Bố chồng ngày càng soi mói và đặt điều cho con dâu
Cưới nhau chưa đầy 4 tháng, tôi như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vì bố chồng ngày càng đặt điều, soi mói con dâu và tính nết chẳng khác nào các bà già.
Tôi và chồng tôi quen nhau trên một chuyến bay. Nói chung cũng do duyên số mà tôi và anh quen nhau. Yêu nhau được 3 năm thì chúng tôi do một lần bất cẩn khi quan hệ nên tôi đã để lỡ dính bầu.
Tuy lỡ dính bầu nhưng nghĩ đến cưới xin tôi cũng rất sợ. Phần vì tôi còn quá trẻ (mới 20 tuổi), phần vì gia đình chồng cũng rất phức tạp. Bố mẹ chồng tôi đã li dị cách đây 6 năm, nhưng hai ông bà sống lại rất gần nhà nhau, ông ngõ này thì bà ngõ bên. Tôi lo vì không biết mình có chiều nổi hai ông bà mỗi người mỗi tính ấy không.
Mẹ chồng tôi là người đàn bà phải nói là ghê gớm và rất khó chiều lòng. Ngay từ khi chồng tôi đưa về ra mắt khi mới yêu được mấy tháng, bà đã không ưng và không đồng ý mối quan hệ của 2 đứa. Nhưng ngược lại trước mặt tôi bà lại tử tế quan tâm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Còn bố chồng tôi – người làm tôi mệt mỏi và áp lực đến mức đau đầu chóng mặt. Ông là người khá tình cảm nhưng cái tình cảm ấy lại thể hiện hơi quá đáng làm cho người khác phát sợ.
Cưới hỏi xong, vợ chồng tôi ở với bố. Và những ngày đầu mới cưới, cuộc sống của tôi gặp rất nhiều xáo trộn. Như đã nói tôi mới 20 tuổi vẫn đi học và thời gian học chiếm hầu như phần lớn thời gian cả ngày. Cộng với đó là tôi đang mang bầu được 3 tháng. Vì thế, tôi thường xuyên mệt mỏi, áp lực làm tôi gần như muốn phát điên.
Tháng đầu mới cưới, bố chồng tôi khá tâm lí và rất biết quan tâm. Nhưng dần dần ông ngày càng trở nên khó tính và soi mói con dâu đủ việc. Đỉnh điểm là khi tôi cưới được 2 tháng. Bố chồng gọi con dâu ra nói chuyện và yêu cầu tôi làm đủ thứ trên trời dưới biển như lau nhà, quét sân, đến giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa…
Tôi cũng chỉ biết im lặng lắng nghe và chấp nhận vì cho rằng những công việc ấy là của tôi rồi. Nhưng nhà chồng tôi còn có cô em chồng và bà bác đã li dị đang sống chung nhưng đặc biệt chẳng ai chịu làm gì. Việc gì ở nhà chồng cũng đến tay con dâu.
Video đang HOT
Em chồng tôi là người cực kì lười và chỉ biết đến bản thân. Hàng ngày nấu cơm tôi làm, rửa bát tôi làm, đến ngay cả phòng ngủ của nó tôi cũng phải lau chùi dọn dẹp. Đổ rác trong phòng nó, tôi cũng phải làm. Còn bà bác những ngày đầu còn giúp tôi cơm nước nhưng dần dần việc ấy là của tôi.
Cưới nhau chưa đầy 4 tháng, tôi như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vì bố chồng đặt điều soi mói con dâu và tính nết chẳng khác nào các bà già.
Nhưng điều đáng nói ở đây là gần như vợ chồng tôi nuôi cả nhà từ điện, nước, cơm cho đến ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng của cô em chồng cũng là chúng tôi lo. Không ai đưa đóng góp một đồng dù em chồng tôi cũng đã đi làm. Bà bác cũng đi làm và lương khá cao. Chỉ có bố chồng tôi, tháng đưa được 1 triệu tiền cơm nước.
Còn mẹ chồng tôi tháng đầu mới cưới bà nói không cần đứa nào biếu tiền, bà tự kiếm được tiềm và bảo quá giàu để phải lấy tiền của các con. Nhưng đến tháng thứ hai vẫn không thấy chúng tôi đả động gì thì bà hờn dỗi cáu gắt nói “Chúng mày không nghĩ đến tao”. Vậy là hàng tháng chúng tôi vẫn phải để riêng một khoản gọi là biếu mẹ tiêu xài trong khi bà mang tiền ấy đi cho em chồng tôi.
Tôi cam chịu cho đến khi học xong. Hè đến tôi bắt đầu nghỉ học nhưng chưa được một tuần thì bố chồng đã nói với chồng tôi rằng: tôi lười không quét sân, quét nhà. Tất cả các việc tôi đều lười không thèm làm. Vậy là một cuộc khẩu chiến giữa tôi và chồng nổ ra.
Hình như ông chồng nào cũng vậy, chỉ biết nhất nhất nghe lời bố mẹ. Còn vợ là ô sin thì phải làm hết dù cho tôi có mệt mỏi vì bầu bí thế nào. Tôi cố gắng hoàn thành công việc “được giao” một cách đúng trình tự.
Không còn gì để nói thì bố chồng tôi lại quay sang soi mói bếp núc của con dâu. Nào là bếp bẩn phải lau. Các vách tường trên bếp bị đen hay bát đĩa rửa xong phải để khô rồi mới cất. Ông lôi đủ thứ ra để nói xấu tôi với chồng dù chỉ một ngày tôi chưa quét nhà là y rằng tối về chồng tôi đã biết tin.
Đến tận giờ tôi cơm nước xong, nhà cửa sạch sẽ, bếp núc áo quần đều sạch sẽ gọn gàng thì mới yên ổn. Mỗi lần tôi đi đâu, bố chồng đều hỏi tôi đi đâu đi với ai mấy giờ về…
Tôi cưới được 3 tháng mà cứ như 3 năm vì chịu hết áp lực này đến áp lực khác. Cho dù baby nhà tôi ngày càng lớn càng nghịch ngợm hơn trong bụng thì khối lượng công việc nhà hàng ngày của tôi chỉ có nhiều và yêu cầu cao hơn.
Không rõ tôi sẽ chịu đựng được đến khi nào trong khi bố chồng ngày càng giống mẹ chồng hay soi mói đặt điều và ông chẳng khác nào các bà già soi con dâu, cháu dâu?
Theo VNE
Hai nửa hy sinh
Khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh, anh thường ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi cho cô.
Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. "Vệ tinh" xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh - một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.
Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.
Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: "Em hơi mệt thôi!" rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: "Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé." Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: "Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?" Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.
Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.
Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: "Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt". Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.
Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.
Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.
"Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em..."
Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời...
Theo VNE
Cà phê kem Sáng thức dậy, việc đầu tiên là nó gửi một tin nhắn cho anh. Đã ba ngày nay tin nhắn cứ đều đặn gửi đi, nhưng đợi mãi nó cũng không nhận được một tín hiệu trả lời. Nó hiểu cảm giác hiện tại của anh, biết rằng mình đã làm anh buồn nhiều lắm. Nhưng quá khứ có lúc giống như một...