Bỏ con rồi, mẹ không ân hận!
Xã hội chỉ biết đến những đứa trẻ mồ côi chứ nào ai biết về câu chuyện của những người mẹ đã sinh ra chúng.
Con trai thân yêu, chắc con chẳng ngờ rằng trên đời này mình lại có đến tận hai người mẹ đâu nhỉ. Cho mẹ vẫn được xưng mẹ với con được không dù mẹ thấy mình thật chẳng xứng.
2 năm trước đây, có một cô gái đã vui sướng và hạnh phúc đến phát khóc khi cầm trên tay tấm hình siêu âm chỉ có một chấm tròn nhỏ xinh. Đó là ngày đầu tiên mẹ biết đến con, biết con đã tới với cuộc đời mẹ. Mẹ hồi hộp và háo hức lắm, chỉ chờ đến lúc gặp ba để báo cho ba biết về ‘thiên thần’ mới xuất hiện.
Vậy mà hình như ba không vui lắm thì phải. Ba bảo cuộc sống bây giờ còn khó khăn, ba mẹ chỉ là những công nhân xa quê đến làm thuê trong khu công nghiệp, liệu có đủ sức nuôi nấng con. Ba cũng chẳng hứa sẽ cưới mẹ, vậy thì sao mẹ có thể cho con một người cha thực sự được đây. Ba khuyên mẹ hay phá bỏ con. Mẹ thất vọng và đau đớn lắm, mẹ sợ phải bỏ con nhưng mẹ cũng sợ mình không thể nuôi được con, sợ sẽ không cho con được một cuộc sống đủ đầy.
Con trai ơi, trải qua nhiều đêm thức trắng, hôm ấy mẹ đã đến nói với ba con ạ. Mẹ nói mẹ không thể bỏ con được. Con là máu mủ ruột già của mẹ, là thiên thần ông trời ban cho mẹ chứ nào phải “tai nạn” gì đâu. Mẹ xin ba hay giữ con, hãy nuôi nấng con nên người. Con nào có tội gì mà ba mẹ đang tâm phá bỏ. Ba mẹ đã cãi nhau đấy con ạ. Rồi ba rời xa mẹ. Ba bỏ đi đến một thành phố khác để lại mẹ một mình với con. Mẹ giữ con, là mẹ đã đúng phải không con?
Liệu mẹ còn được ở bên thiên thần đáng yêu này bao lâu (ảnh minh họa)
Video đang HOT
9 tháng 10 ngày mẹ mang nặng đẻ đau là những tháng ngày thật đau đớn. Mẹ phải chịu đựng những cơn nghén hành hạ, phải đối mặt với những ánh mắt kỳ thị, dè bỉu của mọi người trong khu nhà. Giám đốc nhà máy đã quyết định cho mẹ nghỉ việc vì cái thai quá lớn. Không có tiền, cũng chẳng được ở trong khu nhà tập thể, nhưng mẹ cũng chẳng dám về quê. Mẹ nản lòng, mẹ mệt mỏi và mẹ đã bỏ cuộc…
Mẹ gọi đến trung tâm trẻ mồ côi của thành phố và quyết định gửi gắm con cho những gia đình khác. Dù thấy trong lòng thật bứt rứt, nhưng mẹ cũng đã xem hồ sơ của họ rồi. Họ là những người tốt, họ có tiền, họ sẽ yêu thương và nuôi nấng con nên người, cho con một mái ấm hạnh phúc và những bữa cơm ngon. Tuy vậy, mẹ vẫn muốn gặp những người sẽ là ba mẹ tương lai của con trước khi trao cho họ món quà vô giá này. Mẹ băn khoăn không biết cuộc gặp gỡ sẽ ra sao. Nhưng rồi, giây phút đôi vợ chồng hiếm muộn ấy bước vào căn phòng tồi tàn của mẹ, họ nở một nụ cười thật đẹp, chào mẹ, cho mẹ những cái ôm và quí giá nhất là họ hứa sẽ đợi đến khi con 1 tuổi mới đón con đi. Vậy là mẹ vẫn còn được bên con 1 năm nữa.
Thời gian trôi qua, mỗi tháng lại được nhìn con một lần lớn lên qua ảnh, cảm nhận những cú đạp, những tiếng nấc ngộ nghĩnh của con yêu. Rồi mẹ một mình vượt cạn sinh con ra đời. Nhìn em bé còn đỏ hỏn, đôi bàn tay nhỏ xíu với hai mắt nhắm nghiền cứ nắm tay mẹ mãi không buông, mẹ đã bật khóc.Thời gian bên con liệu còn được bao nhiêu? Mẹ hối hận giờ có còn kịp không? Mẹ không có tiền nuôi con, sao có thể giữ con lại đây? Mẹ nhớ những tháng ngày lưng áo ướt đẫm mồ hôi vì ôm con bú mẹ, nhớ lần đầu tiên con biết lẫy, biết bò rồi chập chững biết đi, nhớ những khi con cười khanh khách mỗi khi cùng mẹ chơi trò ú òa. Để rồi đêm xuống, mẹ lại khóc thầm vì sắp phải xa con, xa thiên thần đang yêu của mẹ.
Thấm thoắt hôm nay cũng đã là sinh nhật lần thứ 2 của con rồi. Con trai bé bỏng ngày nào của mẹ giờ cũng đã lớn. Xã hội chỉ biết đến những đứa trẻ mồ côi, chỉ biết đến những người cha người mẹ nhận nuôi chúng chứ nào ai đã từng một lần nghĩ đến cảm xúc, đến câu chuyện phía sau đấy của những người mẹ như mẹ đây. Đã mang nặng đẻ đau sinh con ra rồi lại phải nhẫn tâm bỏ rơi con mình. Nếu có ai hỏi mẹ có từng ân hận, mẹ chỉ muốn nói rằng quyết định đẩy con ra khỏi cuộc đời mẹ tuy đau đớn nhưng là đúng đắn. Mẹ chấp nhận hi sinh để cho con có một cuộc đời khác, êm ấm và hạnh phúc hơn.
Theo VNE
Dại dột phút hận tình, trở thành người "có H."
Với tôi, việc người yêu mình đột nhiên nói lời chia tay và kết hôn với một cô gái khác giàu có hơn, xinh đẹp hơn là một cú sốc quá lớn. Tôi đã chửi bới, thóa mạ anh, thậm chí, khóc lóc và cầu xin nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định.
Tuyệt vọng, tôi chạy như bay ra đường, người yêu tôi chạy với theo nhưng không kịp. Khi nhìn thấy 20 cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, tôi đã mỉm cười đắc thắng. Tôi biết trong thâm tâm, anh vẫn còn yêu tôi. Nhưng vì cô gái kia quá đẹp và giàu có, anh bỏ rơi tôi không thương tiếc. Ý muốn phải dằn vặt bản thân để cho anh hối hận trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết, tôi tấp ngay vào một quán bar ở cuối phố.
Không khí náo nhiệt của vũ trường vẫn không làm tôi vui lên tí nào. Tôi ngồi một mình ở quầy bar, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Đến ly thứ 6 thì có một gã trạc 30 tuổi đến ngồi cùng. Sau một vài câu hỏi xã giao, gã đưa tôi ra khỏi quán bar ồn ào đó. Khi ấy, tôi đã khá say, nhưng vẫn nhớ rõ mồn một là mình vào taxi và đến khách sạn cùng gã.
Sau đêm đó, tôi tưởng mình đã vượt qua mọi chuyện. Nhưng không phải thế! Tôi vẫn cảm thấy nỗi đau bị phụ tình gặm nhấm mình từng giây từng phút. Và tôi chỉ muốn được ngủ một giấc thật dài để quên hết tất cả.
Tôi nhắn tin cho anh, nói với anh là tôi đã ngủ với một người đàn ông xa lạ, anh cứ việc đi lấy vợ và không cần phải lo lắng gì cho tôi nữa, tôi đã quên hết tất cả rồi. Tôi đợi mãi nhưng vẫn không thấy tin nhắn trả lời của anh. Một tháng sau, tôi chứng kiến anh cười viên mãn trong một đám cưới linh đình.
Đến nước này, tôi đã hoàn toàn hết hy vọng vào việc anh sẽ quay lại với tôi. Tôi chuyển đến một thành phố khác, xin một công việc khác và bắt đầu sống một cuộc sống khác. Lúc ấy, tôi vẫn còn rất buồn, nhưng không hiểu sao, nỗi buồn ấy lại biến thành động lực, giúp tôi hoàn thành được nhiều việc. Và thực sự, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có một khởi đầu mới, sẽ làm cho anh hối hận vì đã dám bỏ rơi một cô gái tốt như tôi.
Một năm trôi qua, tôi gặp và quen một người đàn ông khác tên là M., M. đối xử rất tốt với tôi và giúp tôi khá nhiều chuyện. Đến lúc này, tôi cũng đã nguôi ngoai chuyện cũ và có ý định yêu đương trở lại. Thế nên, khi M. ngỏ lời yêu, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Sáu tháng sau, chúng tôi quyết định sẽ đi đến hôn nhân. Nhưng đến lần thứ hai, tôi vẫn không thể chạm tay vào hạnh phúc. Trong một lần đi khám sức khỏe tổng quát trước khi kết hôn, tôi phát hiện ra mình bị nhiễm AIDS.
Cầm tờ xét nghiệm trên tay, tôi không thể tin nổi đây lại là sự thật. Tôi đã khóc rất nhiều và yêu cầu các bác sỹ kiểm tra lại. Nhưng đó không phải là một cơn mơ. Những gì tôi đang phải đối mặt đều là sự thật. Vị bác sỹ tỏ vẻ thông cảm, hỏi tôi gần đây có tiêm chích hay sử dụng ma túy gì không? Có quan hệ tình dục mà không dùng biện pháp an toàn không? Và còn nhiều điều khác nữa... nhưng tôi chỉ lắc đầu như một cái máy. Sự thật này quá phũ phàng đối với tôi.
Khi đã trấn tĩnh lại, tôi mới thấy giật mình. Nguy cơ nhiễm bệnh duy nhất chỉ có thể là cái đêm tôi ngủ với người đàn ông lạ mặt ấy. Bởi tôi nhớ mang máng là mình đã không còn đủ tỉnh táo để yêu cầu gã đó dùng bao cao su. Càng nghĩ, tôi càng thấy chắc chắn. Và càng chắc chắn bao nhiêu, tôi lại càng đau khổ bấy nhiêu, bởi chỉ trong một giây phút nông nổi, tôi đã tự hủy hoại đời mình.
Tôi hủy đám cưới không một lời giải thích. Sau khi đã trốn đi một nơi thật xa, tôi nhắn tin cho cả hai người đàn ông tôi đã từng yêu, bảo họ đi làm các xét nghiệm cần thiết. Thực ra, tôi linh cảm họ sẽ khó có thể mắc bệnh, nhưng dù sao, tôi cũng phải chắc chắn được điều này. M. hiểu tất cả, đòi tôi trở về để nói chuyện. Còn anh, người đàn ông tôi đã từng yêu tha thiết đến nỗi phải hành động dại dột lại thốt lên: "Ơn trời! May mà anh vẫn có kết quả âm tính".
Với tôi, sự vô tâm của người đàn ông đó không thể làm tôi buồn thêm, bởi nỗi tuyệt vọng trong tôi giờ đã đạt đến điểm cùng cực. Tôi giam mình trong phòng, không ăn uống, chỉ khóc và khóc. Giờ đây, tương lai dường như đã khép chặt lại đối với tôi.
Giá như tôi có thể quay ngược lại thời gian, tôi sẽ không hành động ngu ngốc và thiếu thận trọng như thế nữa. Nhưng, đã quá muộn.
Theo Phụ nữ
Anh sẽ yêu em, khi em biết yêu bản thân mình! Em nói "em yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình". Anh cảm động nhưng anh không cần thế. Anh sẽ yêu em nếu em biết yêu bản thân mình nhiều hơn. Anh còn nhớ anh bị em chinh phục bởi chính sự mạnh mẽ và can trường trong con người em. Em là cô gái gặp nhiều thiệt thòi trong cuộc sống....