Bố chồng tát đau điếng vì không để ông xúc cơm cho cháu
Xót con, tôi vội vã bế cháu lên vỗ về và nói: “Cháu đã ăn được cơm đâu”. Lời vừa dứt bố chồng tôi đã thẳng tay tát vào má tôi đau điếng.
Tôi năm nay gần 32 tuổi, chồng tôi 36 tuổi. Lấy chồng muộn nên bây giờ 2 chúng tôi mới có một đứa con trai gần một tuổi. Khi con được 4 tháng, vợ chồng tôi về ở với bố mẹ chồng để ông bà phụ đỡ trông cháu. Đây là ý của chồng tôi.
Căn nhà hai vợ chồng đang ở thì chồng tôi cho thuê, mỗi tháng cũng được 5,6 triệu. Số tiền này tôi gửi hết cho mẹ chồng để bà mua thức ăn hàng ngày. Sau khi hết 6 tháng nghỉ thai sản, tôi quay trở lại làm việc. Vì trong 2 tháng ở cùng bố mẹ chồng, tôi nhận thấy mẹ chồng tôi là người sạch sẽ, cũng khéo chăm cháu nên vô cùng yên tâm đi làm. Bố chồng tôi tuy không phải là người siêng năng nhưng cũng rất thích bế cháu đi chơi.
Mấy tháng đầu, tôi và gia đình nhà chồng vô cùng êm đẹp, không xảy ra xích mích hay điều gì mất lòng. Nhưng đến khi tôi đi làm được 1 tháng thì mọi việc bắt đầu trở nên khó chịu.
Mẹ chồng tôi kêu ca số tiền tôi đưa bà không đủ tiêu dùng hàng tháng. Thực ra, chi tiêu trong nhà tôi cũng nắm sơ qua được, nhưng mẹ chồng đã nói vậy thì mỗi tháng tôi gửi bà thêm 2 triệu. Tôi nghĩ, có lẽ bà thấy tôi đã đi làm lại nên cũng yêu cầu tăng thêm chút tiền sinh hoạt.
Chuyện tiền nong này tôi không giữ trong lòng lắm. Nhưng chuyện con cái thì tôi luôn để ý và lo lắng. Nhiều lần đi làm về, tôi nhìn thấy bố chồng tôi ôm cháu ngồi chơi cờ với bạn ở trước sân chung của tòa chung cư. Điều này sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như những người ở đấy không hút thuốc lá nhiều như vậy. Có lần tôi còn nhìn thấy một ông bác mặt mũi đỏ bừng vì say rượu, đang vừa ôm vừa khề khà hôn hít con trai tôi. Ông nội cháu thì cười vui vẻ vì có người bế giúp cháu để được rảnh tay đánh cờ.
Ở trong nhà, cứ khi nào có bố chồng là tôi luôn phải khép nép. Vì chỉ cần tôi nói câu nào là ông lập tức hằn học câu đó. (Ảnh minh họa)
Tối hôm đó, tôi rất bực mình. Sau bữa cơm, tôi nói bóng gió với bố chồng rằng trẻ con mà ngửi mùi thuốc lá còn nguy hiểm hơn cả người trực tiếp hút thuốc. Với cả bây giờ nhiều bệnh tật lây qua tuyến nước bọt, trẻ nhỏ chưa hoàn thiện hệ miễn dịch, dễ mắc bệnh lắm.
Video đang HOT
Tôi nói hoàn toàn lễ phép, không một câu cao giọng, nhưng đột nhiên bố chồng tôi đặt cộp chén trà xuống bàn thủy tinh rồi quát tôi: “Từ mai chị đi mà giữ con chị nhé, không phải nói móc mỉa xỉa xói gì tôi. Người ta có quý con cháu mình thì người ta mới bế mới yêu”.
Bố chồng tôi còn nói vài câu nữa, nhưng mẹ chồng tôi lập tức dập tắt. Bà bảo bố chồng tôi cũng nên tránh xa chỗ bàn cờ ra, ở đó toàn dân đốt thuốc, hại phổi cháu… Chồng tôi cũng nói xen vào vài câu bênh tôi. Có lẽ vì thế mà bố chồng tôi càng ghét tôi hơn.
Ở trong nhà, cứ khi nào có bố chồng là tôi luôn phải khép nép. Vì chỉ cần tôi nói câu nào là ông lập tức hằn học câu đó. Chẳng hạn khi tôi nói “Mẹ trông cháu giúp con chút để con làm nốt sổ sách tháng này”. Mẹ chồng tôi vừa đưa tay đón cháu thì bố chồng tôi đã nói: “8 tiếng ở cơ quan chị làm gì mà không làm? Có tí buổi tối còn bắt mẹ chồng chị trông con cho?”.
Khi tôi nhờ mẹ chồng cho nhỏ tiếng ti vi để cháu ngủ, thế là bố chồng tôi sửng cồ lên: “Nó là cháu hay chúng tôi là cháu mà phải chiều theo thế hả? Trẻ con thì ngủ say như chết, biết cái gì đâu mà giật mình”. Sau đó, ông cố ý cho to tiếng thêm. Mẹ chồng tôi nhắc thì ông bảo: “Tôi già rồi, tai bị lãng”.
Nhiều lần tôi kể với chồng, bàn với anh trở lại nhà cũ ở, thuê giúp việc trông con, chứ sống ngột ngạt thế này thì khó chịu quá. Chồng tôi liên tục an ủi, vỗ về bảo tôi ở thêm thời gian nữa, con lớn hơn chút thì cho đi nhà trẻ. Anh sợ giúp việc lại giống mấy bà bảo mẫu trên báo thì còn khổ hơn.
Tôi cố gắng ít xuất hiện trước mắt bố chồng hơn. Tối về nhà là ôm con nằm trong phòng ngủ. Song, thỉnh thoảng tôi vẫn bị bố chồng quát mắng vì những việc rất nhỏ nhặt.
Tôi lau nước mắt đi ra, nhưng cả bữa tôi không hề động đũa chút nào (Ảnh minh họa)
Tuần trước, nhà có giỗ. Tôi xin nghỉ phép, ở nhà sửa soạn cùng mẹ chồng làm 2 mâm cơm mời cô bác trong họ. Đến bữa, bố chồng tôi đòi cho cháu ngồi cạnh mình. Ông tỏ ra rất quý cháu, ân cần vồn vã lấy bát cơm xúc cho cháu ăn, trong khi con tôi mới có 4 cái răng và vẫn đang ăn bột. Vừa thấy ông đưa thìa cơm vào mồm con, tôi vội nói “Bố ơi, cháu chưa ăn được cơm đâu ạ”. Bố chồng tôi phớt lờ, vẫn xúc cơm cho cháu.
Không ăn được nên thằng bé nhè ra bẩn hết áo. Bố chồng tôi mắng yêu nó một câu rồi lại xúc tiếp. Lúc này, cô ruột của chồng tôi bảo “Nó bé xíu đâu đã ăn được cơm hả anh”. Bố chồng tôi vừa cười vừa nói “Ngày xưa làm gì có bột, đứa nào chả ăn cơm từ khi mới 6 tháng”. Rồi ông lại đưa thìa cơm chan canh vào cháu. Lần này thằng bé bị sặc, ọe phun cả cơm ra đằng mũi. Nó vừa sợ vừa đau, gào khóc lên.
Xót con, tôi vội vã bế cháu lên vỗ về và nói: “Cháu đã ăn được cơm đâu bố ơi…”. Lời vừa dứt bố chồng tôi đã thẳng tay tát vào má tôi đau điếng. Mặt ông đỏ bừng nói tôi chiều nó làm nó hư, gần 1 tuổi mà cơm không biết ăn, tè chưa biết bảo. Rồi ông ném thẳng bát cơm ra sàn nhà làm cơm văng tung tóe. Cô bác trong họ phải can ngăn bảo bố chồng tôi bớt giận, ông mới hậm hực ngồi xuống.
Tôi ôm con ngồi trong phòng tủi thân rơi nước mắt. Mẹ chồng tôi vào an ủi tôi vài câu rồi bảo tôi ra ăn cơm kẻo cô bác cười cho. Tôi lau nước mắt đi ra, nhưng cả bữa tôi không hề động đũa chút nào. Tôi cảm thấy rất khó sống tiếp trong căn nhà này cùng bố chồng, nhưng chuyển ra ngoài thì tôi cũng chưa tìm ngay được giúp việc.
Tôi buồn và chán nản quá mà không biết tâm sự cùng ai. Nói với mẹ đẻ chỉ làm mẹ tôi thêm nặng nề, bực bội trách móc thông gia. Nói với chồng thì anh cũng bênh bố chồng chằm chặp. Tôi biết làm gì bây giờ hả mọi người?
Theo Tri thức trẻ
10 năm qua, tôi vẫn chỉ là "con đĩ của chồng"...
Chỉ 1 câu thôi mà đã làm tôi đau điếng: "Trước khi lấy tôi, cô đã là 1 con đĩ, tưởng được tôi cứu vớt rồi thì phải biết điều chứ!" .
Tôi năm nay 36 tuổi, lấy chồng được 10 năm, con trai lớn đã 8 tuổi và bé gái út cũng bước sang tuổi thứ 5. Chồng tôi hơn tôi 4 tuổi, làm chủ thầu xây dựng. Nói chung cuộc sống nhà đình tôi tương đối ổn về kinh tế.
Cuộc sống nếu cứ thế diễn ra, chồng nhận được công trình đều, vợ vẫn có việc làm thì cũng chẳng đến nỗi. Nhưng kinh tế suy thoái, công việc không còn được suôn sẻ nữa, nỗi lo cơm áo gạo tiền đè nặng thành ra tôi bất đắc dĩ trở thành con đĩ trong mắt chồng. Nhưng vì lý do gì đi chăng nữa, tôi cũng không thể tha thứ hay quên đi những lời độc ác đó từ chồng.
Lấy chồng là mối tình thứ 2. Cũng phải mất một thời gian để tôi có thể mở lòng ra với chồng. Thấy anh là người chững chạc, tốt tính lại nghề nghiệp vừng vàng nên tôi đã chọn anh làm chồng. Thật lòng lúc ấy vẫn chưa thực sự yêu anh, nhưng chợt nghĩ là con gái thì lấy người yêu mình còn hơn là lấy người mình yêu. Vậy là tôi đồng ý làm vợ anh.
Trước khi cưới, để lòng mình không còn vướng bận chuyện cũ, tôi tâm sự hết chuyện của mình với chồng. Từ tuổi thơ khổ sở của mình ra sao , cho tới chuyện tình sâu nặng với người cũ thế nào. Rồi tới cả chuyện lẽ ra tôi không nên nói, tôi cũng nói. Đó là việc tôi không còn trinh tiết. Kể chuyện lần đó cũng là để anh xác định lại. Nếu chấp nhận và vẫn yêu thương tôi thì anh sẽ cưới tôi về làm vợ còn không coi như lối thoát cho cả 2. Tránh trường hợp để cưới nhau về rồi mới đay nghiến, chì chiết nhau. Như vậy sẽ rất khổ sở. Vậy mà...
8 năm cưới chồng, làm vợ, làm mẹ, tôi vẫn thấy mình thật may mắn vì có được anh - người chồng biết thương yêu và có trách nhiệm với gia đình. Nhưng khoảng 2 năm trở lại đây cuộc sống của tôi bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Kinh tế suy thoái, ngành xây dựng đứng yên tại chỗ. Việc này đồng nghĩa với việc kinh tế gia đình tôi có phần suy giảm. Dần dần nó trở thành suy kiệt khi tôi cũng bị mất việc vì giảm biên chế. Cuộc sống thì trăm ngàn vạn thứ phải cần đến tiền, trong khi cả 2 đều ở tình trạng đóng băng thất nghiệp. Cuộc sống bí bách, giật gấu vá vai thành ra mọi chuyện phát sinh.
Chán nản vì không nhận được công trình, có nhận được thì làm mãi chẳng lấy được tiền, chồng tôi bắt đầu bê tha, tệ nạn. Sáng tối rượu chè, bài bạc rồi lại tụ tập. Tôi tìm việc tạm bán hàng trên phố với đồng lương ít ỏi 4 triệu/tháng để lo chi tiêu, con cái.
Rồi gần đây, chẳng biết từ đâu anh lại biết chuyện người yêu cũ của tôi về nước (sau khi chia tay tôi, anh ấy đi lao động nước ngoài đến nay mới về). Vậy là cuộc sống của thêm phần ngột ngạt với sự quản lý, ghen tuông của chồng. Đi đâu làm gì cũng phải báo cáo anh. Anh ghen tới nỗi, bắt tôi ở nhà không cho đi bán hàng nữa. Nhưng như thế thì biết sống làm sao nên tôi vẫn nhất quyết đi làm. Lời qua tiếng lại, tôi bực mình mới nói: "Loại đàn ông không lo được cho cả nhà thì phải để tôi đi làm kiếm đồng rau cháu chứ!". Có chút động chạm tới lòng sĩ diện, anh ta đã thẳng cánh tát tôi 1 cái đau điếng. Anh ta nói tôi kiếm cớ ra ngoài để đi với người cũ. "Cô lại kiếm cớ để hẹn hò, để lại lên giường với thằng kia ôn kỉ niệm à?".
Tôi giận lắm nhưng chỉ biết nín nhịn. Chẳng may, tối đó đang tâm sự với cô bạn thân về chuyện nhà mình: "Đúng là lấy người mình không yêu, bất hạnh thật !". Chẳng may anh ta nghe được, lại hằm hằm lao vào giằng điện thoại và tát tôi 1 lần nữa. Lần này, tôi cũng nhảy lên tát lại anh ta cho bỏ cái thói vũ phu ấy. Cũng chẳng hiểu sức mạnh ở đâu mà tôi lại dám làm như thế. Vì từ trước tới giờ, lúc nào tôi cũng ngoan ngoãn như một con mèo con với chồng. Hay nói đúng hơn, là tôi sống với cái kiểu rất biết thân biết phận của mình. Chẳng gì thì người ta cũng là người cứu vớt quá khứ dang dở của tôi.
Trong cơn cuồng nộ ấy, anh ta có nhắc lại chuyện cũ. Chỉ 1 câu thôi mà đã làm tôi đau điếng: "Trước khi lấy tôi, cô đã là 1 con đĩ, tưởng được tôi cứu vớt rồi thì phải biết điều chứ! Bây giờ thấy nó về lại nhớ nghề à?". Đau đớn trước những lời của người mà tôi đã gọi làm chồng bấy lâu.
Ghen đến mức này thì thật lòng không còn gì để nói. Sống với nhau cả chục năm, bao cố gắng, bao hy sinh nhưng trong mắt chồng tôi vẫn chỉ là một con đĩ. Cuộc đời thật đắng cay !
Theo Phunuonline
Sĩ với bồ, đánh vợ sẩy thai Anh chỉ vào mặt tôi mà rằng: 'Cô không được làm thế, cô biết gì mà làm thế? Cô tưởng tôi yêu cô lắm à, tôi không thích cô đánh người khác ngay trước mặt tôi'. Lấy nhau được hơn 1 năm thì tôi mang bầu. Nhưng khi vừa báo tin có thai cho chồng biết, tôi thấy anh không vui mừng cho...