B.ỏ chồn.g ư
Tôi đa.u đớ.n khi biết mình bị chồng phản bội, dù đã hết lòng với chồng và anh em nhà chồng…
ảnh minh họa
Tôi không biết, cũng không thể diễn tả như thế nào nỗi đau của mình, nỗi đau của một người phụ nữ hết lòng vì chồng, vì con, vì anh em nhà chồng nhưng lại bị chồng phản bội hết lần này đến lần khác.
B.ỏ chồn.g ư, tôi đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần, nhưng tôi lại không đủ can đảm để làm điều đó. Một phần vì hai đứa con tôi chúng cần có bố, cần có một mái ấm gia đình đúng nghĩa, một phần vì bố mẹ tôi đã già cả và không được khỏe, bố mẹ tôi là những người cổ hủ với suy nghĩ rằng đàn bà b.ỏ chồn.g là không ra gì, là mang tiếng với hàng xóm, láng giềng, là nỗi nhụ.c nh.ã của bố mẹ.
Cả đời bố mẹ tôi phải chịu vất vả, tôi không muốn những năm tháng cuối đời của mình họ lại phải chứng kiến đứa con gái duy nhất của họ có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc và “không dám ngẩng mặt lên nhìn hàng xóm láng giềng” như lời của mẹ tôi nói.
Nhưng phần quan trọng nhất để tôi không dám ly dị chồng, có lẽ bởi vì tôi thấy mình không đủ khả năng về tài chính để có thể tự mình lo cho hai đứa con đang tuổ.i ăn, tuổ.i học.
Video đang HOT
Tôi chỉ là một công chức nhà nước bình thường, tổng thu nhập hàng tháng của tôi bây giờ chưa đầy 5 triệu đồng. Với số tiề.n đó, tôi chỉ nuôi được bản thân mình, còn tiề.n xây dựng nhà cửa, con cái học hành, đối nội, đối ngoại, tất cả đều phải do một tay chồng tôi xoay sở.
Không thể cáng đáng về kinh tế, nên tôi bị chồng xe.m thườn.g. Mới đầu chỉ là những câu nói thể hiện thái độ, rồi sau đó là hành động, ban đầu cũng chỉ là những hành động không tôn trọng, rồi sau đó anh ngoạ.i tìn.h, giấu giếm, rồi anh công khai như để thách thức tôi.
Khi tôi biết chuyện, anh thách thức, dọa nạt tôi viết đơn ly dị, anh sẽ ký. Anh làm vậy, bởi anh biết rằng tôi không dám bước chân ra khỏi ngôi nhà của anh, không dám đương đầu với những khó khăn, thiếu thốn trong cuộc sống.
Gần 10 năm nay, tôi biết quá rõ chồng mình đã làm những gì, đã qua đêm với những ai, nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay, phải giả như mù, như điếc chấp nhận chồng quan hệ với hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác.
Trước mặt các con, tôi vẫn phải nói tốt cho bố chúng, rằng anh ta là một người đàn ông hoàn hảo, yêu vợ, thương con và hết lòng với gia đình, nhưng đó là sự giả dối, tôi giả dối với chính bản thân mình và giả dối với các con của tôi.
Tôi cũng cảm thấy mệt mỏi và bế tắc, nhưng tôi không còn biết phải làm gì khác. Tôi không dám ly dị chồng, vì tôi biết mình sẽ không thể xoay sở được mọi chuyện nếu như không có anh.
Theo Đất Việt
Kết đắng cho người phụ nữ hết lòng vì gia đình
Chị luôn hy sinh, gồng mình vì gia đình. Bởi thế chồng chị ỷ lại và không biết trân trọng sự hy sinh đó. Chính anh ta đã ngoạ.i tìn.h bằng những đồng tiề.n mồ hôi nước mắt mà chị nhọc nhằn kiếm được.
Ảnh minh họa
Đã hơn một lần có người nhắc nhở chị: "Là phụ nữ hãy sống cho bản thân mình một chút, đừng có lúc nào cũng gồng mình vì chồng vì con như thế. Rồi có ngày rước khổ vào thân". Chị ậm ờ, gật gật rồi đâu lại vào đấy.
Cái số chị khổ. Chị lúc nào cũng tất bật, vội vã. Nhìn dáng chị đi như muốn ngã chồm về phía trước, có 100 người gặp thì đến 99 người cho rằng chị khổ. Hàng xóm xung quanh thường đùa: "Chưa bao giờ thấy chị ngồi được cho nóng ghế".
Cũng phải, chị sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Từ nhỏ đã phải cùng mẹ lam lũ kiếm cơm. Lớn lên lấy chồng, những tưởng may mắn được "sa" vào gia đình khấm khá vì nhà anh có hẳn một trang trại chăn nuôi gà vịt và trồng cây chè, thi thoảng cũng có đồng ra đồng vào. Nhưng tính chị hay lam, hay làm, chồng chị lại thuộc thành phần ham chơi lười lao động.
Từ ngày lấy vợ, như người ta thì phải tu chí làm ăn nuôi vợ, nuôi con, đằng này anh lại ỷ toàn bộ công việc cho chị rồi thỏa chí vui chơi. Bao nhiêu việc trong nhà từ nhỏ đến lớn chị đều làm hết. Người ta bảo chị dại "ôm rơm làm gì cho nặng bụng", phải phân công lao động việc vợ vợ làm, việc chồng chồng làm. Đằng này việc gì chồng không làm chị đều làm hết kể cả việc nặng nhọc của đàn ông chị cũng gồng mình lên mà làm.
Chồng chị "được đà" lại không biết nghĩ cho vợ, thấy chị "ôm" hết việc anh lại càng sướng, nghĩ mình không làm để đó có người khác làm. Lâu dần thành quen, anh chỉ muốn đán.h xe đi vòng vòng thăm hỏi bà con, đi giỗ tết, bế con đi chơi... chứ không mấy khi đả động đến nương vườn. Chị có nói thì anh bảo: "Để đấy", nhưng thấy anh "để đấy" mãi chị lại sốt ruột rồi lại lăn xả vào làm. Suốt ngày chị chỉ biết lầm lũi làm việc từ sáng cho đến đêm mà chẳng dám cho phép bản thân mình nghỉ ngơi một chút. Bởi thế, thua anh gần chục tuổ.i mà trông chị giống như là chị gái của anh vậy.
Hè rồi, cái nắng oi ả của miền Trung kèm theo những đợt gió Lào thô ráp khiến cho trang trại gà vịt nhà chị đổ bệnh, vườn chè nhà chị bị chế.t cháy. Bao nhiêu vốn liếng đều đổ ra sông ra biển, gia đình chị lâm vào cảnh lao đao. Người ta nói "đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm", đáng nhẽ lúc này đây chồng chị phải đứng ra nghĩ cách cứu nguy cho gia đình, thì anh lại cứ đủng đỉnh, nghĩ như không phải việc của mình. Chị lại phải gồng mình lên chống đỡ. Chị đành chấp nhận xa nhà, xa con cùng một số người trong làng đi xuất khẩu lao động sang Malaysia kiếm sống, để chồng ở nhà chăm con.
Ảnh minh họa
Nơi xứ người chị cố gắng làm việc chăm chỉ, tiết kiệm chi tiêu hết mức có thể để gửi về cho chồng con ở quê. Nhưng chị đâu có ngờ trong khi chị ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc tích cóp từng đồng gửi về nhà thì chồng chị ở nhà không phải làm gì lại còn được ăn sung mặc sướng rồi sinh ra "rửng mỡ" đi ngoạ.i tìn.h. Xa vợ, tiề.n lúc nào cũng rủng rỉnh trong túi chồng chị lại sinh hư. Anh cặp kè với người đàn bà khác và dùng chính những đồng tiề.n mồ hôi nước mắt của chị để cho người tình.
Chuyện rồi cũng đến tai chị. Chị chế.t lặng, bao nhiêu công sức, bao nhiêu sự cố gắng của chị đều đổ ra sông ra biển. Chị hận gã chồng phụ bạc, chị thương số mình lận đận. Lắm lúc chị muốn bỏ tất cả để về làm cho ra nhẽ, nhưng hợp đồng còn chưa đáo hạn, "đào ngũ" rất dễ phải ngồi tù, rồi con chị sẽ ra sao? Nhưng cứ tiếp tục ở lại làm việc chị cũng chẳng yên tâm chút nào. Chị ngổn ngang, băn khoăn không tìm được cho mình một lời giải đáp. Đầu óc chị lúc nào cũng ở thái cực "dùng dằng" nửa ở, nửa về.
Giờ thì chị đã "sáng mắt". Sự hi sinh, sự gồng mình của chị cho gia đình không được đáp trả. Ngược lại điều đó lại khiến cho chị phải nhận bao cay đắng thiệt thòi.
Theo Afamily
Rớt nước mắt trước bà mẹ đơn thân lập nghiệp từ 200 nghìn 23 tuổ.i, tôi vừa ôm đứa con thơ 1 tháng tuổ.i còn đỏ hỏn bỏ đi và bắt đầu lập nghiệp. Tôi vừa trải qua 4 năm làm mẹ đơn thân. Cách đây 4 năm trước, cuộc sống của tôi cũng vô cùng tăm tối. 23 tuổ.i vừa mới chập chững bước vào đời, tôi đã yêu anh - một người đàn ông...