Bỏ cuộc sống sung sướng với mẹ, cô bé 10 tuổ.i chấp nhận ở cảnh đầu đường xó chợ với bố
Nó ôm chặt cổ bố nó. Kéo nó ra không được, mẹ nó đùng đùng bỏ đi.
ảnh minh họa
- Anh là đồ bất tài, vô dụng, làm khổ mẹ con tôi!
Nó đưa đôi mắt buồn bã về phía bố. Bao nhiêu năm nay, từ khi sinh ra cho đến lúc biết nhận thức, ngày nào nó cũng nghe mẹ nói câu ấy với bố đến dăm ba lần. Bố nó, mỗi lần nghe mẹ nói như thế, chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà thôi. Có lẽ, bố cũng nhận thấy là mẹ nói đúng. Nhưng trong thâm tâm nó, chưa bao giờ nó nghĩ bố nó một người bất tài, vô dụng. Bố trong nó, luôn là người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ và vĩ đại, bảo vệ nó bất cứ khi nào nó cần.
Bố nó bị mất việc cũng đã hơn hai năm nay rồi. Bố cũng đã rải đơn xin việc khắp nơi nhưng chẳng thấy nơi nào gọi đi làm hết cả. Cũng không thể ở nhà mãi, bố đành đi làm mấy việc lặt vặt. Và gia đình nó bắt đầu lục đục từ đấy.
Công việc của bố ít hơn nên bố đi làm về hoặc những ngày không có việc thường ở nhà dọn dẹp nhà cửa, cơm nước, đưa đón nó đi học và chơi với nó. Mẹ nó cứ đi làm về là kiếm cớ gây sự với bố nó. Chuyện gì không vừa ý mẹ cũng mang ra đổ lỗi cho bố được. Từ đĩa rau luộc không được xanh, chiếc váy bố là cho mẹ không được thẳng thớm.
Mẹ chỉ nghe bố nói chứ không bao giờ nói lại mẹ bất cứ câu nào. Khổ nỗi, bố cứ thấy mẹ im lặng là y như rằng lấn lướt bố hơn. Nó thương bố lắm, với nó, bố luôn là người vĩ đại. Chỉ có điều, chuyện bố mẹ là chuyện người lớn, nó không được quyền xen vào. Mẹ đã nói với nó như vậy. Nhưng nó đã 10 tuổ.i rồi cờ mà. Và ngày hôm đó…
- Ly thân đi trong lúc đợi tòa gọi. Tôi không thể nào sống với một người chồng kém cỏi như anh nữa.
Mẹ vừa nói, vừa kéo vali và theo cả nó ra khỏi nhà.
- Không, con không đi đâu, con muốn ở nhà! – Nó vùng tay ra, hét lên
- Con không thương mẹ, con không nghe lời mẹ đúng không? – Mẹ nhìn nó giận giữ
Nó im lặng cúi đầu, chẳng cần mẹ kéo tay, nó lẽo đẽo đi theo mẹ. Nó không dám nhìn bố, nó sợ bố sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi của nó.
Căn nhà mà mẹ và nó chuyển đến vô cùng to đẹp, còn có cả người giúp việc nữa. Nó sững sờ khi thấy mẹ ôm hôn một người đàn ông khác. Ông ta nhìn nó, mỉm cười:
- Chào cháu, bắt đầu từ hôm nay cháu và mẹ sẽ sống ở đây với chú. Chú sẽ chăm sóc cho mẹ con cháu nhé!
Video đang HOT
Nó bắt đầu hiểu ra câu chuyện. Mẹ nó đã có người khác hơn bố và từ hôm nay, nó sẽ sống ở đây với mẹ và người đàn ông lạ mà rất có thể sẽ thành bố thứ 2 của nó kia. Đêm đó, nằm trong căn phòng rộng hơn, giường đệm êm ái hơn giường ở nhà của nó nhưng nó chẳng thấy thích tẹo nào. Nó nhớ bố, không biết bố giờ này đang làm gì. Hàng ngày, trước khi đi ngủ, bố đều qua hôn lên trán nó. Bây giờ không có nụ hôn đó, nó không ngủ được. Nó khóc.
Mẹ ngày nào cũng đi với người đàn ông đó, nó đi học có người đón và về nhà chỉ có một mình. Nó nhớ những bữa cơm bố nấu, nhớ những ngày bố đón đưa nó đi học. Mẹ có nguồn quan tâm mới rồi và chẳng để ý gì đến nó nữa. Nó không muốn sống như thế này nữa. Nó muốn về nhà…
Nhân lúc bà giúp việc không để ý, nó chạy ra ngoài cửa, vác theo cái balo nhỏ quần áo. Nó dùng số tiề.n mẹ cho nó tiêu vặt hàng ngày, nó gọi taxi về với bố.
Thấy bố đang ngồi trầm ngâm ở cửa, nó lao vào, ôm chặt lấy bố khóc nức nở. Nó nhớ bố, nhớ bố lắm. Bố nó gầy đi nhiều, nó ôm là biết, mắt cũng thâm cuồng vì mất ngủ.
- Cho con ở với bố nhé!
Nó vừa dứt lời thì mẹ nó xuất hiện. Chắc về nhà không thấy nó, mẹ biết ngay là nó đến đây với bố nên tới đây tìm. Mà nó còn nơi nào để về ngoài nhà đâu. Kéo nó ra khỏi bố, mẹ quát lên:
- Con muốn sống cảnh đầu đường xó chợ ư? Về ngày với mẹ!
- Không, con không đi. Con sẽ ở lại đây với bố. Dù có thế nào, con cũng không rời khỏi bố đâu! – Nó hét lên
Nó ôm chặt cổ bố nó. Kéo nó ra không được, mẹ nó đùng đùng bỏ đi. Trước khi đi, mẹ nó còn nói đã có quyết định của toàn án và mẹ sẽ dành bằng được quyền nuôi nó. Nó nghe thấy chứ, nhưng nó sẽ không ở với mẹ đâu. Nó không muốn sống với người lạ. Dù cho bố có nghèo, nó cũng sẽ ở với bố, chỉ bố mà thôi. Nó nhìn bố mỉm cười. Bố ôm chặt nó vào lòng. Nó muốn ở với bố vì đơn giản, bố đã dành tất cả những gì mình có cho nó, quan tâm, yêu thương nó.
Theo blogtamsu
Ta.i nạ.n mất chân, cô bé mình giúp 5 năm trước xuất hiện làm việc không ngờ
Tỉnh dậy, anh thấy phía bên dưới mình đau nhói, anh muốn nhúc nhích, muốn nhấc người lên nhưng. Mắt anh tối sầm lại, miệng không ngừng la hét...
Anh ngỡ ngàng, anh không ngờ cô nhớ anh lâu đến vậy. (Ảnh minh họa)
Nhìn c.ô b.é đói khổ, co ro trong cái lạnh cuối đông mà không một ai động lòng. Chắc vì hỏi ra tuổ.i của cô bé nên chẳng ai muốn giúp đỡ. C.ô b.é đã 15 tuổ.i. Chắc họ nghĩ một cô bé 15 tuổ.i đã có thể tự kiếm sống để nuôi bản thân rồi thì việc gì phải đi xin ăn, có khi lại lười lao động, thích sống ăn bám, dựa dẫm vào người khác cũng nên. Anh cũng đã định quay đi rồi nhưng nghĩ thế nào, anh quay lại, ngập ngừng...
- Tại sao em lại rơi vào hoàn cảnh này!
- Bố mẹ em mất hết rồi! Nhà ở quê nghèo lắm, em vì muốn kiế.m tiề.n nên bị lừa bán lên đây. Giờ trong túi em chẳng còn một đồng nào hết cả. Em còn bị cảm nữa, không đủ sức kiếm bất cứ việc gì để có tiề.n.
Nhìn cô bé run rẩy, anh nghĩ là cô bé nói thật. Bất giác, anh đưa tay lấy ví. Bạn gái anh từ xa chạy lại, ngăn tay anh:
- Anh thừa lòng tốt quá rồi đấy! Không phải ai cũng cho được đâu.
- Anh tin cô bé này là người tốt.
Nhìn cô bé run rẩy, anh nghĩ là cô bé nói thật. (Ảnh minh họa)
Bạn gái vùng vằng bỏ ra xe trước. Anh ở lại, lấy ra chút tiề.n đưa cho cô bé, dặn dò:
- Em cầm lấy ít tiề.n này, mua tạm chút gì ăn, vài bộ đồ và đón xe về quê đi nhé. Thành phố phức tạp lắm, em chưa đủ tuổ.i ở đây đâu.
Anh nhìn cô bé cười hiền lành rồi quay bước đi.
- Anh ơi. Anh tên là gì vậy ạ? - Cô bé ngước theo anh
- Để làm gì hả anh? - Anh quay lại, cười mỉm
- Để sau này em trả lại số tiề.n cho anh.
- Chỉ cần em sống tốt thôi nhé!
Cô bé nhìn anh dỗ dành bạn gái rồi bước lên xe. Biển số xe đó cứ thế in hằn trong đầu cô. Cầm số tiề.n trên tay, thay vì về quê, cô quyết định ở lại Hà Nội, chờ cơ hội để được gặp lại anh.
5 năm trôi qua...
Anh giờ đã là một chàng trai 30 rồi, sự nghiệp cũng đã ổn định, mối tình mấy năm trời thì vẫn còn nguyên đó. Anh đã tính tới chuyện kết hôn thì vụ ta.i nạ.n bất ngờ đó ập đến. Tỉnh dậy, anh thấy phía bên dưới mình đau nhói, anh muốn nhúc nhích, muốn nhấc người lên nhưng. Mắt anh tối sầm lại, miệng không ngừng la hét:
- Chân của tôi đâu?
Người nhà anh chạy vào, ôm chặt lấy anh trong cơn hoảng loạn. Vụ ta.i nạ.n đã cướp mất đi đôi chân của anh. Và tệ hơn, ngày anh ra viện thì tình yêu của đời anh cũng bỏ anh mà đi. Bạn gái anh đã không thể vượt qua được sự mất mát về thể xác kia để bước tiếp cùng anh. Anh chỉ cười, ai cũng nói sao anh không níu kéo, rồi đây ai sẽ chăm sóc anh. Anh không nói gì, anh chỉ cười. Duyên phận đã hết, cố níu kéo cũng có được thêm gì đâu. Mà anh cũng không muốn bản thân trở thành sự cản trở ai cả. Anh tự chăm sóc được cho mình. Anh nói mạnh mẽ như vậy thôi chứ thật ra trong lòng anh đang đa.u đớ.n vô cùng. Người con gái anh thương đã rời xa anh, tương lai còn lại gì khi đôi chân đã mất. Anh lang thang ra bên hồ gió lộng, anh bỗng muốn biến mất theo ngọn gió kia. Nhưng...
Mùi hương lạ từ đâu đó bay vào mũi anh, khiến anh thấy dễ chịu vô cùng. Cô gái đó bước lại gần, nhìn anh đầy âu yếm.
- Cô cần tôi giúp gì ư?
- Anh quên em rồi sao?
Anh tháo kính, nheo mắt một lúc rồi nhìn kĩ lại. Anh ấp úng:
- Là em ư?
- Phải, là em đây?
Cô nhìn anh mỉm cười. Cô bây giờ đã là một thiếu nữ 20 tuổ.i vô cùng xinh đẹp. Cô cũng đã có công việc ổn định, lễ tân nhà hàng nhờ vào số tiề.n anh giúp đỡ cô năm đó. Lâu lắm rồi, từ ngày mất đi hai chân anh mới được nói chuyện thoải mái đến vậy. Cô đưa anh về tận nhà và sau hôm đó, ngày nào cô cũng đến nhà tìm anh sau giờ làm. Nhà anh ai cũng quý cô, bản thân anh cũng vậy. Trái tim anh tự nhiên lại rung lên những nhịp đậ.p rất khác. Anh thấy sợ. Anh không dám tiến đến. Cả về ngoại hình lẫn tuổ.i tác, anh đều không xứng với cô.
- Em đừng đến đây nữa!
- Em yêu anh! Bắt đầu từ ngày anh giúp em. Cuối cùng thì cơ hội chăm sóc anh cũng đến với em rồi! Cho em được làm việc đó anh nhé!
Anh ngỡ ngàng, anh không ngờ cô nhớ anh lâu đến vậy. Nhưng cho dù là thế, anh cũng không thể nhận lời cô được. Anh càng trốn tránh, cô lại càng tiến tới. Cho đến khi, anh không thể trốn tránh cảm xúc, lý trí của mình. Anh đã buông xuôi. Không chính xác hơn là anh đã mạnh dạn rũ bỏ khoảng cách trong lòng. Có lẽ đây mới chính là tình yêu đích thực mà anh luôn tìm kiếm. Mấy năm qua, toàn là anh chạy theo sở thích của người yêu cũ thôi. Giờ thì anh mới hiểu, rung động tận tâm, mới là yêu thật sự. Nhìn anh hạnh phúc, người ta cũng hiểu thêm, sống là đừng ngại làm việc tốt.
Theo blogtamsu
Lỡ cướp đời con gái của cô bé làm thêm tôi đồng ý chịu trách nhiệm với em và.. Mui hương con gai mui hương trinh nguyên khiên tôi không kim đươc minh. Trong đêm ây tôi đa cươp đi đơi con gai ca Hoa, 1 viêc ma tôi chưa bao giơ nghi đên. Ảnh minh họa 30 tuôi khi bô me tôi giuc cươi vơ suôt ngay thi tôi vân mai mê kinh doanh va chơi nhơi vơi ban be. Tôi...