Bố chồng: “Vợ mất trinh, bỏ là đúng rồi?”
Tôi hoảng hốt khi nghe câu nói của bố vọng ra từ trong nhà khi bố và anh đang nói chuyện với nhau. Đó là cái hôm thứ 2 sau ngày tôi về làm dâu nhà chồng…
Kể từ lúc ấy, tôi không nghĩ được gì nhiều, chân tay bủn rủn, đầu óc căng ra không nói được thành lời, tôi cảm nhận được, chính xác từ lúc này, mình sẽ không còn là gì ở cái nhà này nữa.
Yêu anh những 3 năm, nhưng dường như tình yêu, sự chân thành và cả những gì tôi dành cho anh không khiến anh xóa bỏ được hiềm khích với tôi. Tôi trở thành người đàn bà đê tiện trong mắt chồng. Thời gian yêu nhau đó, anh đã dành cho tôi bao nhiêu sự chân thành, tình yêu thương và cả những gì ngọt ngào nhất. Anh quan tâm tôi giống như một đứa trẻ, tôi cần gì anh cũng chiều. Anh lo lắng cho tôi từng bữ ăn, giấc ngủ, không ngày nào là anh không nhắn tin cho tôi ít nhất 3 lần và liên tục gọi điện cho tôi để hỏi thăm xem tôi đang ở đâu, làm gì.
Vì quá yêu anh nên tôi tin tưởng anh tuyệt đối. Cái gì tôi cũng làm, cũng tâm sự và hi sinh vì anh. Chỉ có một việc là, tôi không cho anh động vào người mình. Không phải vì tôi sợ, đó chỉ là một phần nhỏ, phần vì tôi muốn, chúng tôi sẽ thực sự thuộc về nhau sau khi kết hôn.
Vì quá yêu anh nên tôi tin tưởng anh tuyệt đối. Cái gì tôi cũng làm, cũng tâm sự và hi sinh vì anh. (ảnh minh họa)
Trong mắt tôi ngày đó, anh là một người đà ông tuyệt vời. Dù đã có yêu và cũng đã trao thân cho một người đàn ông khác trước đó, người là mối tình đầu của tôi, nhưng tôi chưa đủ dũng cảm để nói với anh. Với lại, anh cũng không bao giờ hỏi tôi cả. Tôi không có ý định giấu anh, chỉ chờ khi anh hỏi, tôi sẽ nói ra sự thật. Nhưng anh chẳng hỏi gì tôi.
Anh đòi hỏi tôi mỗi chuyến đi chơi xa. Chúng tôi có những hành động ân ái, vui vẻ, tuy nhiên, chuyện đi &’quá giới hạn’ là không có. Anh thấy tôi cương quyết nên cũng đành đợi tới ngày cưới.
Video đang HOT
Thế là, anh liên tục giục cưới. Anh muốn tôi và anh thành vợ chồng, có con với nhau. Khi đó, anh không còn phải gò bó mình, không còn phải kìm chế khi gần tôi nữa.
Và thế là, đám cưới được tổ chức. Chúng tôi chính thức thành vợ thành chồng, không có rào cản nào cả. Nhưng ngay trong đêm tân hôn, tôi đã bị anh giội một gáo nước lạnh vào đầu. Anh bảo tôi rằng, tại sao tôi không còn trinh tiết mà không nói với anh. Tôi hoảng quá, đúng là tôi đã không nói với anh, vì tôi sợ anh sẽ nghi ngờ tôi này nọ. Nhưng tôi lại nghĩ, chuyện này anh chắc chắn sẽ thông cảm cho tôi, anh sẽ không quá câu nệ chuyện còn hay mất đâu. Bản thân tôi cũng đã thoáng trong chuyện như vậy. Việc tôi không cho anh cũng chính là không muốn phạm phải sai lầm như mối tình đầu nữa.
Bây giờ tôi hoang mang quá, tôi đang cố gắng tìm cách để níu kéo chồng nhưng anh coi tôi như người dưng, không thèm ngó ngàng đến tôi. (ảnh minh họa)
Anh không thông cảm cho tôi, anh nói tôi không ra gì, bảo tôi là người đàn bà vô liêm sỉ. Thậm chí anh còn nói, ở bên tôi, anh giống như kẻ bị dùng của thừa. Snh không chịu được cảm giác ân ái đau khổ khi nghĩ đến chuyện vợ mình đã từng ngủ với gã đàn ông khác.
Đêm hôm ấy, chúng tôi mỗi người một nơi, không ai nói với ai câu nào. Một đêm tân hôn nhạt nhẽo. Tôi nghĩ là anh sẽ từ từ nghe lời giải thích của tôi và hiểu cho tôi, nhưng anh lại mang chuyện này nói với cả nhà, nói cả với bố chồng tôi. Nghĩ là mẹ chồng sẽ mắng tôi này kia, nhưng không ngờ, người khó tính lại chính là bố chồng. Tôi nghe lén được câu chuyện bố và anh nói với nhau, không ngờ ông lại có suy nghĩ như vậy. Trái tim tôi tan nát. Bố chồng bảo: “ Vợ mất trinh, bỏ là đúng”, thật sự chua chát quá phải không?
Bây giờ tôi hoang mang quá, tôi đang cố gắng tìm cách để níu kéo chồng nhưng anh coi tôi như người dưng, không thèm ngó ngàng đến tôi. Chẳng lẽ, hôn nhân của tôi lại kết thúc ngắn ngủi thế sao?
Theo VNE
Đổi đời nhờ "trao trinh" đúng chỗ
Không phải lúc nào trao trinh tiết cho chồng cũng tốt, chữ Trinh đáng giá ngàn vàng, đừng phí phạm.
Tôi đang sống trong những ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là tôi cưới. Đó là một người đàn ông yêu thương tôi và gia đình anh ấy cũng rất ưng khi kiếm được một người vợ như tôi. Mọi thứ đều ủng hộ tôi dù cho tôi là...một người đàn bà không còn trong trắng, trinh tiết khi lấy chồng.
Tôi đã đọc những lời tâm sự và cũng biết nhiều cô gái rơi vào hoàn cảnh cực khổ chỉ vì trót đánh mất cái ngàn vàng trước khi lấy chồng. Nhưng tôi không nằm trong số đó. Thực ra tôi nghĩ cũng không phải mình may mắn mà vì tôi biết cách tính toán cho cuộc đời mình. Phụ nữ đôi khi cần phải khôn ngoan một chút, đừng để uổng phí "cái ngàn vàng" của mình một cách vô ích.
Thực ra nếu nói là "mất trinh" trước khi lấy chồng thì không hẳn đúng với câu chuyện của tôi. Tôi không mất mà chủ động "sử dụng" nó để tặng cho một người. Nhưng tôi không phải là cô gái mới lớn, non nớt tình trường chỉ nghe vài lời ngon ngọt của một kẻ Sở Khanh mà đã sẵn sàng "cho không" hắn để rồi khi hắn phụ bạc thì trắng tay. Tôi biết ai là người mình nên dành điều quý giá đó và khi tôi "cho đi" tôi đã tính đến cái tôi được "nhận về".
Ngày mới lớn lên, tôi cũng như rất nhiều cô gái khác luôn răn mình phải giữ cho được sự trinh trắng của đời con gái, sẽ dành nó cho người chồng sau này của mình. Nhưng rồi cuộc sống với nhiều va vấp, với những cảnh đời bất hạnh hiện ra trước mắt tôi mới nhận ra mình sai lầm. Chị gái tôi, một người con gái vừa hiền, vừa ngoan, giữ gìn phẩm giá tới tận ngày lấy chồng, trao cho chồng sự trắng trong, ấy vậy mà vẫn khổ. Anh ta khinh chị tôi nghèo, khi nhìn chị tôi đi lấy chồng không có của hồi môn gì ngoài cái "ngàn vàng" danh nghĩa. Nỗi cơ cực ấy khiến tôi tự hỏi mình rằng, giữ trinh tiết để trao cho chồng liệu có đáng hay không? Nếu một người chồng yêu mình thực sự thì không cần tới trinh tiết anh ta cũng vẫn yêu mình. Vậy thì không lí gì phải để cái "trinh tiết" ấy tiêu tan đi một cách phí hoài.
Tôi chấp nhận trao sự trong trắng của mình cho một người đàn ông có vợ, vì anh ấy mới mang lại cho tôi cuộc sống sung sướng (Ảnh minh họa)
Năm tôi 20 tuổi, tôi có yêu một người và anh ấy cũng chính là chồng tôi bây giờ. Nhưng rồi tình yêu đẹp tuổi mới lớn đó phải tạm gác lại vì điều kiện kinh tế của hai đứa quá khó khăn. Tôi lên thành phố học và làm việc. Đó cũng là thời điểm tôi gác mối quan hệ đó lại để lo cho mình một cuộc sống ổn định, khấm khá. Chỉ có cách đó tôi mới có thể hạnh phúc được.
Tôi gặp người đàn ông có vợ ấy trong một lần rất tình cờ. Thế rồi có lẽ vì ngoại hình bắt mắt, ưa nhìn cộng với dáng vẻ non tơ của tôi đã khiến anh ấy ấn tượng. Anh chủ động làm quen với tôi và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Khi chúng tôi đi sâu hơn vào mối quan hệ đó, anh cũng thú thật với tôi là đã có vợ và chán cảnh sống vợ chồng vì trước đây vợ đã từng chung chạ. Anh nói tiền anh không thiếu nhưng lòng anh không bao giờ nguôi ngoai cái nỗi nhục cả đời chưa từng một lần biết đến cảm giác được là người đàn ông đầu tiên trong đời một cô gái. Anh buồn vì điều đó nhưng bao nhiêu năm qua anh chưa từng phản bội vợ anh. Bởi lẽ những người anh gặp cũng toàn kẻ đã "nhúng chàm" rồi nên anh không muốn vì điều đó cũng đâu có khác gì vợ anh.
Nghe anh nói tôi phần vì thương anh, phần cũng muốn cuộc sống của mình được khấm khá lên nên đã chia sẻ với anh suy nghĩ thật của mình. Tôi sẽ trao cho anh tất cả những gì anh mong muốn. Bù lại, anh hãy lo lắng cho cuộc sống của tôi trong những năm tháng tôi ăn học. Đó cũng coi như một sự bù đắp, một sự công bằng cho thứ quý giá mà tôi tặng anh. Chỉ đợi có thế, anh sẵn sàng làm mọi điều cho tôi, chỉ cần từ nay, tôi thành "Người tình bé nhỏ" của riêng anh.
Hơn 3 năm ăn học trên thành phố, cuộc sống của tôi đã đổi khác rất nhiều. Anh mua cho tôi một căn nhà chung cư, sắm cho tôi mọi thứ tiện nghi mà tôi thích. Và đó là điểm để mỗi khi rảnh rỗi anh lại ghé qua để cùng tôi. Tôi ngoan ngoãn khi ở bên anh, chia sẻ cùng anh mọi điều và tuyệt nhiên không bao giờ đòi hỏi hay làm phiền cuộc sống của anh. Vì thế hạnh phúc gia đình anh vẫn luôn luôn được bảo toàn. Tôi biết, mối quan hệ này của tôi và anh sẽ không thể đi đến đâu vì người như anh sẽ không bao giờ bỏ vợ để lấy tôi. Thậm chí ngay cả khi anh có làm thế tôi cũng không muốn vì quá khó khăn cho tôi khi làm vợ anh. Tôi hài lòng với vai trò người tình, cho tới khi nào chúng tôi không thể đồng hành bên nhau được nữa thì đường ai nấy đi, không can dự, không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người kia...
Tôi vẫn hạnh phúc dù không còn trong trắng (Ảnh minh họa)
Hơn ba năm cặp với anh, hơn 3 năm sau khi dâng hiến đời con gái, tôi cũng có chút của nả cho riêng mình. Cuộc sống của tôi thoải mái và sung túc hơn, tôi cũng đã giúp được gia đình của mình rất nhiều. Đó cũng là lúc tôi muốn quay về tìm cho mình một tấm chồng, tìm cho mình một tổ ấm. Cũng thời điểm đó vợ anh bắt đầu sinh nghi chuyện anh có "người ngoài" nên tôi và anh quyết định dừng lại. Tôi nghĩ 3 năm cũng đã là quá đủ cho một cuộc tình hờ. Và dừng lại là đúng lúc.
Tôi gặp lại người tôi yêu năm xưa ở quê. Anh ấy cũng vẫn còn độc thân. Thực ra sau khi chúng tôi gián đoạn tình cảm một thời gian, anh cũng yêu nhiều người nhưng chẳng mối tình nào đi đến đích. Khi gặp lại tôi, tình cảm năm xưa trỗi dậy nên chúng tôi nhanh chóng quay lại với nhau. Tôi không giấu diếm anh chuyện tôi không còn trong trắng. Tôi cũng nói rằng đó là do tôi dại dột yêu một người và bị hắn ta lừa. Anh tha thứ cho tôi vì dù sao chuyện đó cũng không quá quan trọng với anh. Thực ra, tôi biết, anh cũng cân nhắc trước sau vì tôi giờ có công việc ổn định, có chút vốn liếng. Anh lấy tôi là hai vợ chồng có nhà trên thành phố ở luôn. Vả lại, chuyện trinh tiết anh cũng đã từng biết khi yêu những cô gái ngây thơ khác rồi. Cái quan trọng bây giờ là anh cần một người vợ, một người vợ đủ những yếu tố để đảm bảo cho hôn nhân hạnh phúc. Và giờ đây, chúng tôi đang chuẩn bị cưới.
Tôi đã tiến tới với hạnh phúc bằng một chặng đường như thế. Tôi nghĩ đôi khi dành tất cả cho chồng sau này không hẳn là tốt. Giữ cái ngàn vàng để tặng chồng trong khi chẳng có gì trong tay rồi bị anh ta coi thường thì phải chăng là quá uổng phí? Nhưng nếu dại dột trao đi đời con gái vì những kẻ ất ơ để rồi mất tất cả thì quá ngu ngốc. Vì "chữ Trinh đáng giá ngàn vàng", vì thế đừng để nó trôi qua một cách phí phạm.
Theo VNE
"Đừng gọi chúng tôi là đám đàn bà" "Bởi vì trong cái &'đám đàn bà' đó có người sinh ra các anh, phục vụ và thu vén gia đình để các anh thoải mái ở bên ngoài... Cho nên nếu gọi thì các anh nên dùng thái độ thành kính, trân trọng chứ không phải với thái đồ dè bỉu". Đó là chia sẻ của chị Vũ T. (30 tuổi) hiện...