đáp ứng mong muốn cuối cùng của ông. Dù tôi có thuyết phục ông rằng giờ y học tiên tiến, còn nước còn tát nhưng ông cũng nhất quyết không nhận quả thận của tôi. Ông nói cuộc đời ông có nhiều sai lầm, không muốn mắc thêm những sai lầm mới. Ông mừng vì tôi đã khôn lớn trưởng thành và chững chạc như vậy.
Hình ảnh hai ông bố ôm nhau khóc rồi nói lời cảm ơn lẫn nhau làm tôi thấy mọi hờn dỗi, ác cảm về ba ruột đi đâu mất, chỉ thấy thương ông vì một đời toan tính thiệt hơn lại phải sống trong đau khổ dằn vặt nhiều tới vậy khi mẹ tôi qua đời. Hiện tôi sống và công tác ở một thành phố khác với ba ruột nên điều có thể làm là đón ông về cùng gia đình mình và chăm sóc (ba nuôi đã đồng ý như vậy). Còn việc ba ruột nói tôi nên nghỉ việc để chăm sóc ông, sau này sẽ cho tôi một phần tài sản để mở phòng mạch tư thì tôi không nhận. Tôi muốn các con của mình có thể nhận ông và có những kỷ niệm với ông nội của chúng. Còn tài sản tôi nghĩ trước mình vẫn sống tốt với công việc hiện tại thì giờ vẫn vậy. Tôi yêu công việc của mình và nhiệt huyết với nó. Tôi không giỏi việc kinh doanh, vậy nên nghĩ làm tốt vai trò bác sĩ cứu người cũng chính là một điều tuyệt vời rồi. Một lần nữa chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã chia sẻ, giúp tôi thêm yêu và tin rằng cuộc sống này vẫn còn có những yêu thương.
Theo VNE
Video đang HOT
Bỏ chồng lương 8 triệu/ tháng để đến với người lương 50 triệu và cái kết
Tôi cưới chồng mới rồi đấy và anh biết không chồng tôi trưởng phòng. Anh ấy kiếm được 50 triệu mỗi tháng đó là một số tiền mà chưa bao giờ anh có được...
ảnh minh họa
- Em muốn cuộc sống như thế nào?. Anh nói cho anh thời gian..
- Anh nên đi tìm một cô vợ nghèo rớt mồng tơi như anh. Anh không thể chăm sóc tôi. Không thể đáp ứng được chi tiêu của tôi, anh cứ sống như trong phim ấy. Tôi đã chán đến tận cổ, chỉ cần anh tha cho tôi.
- Chắc chắn một thời gian nữa anh cho em mọi thứ, bất cứ thứ gì em muốn.
- Anh thôi đi. Nếu anh không trả được chi tiêu của tôi thì đủ rồi đấy. Chúng ta ly hôn đi, đừng bao giờ tìm đến tôi nữa. Anh sẽ luôn thất bại thôi
Đấy là những lời mà tôi nói với người chồng suốt mấy năm chung sống bên nhau rồi xách vali ra đi. Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng tôi là người vợ không ra gì nhưng là phụ nữ ai chẳng mong lấy được một người chồng tài giỏi, có sự nghiệp ổn định, có nền kinh tế vững chắc để làm chỗ dựa. Nếu có ai đó nói lấy chồng vì yêu không toan tính thì cũng chỉ là lời nói dối. Vì lúc yêu và lúc lập gia đình với bao lo toan con cái, nhà cửa nó hoàn toàn không thể giống nhau. Vậy nên đối với tôi khi phải chung sống với một người chồng có thu nhập thấp thì cảm giác thất vọng tràn trề.
Tôi và Huy chồng tôi kết hôn được hơn 3 năm. Những tưởng cuộc sống sẽ hạnh phúc vui vẻ vậy nhưng đến khi kết hôn rồi tôi mới trắng mắt ra là không có tiền thì không làm được điều gì cả. Lương của chồng tôi có chỉ có 8 triệu, nếu như lúc chỉ có hai vợ chồng thì mọi thứ vẫn ổn. Vậy nhưng đến khi nhân khẩu của gia đình tăng lên thì cuộc sống không dễ thở tý nào.
Vậy nhưng dù mấy năm trôi qua kể từ ngày kết hôn thì lương của chồng tôi vẫn không hề có chiều hướng tăng thậm chí còn ít hơn cả tôi. Vậy nên cũng từ đó mà cuộc sống vợ chồng tôi lục đục và hay tranh cãi nhau hơn. Mỗi tháng chồng chỉ đưa cho tôi 7 triệu để lo sinh hoạt phí gia đình, 1 triệu còn lại để ăn sáng, cà phê, xăng xe và những chầu nhậu nhẹt với bạn bè. Nhưng tiền trông trẻ cho con đã mất hơn 3 triệu thêm tiền sữa, ăn dặm, thuốc thang khi con đau ốm. Mang tiếng là trụ cột gia đình nhưng chừng đó thì còn không đủ nuôi con chứ đừng nói tính các khoản chi phí khác. Lương thì chỉ 7 triệu nhưng được cái có làm thêm bớt thì cũng chỉ dao động mỗi tháng từ 10 - 12 triệu. Nếu không có những khoản đó thì chắc nhà này đã sống chật vật hoặc chết đói cả rồi.
Thấy bạn bè cùng lứa lấy chồng mà sung sướng gấp trăm lần càng khiến tôi ấm ức. Tưởng lấy chồng để nhẹ bớt chuyện cơm áo gạo tiền nào ngờ chỉ chuốc thêm gánh nặng lên người. Nhiều lúc muốn cho con uống sữa ngoại cho bằng người ta mà nghĩ đến đồng tiền chồng đưa quá ít nên chẳng dám chi tiêu.
Nói là chồng đưa 7 triệu nhưng đâu phải thế là xong, có khi đến những ngày cơ quan có đám cưới này nọ thì chồng tôi đều ngửa tay xin vợ. Những lúc đó tôi ngao ngán vô cùng, có chồng mà như không có. Nhiều lần chồng tôi bàn sẽ hùn vốn làm ăn với cậu bạn thân chứ làm công chức nhà nước thì chỉ có khổ mãi. Nhưng lúc đó tôi lại xua tay bảo thôi vì tôi chẳng dám tin là chồng mình sẽ thành công, lỡ như sơ sẩy điều gì thì chỉ có chết đói.
Vậy nhưng chồng tôi vẫn kiên quyết làm theo, tôi mặc kệ tuyên bố nếu có điều gì xảy ra thì đừng có mà bám víu lấy tôi. Nhiều lúc nghĩ cảnh cuộc sống như thế này làm sao mà đủ kiên nhẫn để yêu thương nổi. Và rồi tôi quyết định ly hôn chồng mặc cho anh ấy van xin đủ mọi thứ tôi đều không nghe vì hơn ai hết tôi thật sự không thể tin tưởng vào việc chồng mình sẽ thành công trong việc làm ăn.
Cuộc sống sau ly hôn khiến tôi thoải mái hơn. Thế rồi sau gần 2 năm trải qua cuốc sống làm mẹ đơn thân tôi gặp lại mối tình đầu của mình. Anh ấy bây giờ là một người thành đạt với mức lương 50 triệu / tháng. Đặc biệt là anh chưa vợ và còn tình cảm với tôi. Biết rõ tôi đã qua một đời chồng nhưng anh vẫn chấp nhận và ngỏ ý xin cưới tôi. Khỏi phải nói tôi sung sướng đễn cỡ nào vì cuối cùng tôi cùng tìm được người chồng với mức lương cho tôi một cuộc sống đầy đủ.
Tôi vẫn nghĩ mọi chuyện sẽ diễn tốt đẹp như thế nhưng đúng là ở đời không ai biết được chữ ngờ. Trong một lần tôi đứng chờ chồng mới của mình ở quán cà phê thì vô tình tôi gặp một bóng dáng giống như chồng cũ của mình. Tôi vẫn cho rằng mình chỉ hoa mắt thôi vì những lần Huy gặp con thì nhìn anh vẫn chẳng khác xưa điều gì. Vậy nhưng lúc Huy quay mặt đứng đối diện thì tôi khặng định đó chính là chồng cũ của mình.
- Thật ngạc nhiên khi gặp anh ở đây. Anh trúng số hay gặp vận may nào thế? Tôi cưới chồng mới rồi đấy và anh biết không chồng tôi trưởng phòng. Anh ấy kiếm được 50 triệu mỗi tháng. Anh biết không đó là một số tiền mà chưa bao giờ anh có được.
(ảnh minh họa )
Tôi hả hê vô cùng khi nói khiến chồng cũ của mình bẽ mặt đến như thế. Huy không nói một câu gì và định bước đi. Vậy nhưng đúng lúc đó thì chồng mới của tôi xuất hiện và nói một câu khiến tôi thảng thốt.
- Thật tình cờ khi sếp cũng ở đây. Mời sếp ngồi.
- Ở đây ? - Chồng cũ tôi đáp lại
- Vâng. Giới thiệu với sếp đây là vợ em.
Nói rồi chồng mới đưa tay chỉ về người chồng cũ và nói với tôi Huy chính là sếp của công ty anh và anh ấy đến đây vì có một cuộc họp với đói tác dự án kinh doanh. Đến lúc này thì tôi thật sự không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt mình nữa. Người chồng mới của tôi còn kể về việc trước đây sếp của anh có một người vợ nhưng cuối cùng lại từ bỏ chồng mình chỉ vì tiền.
- Thật tốt cho sếp vì không vướng phải cô ta. Cô ta phải thấy hối hận, hối tiếc vì đã đánh mất tình yêu của anh
Nghe những lời nói đó của chồng mới tôi đắng họng không nói thành lời. Tôi chỉ muốn bỏ chạy ngay lúc đó vì quá xấu hổ ân hận và cả tiếc nuối. Người chồng mà tôi tin chắc rằng anh không thể thành công bây giờ lại là người có tất cả khi đứng trước mặt tôi. Tôi thấy rõ sự khinh bỉ của anh dành cho tôi hiện cả lên khuôn mặt..có lẽ đây là quả báo mà một người phụ nữ tồi tệ như tôi phải nhận lấy.
Theo blogtamsu
Dẫn bạn gái về căn nhà bố mẹ cho sau khi cưới ở quê để thử lòng và cái kết không ai tưởng Vừa nghe thấy Thái reo ầm lên: "Nhà anh kia rồi" và chỉ tay vào căn nhà cấp 4 tồi tàn ấy thì Thu đã có quyết định khiến anh sốc tận óc. Vừa nghe thấy Thái reo ầm lên: "Nhà anh kia rồi" và chỉ tay vào căn nhà cấp 4 tồi tàn ấy thì Thu chỉ chực quay đầu bỏ chạy...