Bố đánh con để bảo vệ nhân tình khỏi bị xúc phạm
Nhìn thấy bộ mặt trơ tráo của cô ta, tôi không kiềm chế được nên đã lao vào tặng ngay cho cô ta một cái tát. Nào ngờ khi tôi vừa tặng cho nhân tình của bố một cái tát thì bố tôi cũng từ đâu lao tới, đột ngột xô ngã tôi để bảo vệ nhân tình.
Cuộc sống nông thôn nghèo khó nhưng từ nhỏ bố mẹ luôn cố gắng mang lại cho chị em tôi những điều tốt đẹp nhất. Bố tôi là một người đàn ông có trách nhiệm, hết lòng vì gia đình và tuyệt đối không bao giờ quát mắng vợ con. Mọi việc nặng nhọc ông gánh tất cả về mình vì không muốn mẹ con tôi vất vả. Tôi thần tượng bố đến nỗi tôi tự hứa với bản thân rằng, sau này nếu không tìm được ai như bố thì tôi nhất quyết không lấy chồng.
Cứ ngỡ hạnh phúc của gia đình tôi sẽ mãi bền vững như thế cho tới một ngày xóm làng xôn xao chuyện bố tôi ngoại tình . Thời gian đầu tôi còn không tin nhưng khi về nhà, tận mắt chứng kiến nỗi đau của mẹ, tiếng thở dài của em gái và sự vắng nhà thường xuyên của bố, tôi mới tin nó là thật. Hình tượng người bố vĩ đại, cao lớn trong tôi sụp đổ tan tành trong chốc lát. Mới đây thôi. tôi còn rất hào hứng định bụng sẽ khoe với bố tôi đã tìm được chàng trai ưng ý cho cuộc đời mình. Vậy mà giờ đây tôi lại không dám đưa người tôi yêu về ra mắt bố mẹ chị vì bố đã ngoại tình.
Tôi buồn và thấy cay đắng thay cho mẹ bởi bố mẹ đã gắn bó với nhau 25 năm trời, vậy mà giờ đây bố lại đang tâm vứt bỏ tình nghĩa ấy để chạy theo thứ ái tình phù phiếm. Nhìn hàng xóm xung quanh dị nghị, nói bố chẳng ra sao tôi lại vừa giận vừa thương bố. Giận vì bố đã lớn tuổi rồi mà suy nghĩ không chín chắn. Thương vì sau đây bố sẽ sống ra sao trước những dị nghị của xóm làng.
Hình tượng người bố vĩ đại, cao lớn trong tôi sụp đổ tan tành trong chốc lát. (Ảnh minh họa)
Tôi và em gái gọi điện đón bố về nói chuyện. Chị em tôi những tưởng bố sẽ thấy xấu hổ với hành động của mình nhưng thái độ của bố đã khiến chị em tôi hốt hoảng. Ông ngang nhiên cho rằng việc làm của mình là không sai. Con người ai cũng có mưu cầu hạnh phúc và không phân biệt lứa tuổi. Tuy ông đã lớn tuổi nhưng vẫn có quyền được yêu, được rung động trước tình yêu. Tôi sững sờ trước suy nghĩ táo bạo ấy của ông. Nhưng chẳng lẽ vì mưu cầu hạnh phúc cho bản thân mà bố chấp nhận hủy hoại đi tổ ấm của chính mình hay sao. Mặc cho chị em tôi khuyên giải hết lời, bố vẫn một mực không chịu chấm dứt cuộc tình ngoài luồng ấy. Mẹ tôi đã bật khóc nức nở, còn tôi và em gái như hóa đá khi bố tôi tuyên bố đòi ly hôn và chia tài sản.
Thuyết phục bố không được, chị em tôi bàn cách gặp mặt nhân tình của bố để yêu cầu chị ta chấm dứt với bố tôi. Đúng là tạo hóa trêu ngươi khi nhân tình của bố lại chính là người bạn thân của mẹ tôi. Cô ta góa chồng, thường xuyên qua lại nhà tôi chơi, mẹ tôi yêu quý, coi cô ta như chị em ruột, vậy mà cô ta lại tráo trở cướp đi người chồng yêu thương của mẹ tôi. Nhìn thấy bộ mặt trơ tráo của cô ta, tôi không kiềm chế được nên đã lao vào tặng ngay cho cô ta một cái tát. Nào ngờ khi tôi vừa tặng cho nhân tình của bố một cái tát thì bố tôi cũng từ đâu lao tới, đột ngột xô ngã tôi để bảo vệ nhân tình. Sau đó, ông còn chửi rủa chị em chúng tôi và dẫn người tình ra về. Tôi sững sờ vì từ nhỏ tới giờ bố chưa từng lỡ đánh mắng chúng tôi, vậy mà hôm nay vì một người đàn bà lạ, bố đã khiến chúng tôi thất vọng vô cùng.
Tối hôm đó, gia đình chúng tôi lại họp bàn nhau lần nữa. Hành động của bố đã khiến mẹ con chúng tôi không thể chịu nhịn hơn nữa. Chúng tôi dọa sẽ bỏ đi nếu như bố không chịu chấm dứt với người đàn bà ấy. Nào ngờ bố tôi chạy ngay bếp, cầm theo một con dao nhọn rồi hét toáng lên:
Video đang HOT
- Nếu chúng mày đã dồn tao vào đường cùng thì chi bằng để tao chết đi cho chúng mày vừa lòng. Tao ngoại tình thì có gì là sai.
Lo sợ bố sẽ hành động dại dột nên trong thời gian này, chúng tôi đã để bố được tự do làm điều bố thích. Nhưng nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài thì mẹ tôi sẽ ra sao. Còn cuộc sống của chị em sau này nữa. Giờ tôi phải làm sao để cứu vớt hạnh phúc gia đình đây? Tôi chẳng thể làm được gì khi trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện bố tôi ngoại tình. Xin mọi người cho tôi lời khuyên với.
Theo Motthegioi
Tôi bật khóc khi chính bồ của tôi quát vợ
Khi tôi bảo có giận dỗi gì, muốn làm gì tôi cũng được, cô ấy chỉ đáp "Em cũng chỉ là con mồ côi thôi mà, cần gì anh phải quan tâm". Tôi hiểu, thời gian qua cô ấy bị xúc phạm, chịu quá nhiều sự đả kích.
ảnh minh họa
Cho dù tôi là thằng đàn ông tệ bạc, khốn nạn phản bội vợ, cho dù hơn 30 năm nay, từ khi trưởng thành tôi chưa từng khóc một lần. Nhưng khi nghe câu nói ấy, tôi đã bật khóc.
Tôi lấy vợ đã hơn 5 năm, có 2 cậu con trai cách nhau 2 tuổi. Hoàn cảnh vợ chồng tôi thuộc diện cá biệt, người ta gọi tôi là con hoang, còn vợ tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Mẹ tôi quá lứa lỡ thì, hơn 38 tuổi bà "kiếm" con chống gậy lúc về già, cho nên tôi chẳng biết ba mình là ai. Vợ tôi là người hiền lành, nhân hậu nhưng luôn mang mặc cảm mồ côi nên cả đời chẳng dám cự cãi ai, có chuyện gì cũng giữ trong lòng. Vốn thiếu thốn tình thương nên cô ấy coi mẹ tôi như mẹ ruột, mẹ tôi cũng hết lòng thương yêu con dâu.
Tôi làm việc xa nhà, mỗi tuần mới về thăm vợ một lần. Vợ chồng chắt chiu vay mượn mua mảnh đất nhỏ, cất tạm cái nhà, cuộc sống vất vả chật vật, về sau để tiết kiệm 2, 3 tuần tôi mới về.
Đàn ông xa vợ, dễ yếu lòng trước cám dỗ xung quanh, tôi cũng là một trường hợp như vậy. Những người phụ nữ tôi quen người xa chồng, người bỏ chồng. Chúng tôi đến với nhau chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý, không trách nhiệm, không ràng buộc. Chúng tôi không có những phút giây lãng mạn hay tâm sự thổ lộ như những đôi yêu nhau khác.
Khi vợ tôi mới sinh con trai đầu được khoảng 2,3 tháng thì phát hiện chuyện trai gái của tôi. Vợ chồng cũng lục đục một thời gian dài, nhưng rồi cô ấy cũng chấp nhận cho tôi cơ hội, cô ấy bảo vì mẹ tôi chứ không phải vì tôi.
Cuộc sống xa nhà, tôi một lần nữa phản bội vợ. Tôi quen một cô gái ít hơn vợ vài tuổi, làm nhân viên cho một công ty tư nhân ở gần chỗ tôi ở, cũng ăn học đàng hoàng. Từ đầu, cô ấy đã biết về vợ tôi, tôi đã nói rõ sẽ không bao giờ bỏ vợ, vì tôi rất yêu vợ. Cô ấy đồng ý, không ai ràng buộc ai.
Vợ tôi càng ngày càng lạnh nhạt, không mặn mà, thường né tránh tôi, ít nói chuyện, có nói cũng ráng ậm ừ qua chuyện. Tôi đâm ra chán về nhà, mỗi lần về là vì nhớ con. Vợ tôi lỡ mang bầu lần nữa, sự xa cách giữa 2 vợ chồng càng lớn, con sinh ra, vợ chồng coi như vì con.
Một lần về nhà, nửa đêm con khóc, định quay sang mắng vợ không biết trông con thì chẳng thấy vợ đâu, mẹ tôi chạy vào dỗ cháu. Trong lòng nghi ngờ nửa đêm vợ lén ra ngoài ngoại tình, tôi ra ngoài tìm vợ.
Nhưng tôi không có cơ hội bắt quả tang vợ mà ngược lại tôi như muốn chết lặng khi nghe vợ nói "Chị nói thật là chị không có thời gian để ghen tuông đâu, nên em để mẹ con chị yên...", vợ chưa kịp nói hết, tôi đã giật điện thoại. Tôi chết trân trước những câu nói của nhân tình mình, những câu rất khó nghe khiến tôi không nghĩ rằng một người có học lại nói những lời như vậy.
Tôi sững người khi cô ta bảo: "Ê, tao nói mày có nghe không, mày câm hả con mồ côi kia?". Cho dù tôi là thằng đàn ông tệ bạc, khốn nạn phản bội vợ, cho dù hơn 30 năm nay, từ khi trưởng thành tôi chưa từng khóc một lần. Nhưng khi nghe câu nói ấy, tôi đã bật khóc, tôi cảm giác mang tội với vợ và chưa bao giờ tôi thương vợ như thế.
Ngay đêm đó, tôi đã chạy xe xuống tận nơi, chỉ để tát cho cô ta một cái và chấm dứt mối tình lén lút suốt mấy năm. Trở về nhà và quì gối cầu xin vợ tha thứ. Nhưng vợ tôi bình thản đáp "Anh đã nghe rồi đấy, em không có thời gian ghen tuông anh đi đâu cứ đi". Sự bình tĩnh đó thật sự đáng sợ, thì ra mấy năm nay cô ấy biết tôi phản bội vợ nhưng vẫn chấp nhận vì con, vì mẹ tôi.
Tôi thật sự muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, nên đã xin nghỉ việc ngay sau khi tìm được việc gần nhà. Mặc kệ tôi nói gì, vợ cứ vờ như không nghe. Tôi kể cho mẹ nghe, nhờ mẹ nói vun vào cho tôi mấy tiếng. Ai ngờ, còn chưa nghe hết, mẹ tôi đã bù lu bù loa khóc, chửi mắng nhiếc tôi đủ thứ. Vợ thì coi như tôi không tồn tại, mẹ thì ra đay vào nghiến.
Mẹ tôi bảo việc đến nước này thì để vợ quyết định. Bà còn tuyệt tình bảo tôi, chỉ cần con dâu đồng ý thì dâu cháu đi đâu mẹ tôi theo đến đấy. Bà còn chửi mắng tôi, bảo tôi mù nên không biết trên đời này chả kiếm được người vợ nào như em.
Sau gần một tháng năn nỉ, vợ tôi đồng ý cho tôi một cơ hội với điều kiện tôi thay cô ấy một tuần làm việc nhà.
Trước khi đi du lịch một tuần, cô ấy liệt kê tất cả công việc hàng ngày. Sáng 5h dậy đi chợ mua đồ tươi về nấu cháo cho con ăn, nấu bữa sáng cho mẹ, đưa thằng lớn đi mẫu giáo, đến chỗ làm, trưa chạy về nấu bữa trưa, tối về giặt giũ quần áo, cơm nước, lau chùi nhà cửa...
Quần quật đến tận khuya đang thiu thiu ngủ thì con khóc, khi thì đứa lớn tè, khi đứa nhỏ ị. Khốn khổ nhất vẫn là lúc cho con ăn cơm, một chén cơm thôi mà con ăn hơn 2 giờ chưa xong, đứa này chạy chỗ này, đứa kia chạy lung tung, đồ chơi vứt bừa bộn đầy nhà, cất vào chúng lại bày ra.
Mẹ tôi bị thấp khớp, đau nhức cả đêm, thỉnh thoảng phải xoa bóp cho bà. Đêm nằm ngủ con thiếu mẹ khóc cả đêm, rồi con khóc, bố khóc. Mấy ngày mất ngủ, đi làm thậm chí không kịp chải đầu, xỏ giày, đi làm toàn mùi nước tiểu của con. Thì ra bao lâu nay tôi vô tâm đến thế, vợ tôi cực khổ thế, tôi mới thấm thía câu "không có thời gian" của vợ. Giá như tôi hiểu được nỗi vất vả của vợ mấy năm nay, giá như vợ tôi than vãn một lần.!
Vợ tôi về, không nhắc chuyện cũ nhưng sự hờ hững của vợ làm tôi sợ, sự lạnh nhạt của vợ làm tôi đau đớn hơn cả việc cô ấy chửi mắng, sỉ vả, cào cấu nhục mạ tôi. Khi tôi bảo có giận dỗi gì, muốn làm gì tôi cũng được, cô ấy chỉ đáp "Em cũng chỉ là con mồ côi thôi mà, cần gì anh phải quan tâm". Tôi hiểu, thời gian qua cô ấy bị xúc phạm, chịu quá nhiều sự đả kích. Tôi thật sự rất muốn chuộc lại sai lầm của mình. Xin mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn!
Theo VNE
Làm gì khi trong mắt mọi người, chồng tôi là "thằng đểu"? Tôi đã luôn nghĩ rằng, chồng tôi là một người đàn ông khá hoàn hảo. Xuất thân từ con nhà nghèo, anh ấy vừa học vừa làm mà vẫn tốt nghiệp đại học với tấm bằng giỏi. Sau 5 năm đi làm, anh ấy chuyển đơn vị công tác tới 3 lần và hiện đang là trưởng phòng của một công ty có...