Bỏ con giám đốc, người yêu cũ xin tôi ‘nối lại tình xưa’
Anh ta bảo đã ly dị vợ vì hôn nhân không có tình yêu và điều mong muốn hiện nay là được đến với tôi.
Yêu nhau gần 3 năm, đến khi cả hai cùng ra trường, có việc làm ổn định thì chúng tôi bàn nhau tính đến việc cưới xin. Tôi là 1 cô giáo dạy mầm non, còn anh là kiến trúc sư, làm việc tại 1 công ty xây dựng tư nhân.
Bố mẹ cả hai đều ở quê, dù hết sức ủng hộ cho tình yêu của chúng tôi nhưng cả bên nhà anh và nhà tôi bố mẹ đều nghèo, chẳng thể giúp gì được con cái trong việc mua 1 cái nhà để bám trụ thành phố.
Chúng tôi bàn nhau trước mắt sẽ đi thuê nhà trọ, rồi làm lụng dành dụm để có thể mua 1 căn chung cư mini. Dù nhỏ thì ít ra cũng là nhà của mình, không phải thuê mượn, chuyển đi chuyển lại vất vả.
Thế nhưng đúng là đời chẳng ai học hết chữ ngờ, khi tôi đang lâng lâng trong men hạnh phúc chuẩn bị cho 1 đám cưới sắp diễn ra trong tương lai gần, thì anh đột ngột quay ngoắt 180 độ, nói lời chia tay với tôi chỉ với một lý do duy nhất là ‘hai đứa không hợp’.
Mặc cho tôi khóc lóc, tôi níu kéo và cố gặng hỏi anh về nguồn cơn thực sự của sự chia tay này, anh lạnh lùng dọn đồ khỏi phòng trọ của tôi, nơi mà anh đã dọn về ở cùng tôi từ gần 1 năm qua.
Ảnh minh họa
Tôi đau đớn tưởng như muốn ngã quỵ trước sự ra đi của anh. Thế rồi qua bạn bè, tôi đã hiểu được ngọn nguồn của sự thay lòng đổi dạ ấy. Anh phụ bạc tôi để lấy con gái giám đốc công ty nơi anh đang làm việc, một cô tiểu thư ‘cành vàng lá ngọc’, gia thế giàu có.
Cố gắng quên dần nỗi đau bị phụ tình, tôi lao vào công việc. Với vốn tiếng Anh khá, tôi xin đi dạy thêm ở trung tâm ngoại ngữ vào các buổi tối.
Ông trời chẳng lấy đi hết của ai điều gì, ở 1 lớp ngoại ngữ do tôi đứng lớp, tôi đã quen anh, 1 học viên trong lớp.
Anh là y tá của 1 bệnh viện, tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi học ngoại ngữ để nâng cao kiến thức. Chúng tôi yêu nhau sau gần 1 năm đi lại, tìm hiểu.
Video đang HOT
Tôi cũng chẳng hề giấu anh chuyện tình yêu đau buồn trước đó của mình, anh nghe xong, ôm tôi vào lòng, cười và dỗ dành như dỗ trẻ con ‘mọi chuyện buồn qua rồi, anh phải cảm ơn vì số phận có thăng trầm như thế, anh mới được gặp em chứ’.
Nghe anh nói, tôi thầm biết ơn anh và thấy mình đã thực sự tìm được một tình yêu chân thành.
Đúng thời điểm ấy thì người yêu cũ tôi tìm gặp, anh ta chẳng ngại ngần khóc lóc trước mặt tôi, thề thốt rằng trong trái tim anh ta lúc nào cũng chỉ có duy nhất hình bóng tôi ngự trị.
Rằng anh ta đi lấy vợ chẳng qua vì ‘hoàn cảnh xô đẩy’, vì chúng tôi lúc đó quá nghèo nên anh ta mới phải nghĩ cách để thoát khỏi cảnh nghèo đó.
Anh ta bảo giờ anh ta đã ly dị vợ vì hôn nhân của họ không có tình yêu, anh ta cũng đã chuyển sang 1 công ty khác, không làm cho công ty của ông bố vợ nữa và điều mong muốn lớn nhất của anh ta bây giờ là được ‘nối lại tình xưa’ với tôi.
Nghe những điều anh ta khóc lóc, kể lể, tôi chẳng hề thấy mủi lòng hay thương xót, chỉ thấy khinh bỉ anh ta, một con người không hề có nhân cách.
Không hiểu vì sao ngày trước tôi đã từng hết lòng yêu thương anh ta và đau khổ đến tận cùng khi bị anh ta bỏ rơi.
Tôi hất bàn tay anh ta đang nắm lấy tay mình, bước đi mà không hề có chút áy náy về cách xử sự của mình.
Theo Tinngan
Hạnh phúc đi mà, được không em?
Dối trá! Ngốc ạ, em đừng khóc nữa. Em khóc đã 6 tháng rồi, kể từ ngày người ta có vợ. Em còn buồn, còn rơi lệ nữa sao? Có đáng không em?
Gửi em cô gái nhỏ!
Con gái ai cũng xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp nhất, với em lại càng phải được yêu thương nhiều hơn chứ? Vì em đã làm việc rất chăm chỉ, luôn cố gắng sống tốt nhất có thể, luôn đem tiếng cười đến cho mọi người cơ mà? Vậy sao em lại chịu nhiều đau khổ hơn người khác? Người ta nói người tốt được nhận nhiều yêu thương hơn chứ? Phải không???
Cái gì gọi là tình yêu? Không có đâu phải không ?
Em là người đầu tiên anh ấy yêu, không đúng phải không ?
Mỗi ngày không được nhìn thấy em, không được nói chuyện cùng em anh ấy sẽ buồn, không đúng phải không ?
Anh ấy sẽ yêu em đến bao giờ anh ấy còn sống, không đúng phải không ?
Anh ấy yêu bằng trái tim, không giống như những đàn ông khác thấy con gái là vồ vập, anh ấy nói dối phải không?
Tính ra anh ấy cũng như bao người đàn ông bình thường khác rồi. Nhu nhược, hay có hiếu với gia đình? Từ nhỏ anh ấy được sống trong một gia đình khá giả, chỉ việc đi học rồi tìm cách trốn đi chơi, không phải lấm lem, vất vả như cuộc sống của em. Anh ấy quá đầy đủ, nên anh ấy không thể hiểu và trân trọng được tình yêu trọn vẹn em trao anh ấy.
Anh ấy không biết nâng niu giữ gìn, và mạnh mẽ nắm tay em về với gia đình anh ấy. Vì chữ hiếu ư? Vì từ nhỏ đến lớn ba mẹ luôn lo lắng cho anh ấy không thiếu thứ gì, anh ấy được hưởng cuộc sống hạnh phúc và chưa làm được gì cho ba mẹ nên anh ấy đồng ý kết hôn với người con gái mà anh không hề yêu thương để làm ba mẹ anh hài lòng sao?
Là sự thật sao? Vậy còn tình yêu của em và anh ấy thì sao? Dễ dàng vứt bỏ thế ư? Vậy ngày quen nhau sao anh ấy lại không nói cho em biết anh ấy sẽ lấy cô ấy? Sao còn yêu em làm gì? Sao lại yêu em rồi nhẫn tâm vứt hết để tan nát cõi lòng em? Tại sao lại đùa giỡn với em như thế? Tại sao?
Em nói anh ấy không trân trọng em thì em không cần phải tiếc nuối, em nói em không cần khóc vì một người không xứng đáng với tình cảm của em.
Ừ thì em là cô gái nghị lực mà, luôn nhìn về phía trước để để bước đi. Em đã rất chăm chỉ học hành, những năm tháng ngồi ghế sinh viên khi các bạn mặc đẹp hẹn hò, yêu đương em lại tự nhủ phải lo học và tranh thủ thời gian rảnh để đi làm. Em làm việc khắp nơi, em muốn mình phải giỏi giang để lo cho em út, lo cho gia đình và em luôn vui vẻ, lạc quan tin rằng nếu em sống tốt sẽ có một chàng trai tốt yêu em.
Em tin như thế, em tin vào thiên chúa. Rằng mảnh sườn của em, một ngày sẽ đến để che chở yêu thương em. Rồi chàng trai đó đến, cướp đi lòng tin của em, cướp đi hạnh phúc và những hi vọng bao năm em mong ngóng. Em vẫn thế, vẫn duyên dáng, vẫn tươi cười, em nói chắc chắn người đàn ông thực sự của em sẽ đến đón em...
Dối trá! Ngốc ạ, em đừng khóc nữa. Em khóc đã 6 tháng rồi, kể từ ngày người ta có vợ. Em còn buồn, còn rơi lệ nữa sao? Có đáng không em?
Ta thật khâm phục em, giữa cái thời buổi công nghiệp hiện đại này em lại yêu chân thành để làm gì? Có đáng không ? Phải, em vẫn làm tốt công việc, vẫn vui vẻ với mọi người, vẫn xinh đẹp mỗi lần xuất hiện nhưng sau mỗi ngày làm việc trở về phòng em lại lôi hình anh ấy ra xem, lại đọc những dòng skype hai người từng chat, rồi em khóc mếu máo. Có đáng không em?
Ừ, cứ cho là em đã cắt đứt liên lạc với người ta, em xóa nick yahoo, xóa skype, xóa điện thoại và em còn nói rằng nếu một ngày vô tình gặp nhau em sẽ không chào anh ấy, vì em muốn anh ấy hạnh phúc với vợ. Em ngu ngốc đến nỗi, ngày nào em cũng viết nhật ký, cũng kể chuyện cho anh ấy nghe. Tại sao vậy em?
Đừng như vậy nữa mà, xin em! Em hãy xóa hết đi em, vứt bỏ hết tất cả những ký ức đau buồn ấy, đừng hoài niệm về quá khứ đau buồn ấy nữa. Bỏ hết, và xem như em chưa từng yêu người đàn ông ấy.
Đừng khóc nữa, được không em?
Em làm ơn đi, hãy nghĩ xem. Nếu yêu em, anh ấy đã không buông tay em ra, vì có hiếu ư? Chẳng qua là vì người ta giàu có, kế thừa gia sản ba mẹ để lại. Lấy em sao? Người ta được gì? Phải tay trắng à? Em ngốc quá, cô bé ạ.
Em không nghĩ ra , em cứ nói anh của em cao thượng, có hiếu với ba mẹ. Ta nực cười vì sự ngu ngốc của em. Anh ấy không tốt như em nghĩ, hãy quên đi được không em? Hãy dành tình yêu đẹp ấy cho người đàn ông khác xứng đáng hơn.
Em lúc nào cũng cười để đem hạnh phúc đến cho người khác, còn mình em, em lại khóc và buồn chỉ mình em thôi. Em bảo rằng ba mẹ vất vả lắm rồi nên em không muốn ba mẹ nhìn thấy em buồn, sẽ đau lòng hơn. Cứ thế em chỉ biết sống cho mọi người.
Sao em ngốc thế, hả em????
Em là cô gái đáng yêu nhất ta từng biết. Cầu xin ngày mai em mất hết ký ức về chàng trai ấy, để cuộc đời em không đau buồn nữa, để đôi mắt trong veo ấy sẽ không ngấn lệ nữa. Cầu xin hạnh phúc sẽ đến với em!
Hạnh phúc đi mà, được không em?
Theo Guu
Đêm tân hôn, vợ còn chưa cởi áo chồng đã khóc như mưa Đám cưới này là anh ta tự nguyện, vậy mà chồng tôi bưng mặt khóc vì nhớ tình cũ ngay trong đêm động phòng. Cảm giác của tôi lúc ấy thế nào ư? Tôi muốn gào thét, muốn lao vào mà đấm, mà đánh anh ta cho hả lòng, hả dạ. Tôi có tội tình gì? Tôi đắc tội gì với anh ta...