Bỏ cô bán sách lấy con gái giám đốc và lần chạm mặt “chết đứng”
Tôi vui mừng vì mình đã “rũ” được Hân nhanh đến vậy để tiến đến đám cưới với Diệu Thu khi Thu thông báo đã có bầu. Nào ngờ ngay trong ngày cưới, tôi biết cô gái bán sách mà mình phũ phàng chia tay ấy lại là tiểu thư duy nhất của một ông chủ có khối tài sản khổng lồ.
Ảnh minh họa
Nhìn tiệc cưới sang trọng lung linh trong ngập tràn hoa tươi, đèn màu và tiếng nhạc réo rắt, tôi tự khen thầm rằng mình đã sáng suốt “nhanh chân” để quyết định lấy Diệu Thu, con gái giám đốc công ty nơi tôi mới vừa được tuyển dụng làm việc vừa tròn 6 tháng. Đang cùng Diệu Thu đứng đón khách, tôi thấy bố vợ cũng là sếp của mình vội vàng chỉnh đốn lại trang phục rồi kéo tay vợ chồng tôi, mặt hớn hở cười tươi rói bước ra tận sát bậc tam cấp lên sảnh chính để đón “khách quý”.
Còn đang ngỡ ngàng chưa hiểu vị khách được đích thân bố vợ tôi đón tiếp chu đáo ấy là ai thì đã thấy bố vợ tôi vội vàng chạy đến mở cửa chiếc xe hạng sang vừa dừng lại, ông cúi người cung kính bắt tay người đàn ông có dáng vẻ bệ vệ, sang trọng vừa bước xuống xe. Không chỉ có thế, bố vợ tôi còn cúi cả người khi bắt tay một cô gái trẻ đi ngay sau người đàn ông sang trọng kia.
Mắt tôi như hoa lên, dù có bồng bềnh lâng lâng trong hạnh phúc mới đang viên mãn đến mấy thì tôi cũng không thể nào nhìn nhầm được cô gái ấy. Đó chính là Bảo Hân, người yêu cũ của tôi, cô gái đã cùng tôi chia ngọt sẻ bùi, vất vả khó khăn tìm việc làm suốt hơn một năm khi chúng tôi vừa ra trường.
Chắc mặt tôi ngây dại, đờ đẫn lắm nên Diệu Thu kéo mạnh tay tôi rồi gần như lôi xềnh xệch đến bên “hai thượng khách”, vừa đi Thu vừa cằn nhằn rằng nếu có gì “thất lễ” với ông khách kia, bố Thu sẽ “cạo đầu bôi vôi” cả hai chúng tôi.
Như một con rối, tôi đi theo Thu và cúi gằm mặt, lí nhí chào khách. Qua lời giới thiệu trang trọng của bố vợ tôi, tôi được biết ông khách kia là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn mà công ty của bố tôi chỉ là một “con ong cái kiến”. Và bố tôi thay mặt cả gia đình vô cùng vinh dự được đón ông cùng tiểu thư lá ngọc cành vàng đến dự đám cưới của chúng tôi.
Nghe những lời của bố vợ mình, tôi lùng bùng hết cả tai, tâm trí rối tinh rối mù chẳng hiểu tại sao lại có thể xảy ra một câu chuyện như thế này, tại sao lại có lần “ chạm mặt” dở khóc dở cười này ngay trong ngày mà tôi cảm thấy mình là “người đàn ông sáng suốt” nhất?!
Từ lúc đó đến tan buổi tiệc, tôi như người mất hồn, ai bảo sao làm vậy khiến vợ tôi không ít lần phát cáu, quay sang tôi chì chiết với những lời lẽ khá nặng nề. Đêm ấy, tôi không hề có đêm tân hôn như bao cặp vợ chồng khác mà cầm theo chai rượu rồi ra ban công vừa hút thuốc vừa uống liên tiếp hết ly này đến ly khác, mặc Diệu Thu khóc lóc vật vã trong phòng. Tôi ân hận, tôi tiếc nuối và không ngớt tự trách mình, nhưng tất cả đã quá muộn. Tôi gục xuống trong cơn say và đắm chìm trong vô số những kỷ niệm về những ngày chưa xa, khi tôi và Bảo Hân còn đang yêu nhau.
Video đang HOT
Tôi quen Bảo Hân khi đến bảo dưỡng hệ thống máy tính cho một siêu thị chuyên về sách và dụng cụ học tập. Khi ấy tôi là cậu sinh viên năm cuối trường Kinh tế, vừa đi học, vừa đi làm để có thêm kinh nghiệm và trang trải cuộc sống khó khăn của mình. Bố mẹ làm muối, nhà lại có đến 4 anh chị em nên luôn thiếu trước hụt sau. Ngay từ năm một đại học, tôi đã bươn chải xin làm đủ nghề, từ ship hàng thuê, chở nước đá đi giao cho các cửa hàng đến dạy kèm…chẳng ngần ngại bất cứ việc gì để tự lo cho mình và dành dụm chút ít gửi về phụ bố mẹ nuôi 3 đứa em trứng gà trứng vịt.
Đến năm thứ 4, với kiến thức kha khá về công nghệ thông tin, tôi được một công ty tin học nhận làm bán thời gian, chuyên sửa chữa và bảo dưỡng máy tính…
Cả ngày bảo dưỡng máy tại siêu thị sách, tôi ấn tượng với cô nhân viên bán hàng dáng người nhỏ nhắn, nụ cười tươi và giọng nói nhẹ như gió được giao nhiệm vụ dẫn tôi đến các phòng đặt máy và hỗ trợ những việc lặt vặt. Câu chuyện qua lại, tôi biết tên em là Bảo Hân, là sinh viên năm ba ngành Quản trị kinh doanh và đi làm ở siêu thị được hơn 4 tháng.
Sau lần đầu gặp gỡ ấy chúng tôi trở thành bạn bè. Hân là cô gái cực kỳ chu đáo, quan tâm đến mọi người, ăn mặc giản dị và chi tiêu cũng rất tiết kiệm. Đôi lần tôi cũng có thắc mắc về gia đình em, Hân chỉ cười nhẹ nhàng nói bố mẹ em là công chức bình thường, chỉ có mình em là con nên bố mẹ hơi khó tính, khắt khe trong các mối quan hệ bạn bè của con cái. Hân đang sống ở ký túc xá cùng các bạn và đi làm thêm để tích luỹ kinh nghiệm thực tế.
Quen nhau được nửa năm thì chúng tôi yêu nhau, thời điểm đó cũng là lúc tôi tốt nghiệp ra trường và lao đao vì tìm kiếm việc làm. Công ty máy tính nơi tôi đang làm việc cắt giảm nhân viên làm bán thời gian như tôi nên nguồn thu nhập của tôi không còn biết bấu víu vào đâu. Những ngày tháng ấy nhờ có Hân nên tôi gục ngã khi hết lần này đến lần khác hồ sơ xin việc bị trả về, lần phỏng vấn nào cũng nhận những lời hứa hẹn rồi trôi vào quên lãng. Từ bữa ăn hàng ngày đến đổ xăng xe, tiền phòng trọ… tất tật đều do Hân chu cấp cho tôi. Để tôi đỡ ngại, Hân dí dỏm bảo Hân cho tôi vay, sau này tôi đi làm có tiền Hân sẽ tính cả gốc và lãi.
Rồi tôi cũng được gọi đi làm khi một công ty xuất nhập khẩu đa ngành nghề cần nhân viên phát triển kinh doanh. Cả tôi và Hân vui như trúng số độc đắc khi sau 3 tháng thử việc, tôi được ký hợp đồng dài hạn với mức lương khá cao của một sinh viên vừa ra trường.
Cùng phòng làm việc với tôi là Diệu Thu, một cô gái ngoại hình bình thường nhưng ăn mặc điệu đà, sang chảnh và luôn muốn “thể hiện” đẳng cấp, quyền lực của “con gái giám đốc”.
Khi Diệu Thu “bật đèn xanh”, tôi như con thiêu thân lao vào mối tình với toan tính rằng đây là “cánh cửa” để tôi được đổi đời, để tôi thoát khỏi cảnh sống nghèo túi bấy nay và có thể “ngoi” lên một vị trí quản lý trong công ty.
Tôi quên bẵng tình yêu trong sáng với Bảo Hân, quên luôn những ngày tháng khốn khó mà em đã cùng tôi chia ngọt sẻ bùi. Chẳng mấy khó khăn để Hân nhận ra sự thay đổi của tôi, em buồn nhưng không hề trách móc hay giận dỗi gì. “Yêu” Thu được 1 tháng thì tôi quyết định chia tay Bảo Hân, em đã khóc lặng đi khi nghe tôi nói lý do chia tay vì “thương em”, không muốn để em phải gắn bó cuộc đời với một thằng đàn ông tay trắng như tôi…
Tôi vui mừng vì mình đã “rũ” được Hân nhanh đến vậy để tiến đến đám cưới với Diệu Thu khi Thu thông báo đã có bầu. Tôi chẳng còn mong muốn gì hơn ngoài điều đó và luôn trong tâm trạng lâng lâng sung sướng vì nghĩ mình đã “chuột sa chĩnh gạo”.
Nào ngờ ngay trong ngày cưới, tôi biết cô gái bán sách mà mình phũ phàng chia tay ấy lại là tiểu thư duy nhất của một ông chủ có khối tài sản khổng lồ. Không chỉ giàu có, cô gái ấy còn nết na, ngoan hiền và vô cùng nhân hậu.
Theo blogtamsu
Vì một viên thuốc tránh thai mà tôi bị cả nhà chồng xỉ vả quy chụp tội danh ghê gớm
Tôi đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp sau khi gần chồng. Nhưng không vứt vỏ đi mà để trong túi xách. Tình cờ mẹ chồng nhìn thấy...
Anh cũng nghĩ tôi là nguyên nhân khiến cho mọi nỗ lực của anh bấy lâu đều thất bại.(Ảnh minh họa)
Tôi và chồng đến với nhau trong sự ngưỡng mộ của rất nhiều người. Khi tôi cũng thuộc diện xinh đẹp, nết na, con nhà dòng dõi. Còn chồng là một chàng trai có sự nghiệp, điều kiện gia đình cơ bản. Chỉ chừng ấy thôi, đủ để cuộc sống của chúng tôi viên mãn, hạnh phúc rồi.
Ấy vậy mà cưới nhau 3 năm vẫn chưa có tin vui khiến cả gia đình trông ngóng, bàn tán, thúc giục. Tôi cũng lo lắng nhiều lắm và bắt chồng đi thăm khám, nhưng bác sĩ nói cả hai đều bình thường. Ngóng mãi chẳng thấy gì nên cứ ít tuần tôi lại đi siêu âm, canh trứng, nghe ở đâu có bài thuốc gì thuận lợi cho sinh con là tìm đến... Thấy tôi khắc khoải mong con như vậy, chồng và bố mẹ chồng cũng cảm thông và động viên nhiều lắm.
Cho đến cách đây 1 tháng, canh đúng ngày trứng rụng nhưng tôi lại bị mệt, cúm nên sợ nếu thụ thai sẽ không tốt cho em bé. Tôi đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp sau khi gần chồng. Nhưng không vứt vỏ đi mà để trong túi xách. Tình cờ mẹ chồng nhìn thấy hộp thuốc tránh thai khẩn cấp rơi ra khi bà mang túi lên phòng cho tôi. Hôm đấy, gia đình tôi được phen náo loạn. Mẹ chồng thì một hai nói tôi uống thuốc tránh thai vì không muốn sinh con nối dõi cho gia đình. Còn chồng thì tặng tôi cái tát trời giáng vì anh cũng nghĩ tôi là nguyên nhân khiến cho mọi nỗ lực của anh bấy lâu đều thất bại.
Dĩ nhiên, ai đứng trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ nảy sinh những hiểu nhầm vì tình ngay lý gian mà. Nên cho dù chồng hay mẹ chồng có chửi rủa, nhiếc móc tôi cũng không giám trách nửa lời. Chỉ mong, khi bình tĩnh lại họ sẽ cho tôi cơ hội giải thích.
Ấy vậy mà mẹ chồng gọi điện sang nhà mẹ đẻ trách móc, chì chiết tôi là loại đàn bà trắc nết, lấy chồng nhưng không muốn sinh con, không muốn làm tròn trách nhiệm. Thậm chí, bà còn ra tối hậu thư nói nếu trong 1 năm tới, tôi không có thai thì phải tự làm giấy ly hôn để mẹ cưới vợ khác cho chồng. Đến khi đó thì tôi hay bố mẹ đẻ cũng đừng trách móc gì gia đình chồng.
Thực tình mà nói, tôi hiểu mẹ chồng trông ngóng cháu, kỳ vọng ở vợ chồng tôi khá nhiều nên mới sốc như vậy. Vốn định không chấp hay giận gì mẹ, nhưng đến hôm qua, thì tôi không thể nào bỏ qua cho mẹ được.
Vì hộp thuốc tránh thai kia mà vợ chồng tôi giận nhau cả tuần trời, nhưng tôi giải thích, kể mọi chuyện thì anh có vẻ xuôi. Mấy hôm đi công tác nhưng vẫn gọi điện hỏi thăm tôi như trước. Vậy mà, anh vừa đi công tác về thì xảy ra chuyện.
Tôi thấy chồng về thì chạy quàng ra chợ mua thức ăn để cải thiện, về đến cửa thì thấy mẹ chồng đang thì thào với chồng: "Mày ngu lắm con ạ. Vợ mày nói gì mày cũng tin sao. Tại sao nó lại phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp? Một là nó không muốn có con với mày, hai là nó vụng trộm với thằng nào nên phải dùng để chặn hậu quả. Mà dù lý do gì, thì dùng thuốc tránh thai khẩn cấp nhiều cũng có thể dẫn tới vô sinh. Không khéo nó không đẻ được là vì thế".
Đỉnh điểm là mẹ chồng đuổi tôi khỏi nhà, mặc cho chồng tôi can ngăn thế nào mẹ cũng nhất quyết như vậy. (Ảnh minh họa)
Nghe những lời nói của mẹ, tôi như chết đứng. Đúng là tôi đã sai khi uống thuốc phòng quá xa, nhưng sao mẹ có thể dựng ngược mọi chuyện lên thành những chuyện tày trời như vậy. Quá uất ức, tôi đã bước vào xen ngang câu chuyện của mẹ với chồng. Rằng mẹ không được quy chụp, kết tội và nói oan cho tôi thế. Chưa kể đến việc mẹ gọi sang nhà thông gia mắng vốn vì lỗi của tôi thì thật là quá đáng.
Lập tức tôi thì bị chửi lại cho không vuốt mặt kịp, mẹ nói tôi là con dâu láo, trả treo, nói một cãi mười, thủ đoạn với nhà chồng, lừa dối chồng, cắm sừng, dắt mũi anh, có mặt chồng mà còn dám "tay bo" với mẹ chồng... Đỉnh điểm là mẹ chồng đuổi tôi khỏi nhà, mặc cho chồng tôi can ngăn thế nào mẹ cũng nhất quyết như vậy.
Giờ tôi đang ở nhà mẹ đẻ, còn chồng thì nhắn tin nói sẽ thuyết phục mẹ vì anh muốn cho tôi một cơ hội (có nghĩa anh vẫn không tin tôi). Nhưng tôi thấy mệt mỏi quá rồi, thực sự tôi làm gì nên tội mà cả anh và mẹ anh đều nghi ngờ, quy chụp cho tôi những tôi "tày trời" vậy. Theo mọi người giờ tôi nên làm thế nào đây?
Theo Afamily
Đang lần mở cúc áo nhân tình, tôi xông vào, chồng lắp bắp chết đứng tại chỗ Tôi đứng bên ngoài lắng nghe toàn bộ câu chuyện của chồng, bủn rủn chân tay, rồi khi đẩy cửa bước vào, tôi chết sững... Ảnh minh họa Cưới nhau hơn 2 năm, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận hay bất mãn gì về Tùng, về cuộc hôn nhân này. Trong mắt tôi, Tùng là người chồng, người cha rất mực...