Bỏ chồng theo tình nhân 2 năm, có còn lối về?
Sau khi tốt nghiệp ra trường, tôi làm nhân viên kinh doanh ở một công ty, lấy chồng rồi sinh con. Chồng tôi là người có chuyên môn tốt và năng lực quản lý nên chẳng mấy chốc, anh được cất nhắc lên vị trí lãnh đạo.
ảnh minh họa
Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua, bạn bè ai cũng ghen tị với tôi vì chồng có sự nghiệp vững, kinh tế ổn định, con cái ngoan ngoãn.Nhưng ngày định mệnh cách đây 2 năm đã làm xáo trộn tất cả. Đó là ngày tôi đi công tác xa để tham khảo thị trường. Chuyến đi không chỉ thành công tốt đẹp về công việc mà còn để lại cho tôi nhiều cảm xúc khác lạ với một đối tác của công ty. P. không chỉ có vẻ ngoài lịch lãm, sang trọng mà còn rất tế nhị, khéo léo, galant. Ngoài những buổi họp thương thảo hợp đồng, tiếp khách, P. còn đưa tôi đi chơi, thăm thú khắp nơi. Chúng tôi nói chuyện khá hợp nhau. P. đã kết hôn nhưng chia tay vợ từ 3 năm trước.
Sau chuyến đi đó, tâm hồn tôi như “treo ngược cành cây”. Tôi luôn vẩn vơ nghĩ đến P. Tôi gần như lãng quên hình ảnh chồng dù ngày nào anh cũng gần ngay trước mặt. Thay vào đó, P.chiếm trọn tâm trí tôi. Chúng tôi bắt đầu nhắn tin qua lại, ban đầu là hỏi thăm, sau đó tin nhắn ngày càng mùi mẫn, tình cảm. Những lời nói của P. như dội vào cuộc sống bình lặng của tôi những trận bão xô nghiêng ngả. Cho đến khi tôi không còn quan tâm đến chồng nhưng lại biết rành rọt người đàn ông cách mình gần ngàn cây số đang vui hay buồn, ăn gì, làm gì, mặc gì… thì tôi hiểu rằng tôi đã yêu P.
Sau một thời gian lén lút, cuối cùng chồng tôi phát hiện ra mọi chuyện. Nhưng lúc đó tôi không cảm thấy ân hận, tôi thở phào nhẹ nhõm vì từ nay không phải giấu giếm tình cảm của mình nữa. Tôi quyết định rũ bỏ tất cả để đến với P. Ngày tôi lặng lẽ xách vali lên tàu đến với P. tôi đã cố rũ bỏ hình ảnh đứa con khóc lóc đòi mẹ, người thân từ mặt, để hăm hở hi vọng vào một cuộc sống khác.
Thời gian đầu, P cưng nựng tôi hết mực, yêu chiều tôi như bà hoàng. Tôi nghĩ mình lựa chọn đúng. Tôi tự an ủi rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương và sau này tôi sẽ bù đắp lại cho con.
Video đang HOT
Hơn 1 năm trôi qua, chúng tôi mong ngóng có con để minh chứng cho tình yêu đẹp. Nhưng chờ hoài không thấy, chúng tôi đi khám bác sĩ. Kết quả, vì nhiều lý do nên tôi không thể mang thai được nữa. Tôi cảm thấy rất có lỗi với P. Nhưng trái với điều tôi mong muốn là được động viên, an ủi thì P thay đổi thái độ, thờ ơ với tôi.
Kể từ ngày đó, chúng tôi không còn được vui vẻ nữa. P. vắng nhà thường xuyên, hay say rượu, thậm chí còn đánh tôi. Có lần trong cơn say, P chỉ thẳng vào mặt tôi nói rằng tôi là lựa chọn sai lầm của anh, rằng anh không muốn nhìn mặt người phụ nữ phản bội chồng, không biết đẻ… Đó cũng là lúc tôi biết lý do cuộc hôn nhân của P. tan vỡ. Họ bỏ nhau vì vợ cũ của anh không thể sinh con chứ chẳng phải vì không hợp nhau. Tôi quá bẽ bàng, đau khổ. Khi đó trận đòn mà P. giáng xuống người tôi không thể đau đớn bằng vết thương lòng.
Bị P. đánh, tôi không phản ứng gì. Tôi tỉnh lại trong bệnh viện và được biết đêm đó hàng xóm đưa tôi đi cấp cứu. Trong tôi tràn ngập cảm giác ân hận, xót xa. Tôi đã mất tất cả. Tôi bỗng thèm cuộc sống gia đình bình yên trước đây. Dù chồng tôi không lãng mạn nhưng anh luôn chung thủy và trân trọng tôi. Giờ tôi chỉ muốn quay về, quỳ sụp xuống chân xin anh tha thứ…
Theo Nguoiduatin
Đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Chúng em cưới nhau được gần 1 năm. Ông xã 25 tuổi, trước cũng làm giáo viên như em nhưng giờ làm nông. Chúng em rất yêu nhau và lúc nào cũng thấy nhớ, mong được ở bên nhau.
Đặc biệt ông xã em hầu như hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ. Thông thường anh ấy hay "phát tín hiệu" ngay từ khi vợ chồng chưa đi ngủ. Nhìn cách anh ấy nháy mắt, cố ý đụng chạm khi ra vào hoặc nói bóng gió xa gần là em hiểu anh ấy muốn gì...
Tuy nhiên, có một điều rất khó nói mà em không biết tỏ bày cùng ai. Đó là ông xã em hầu như không biết dạo đầu. Anh ấy cứ lên giường là tác chiến luôn. Thời gian từ khi vào cuộc đến khi kết thúc cũng nhanh, có khi em chưa kịp cảm nhận niềm vui thì anh ấy đã xong việc và lăn ra cười hì hì như một đứa bé vừa được bú no. Thật sự là đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Nhiều lần em muốn nói với ông xã về chuyện dạo đầu và "phối hợp tác chiến" nhưng em thấy ngại quá. Mình làm nghề giáo mà nói mấy chuyện đó em thấy sao sao ấy... Có cách gì để ông xã em "làm đúng quy trình" mà em không cần phải nói thẳng ra với anh ấy hay không?
diemphuong...@gmail.com
Bạn trẻ thân mến,
Cái chuyện ông xã "hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ" là rất đáng mừng. Điều đó chứng tỏ anh ấy rất yêu vợ và... rất khỏe. Ở độ tuổi và thời gian thành hôn như các bạn thì chuyện vợ chồng gần gũi đều đều mỗi ngày là bình thường, thậm chí nên phát huy vì điều đó sẽ làm cho vợ chồng thêm gắn bó, yêu thương. Hơn nữa, các bạn còn rảnh rang, chưa vướng bận con mọn thì cũng nên... tranh thủ, chứ để mai mốt có em bé rồi thì mọi việc sẽ không còn được như vậy.
Như bạn nói, ông xã biết "phát tín hiệu" từ xa để hai vợ chồng có thời gian và tâm lý chuẩn bị cho cuộc yêu thì xem ra anh ấy cũng là người biết chuyện chứ không phải hoàn toàn... cù lần trong chuyện vợ chồng. Có lẽ do anh ấy trẻ, khỏe, sung sức quá nên "lên giường là tác chiến luôn", không cần giai đoạn chuẩn bị.
Đàn ông khác phụ nữ chỗ này. Bạn cần tìm cách cho ông xã hiểu mình nhập cuộc chậm hơn nên về đích cũng sẽ muộn hơn. Thông thường, trong mọi cuộc yêu đều phải trãi qua 3 giai đoạn: dạo đầu, chiến đấu, về đích. Cả 3 giai đoạn đều quan trọng như nhau nên nhất thiết không nên đốt cháy giai đoạn nào!
"Lên đỉnh" là từ dùng để chỉ trạng thái... đỉnh điểm của một cuộc yêu. Đối với đàn ông thì đó là khi xuất tinh; còn với phụ nữ thì đó là cảm giác thỏa mãn hoàn toàn. Bạn hãy hình dung giống như leo núi, khi chinh phục được đỉnh núi thì cảm giác lúc đó thật sung sướng, hạnh phúc, ngất ngây rất khó tả mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận hết được. Đặc biệt, sau trạng thái "lên đỉnh" thì sự háo hức, khát khao, ham muốn quan hệ tình dục sẽ nguội dần rồi rồi mất hẳn, phải mất một thời gian sau đó mọi thứ mới lại phục hồi.
Bạn là giáo viên, anh ấy cũng từng là giáo viên nên nói thế nào cho nhau hiểu phụ thuộc vào... khả năng sư phạm của bạn. Nếu ngôn ngữ hình thể không diễn tả hết được nỗi lòng thì bạn nên sử dụng ngôn ngữ lời nói để diễn đạt điều mình mong muốn. Không có gì phải xấu hổ, ngại ngùng trong chuyện này cả. Nếu bạn không mạnh dạn chia sẻ tâm trạng với người bạn đời thì nỗi ấm ức lâu ngày dài tháng sẽ giết dần mòn sự thi vị, ý nghĩa của tình dục trong hôn nhân.
Mách nhỏ bạn điều này, có thể làm chậm cuộc "đổ bộ" của ông xã bằng cách hãy để anh ấy tự cởi xiêm áo cho bạn (cố tình gây khó khăn cho anh ấy chút đỉnh khi làm chuyện này), đề nghị anh ấy ôm thật chặt và hôn thật nhiều rồi mới "cấp phép" cho vào vùng cấm địa; đã vào vùng cấm rồi thì cũng phải đi trinh sát thật kỹ trước khi khai cuộc...
Bạn cũng nên nửa đùa nửa thật với anh ấy rằng "anh hãy từ từ, chờ em theo với" hoặc "đừng chạy nhanh quá, em theo không kịp"... Chắc chắn với phương cách này, cậu học trò nào cũng sẽ hiểu ý cô giáo và lĩnh hôi trọn vẹn.
Nhắc lại, chẳng có gì phải xấu hổ khi thổ lộ tâm tư với người bạn đời của mình. Thậm chí, các anh còn rất thích được nghe vợ phát biểu cảm tưởng về "chiến tích" của mình. Muốn anh ấy "làm đúng quy trình" thì phải nói để anh ấy hiểu chứ không nên giữ kín trong lòng để rồi ấm ức, khó chịu. Nên nhớ, bạn chỉ là giáo viên khi lên lớp chứ còn khi... lên giường thì hãy quên điều đó đi để "tập trung chuyên môn" vào "chuyện của hai người", có như vậy thì tình cảm vợ chồng mới bền chặt, gắn bó.
Theo VNE
Em là người vợ đầu tiên Nhớ hồi hai đứa dắt nhau ra tòa, anh còn thách thức em: "Thử rồi coi sau này em có tìm được ai hơn anh không? Có của quý trong nhà mà không biết giữ...". Em cũng không kém cạnh: "Nếu lấy trúng thằng chồng như anh thì thà ở vậy cho sướng. Đàn ông gì đâu mà lười biếng...". Anh đáp trả:...