Bố chồng khó tính
Nhiều người khen và bản thân tôi cũng tự nhận mình nội trợ không đến nỗi, vậy mà bố chồng rất hay chê bai nặng nề. Ngon hay không tất nhiên do khẩu vị cảm nhận của mỗi người, song cái cách ông thể hiện rất thiếu suy nghĩ khiến tôi thấy ông thật nhỏ bé.
Hôm nhà có giỗ, một tay tôi sắp đặt tất cả, để rất đông đủ mọi người ăn đều ngon lành, ông vẫn cứ chê tôi nấu cơm không thơm, không dẻo. Trong khi thằng cháu ăn hết bốn bát nên hết sạch cơm thì ông lại kêu “tao đói, tao không thích bánh chưng”. Hỏi “ông ăn mỳ hay miến để con nấu?”, ông tỉnh khô “tao muốn ăn cơm” khiến chồng tôi cũng bất bình. Tôi buông bát hì hục xuống bếp nấu cơm, lúc sau thấy ầm ĩ trên nhà. Ra chồng tôi nói một câu “ông cứ thích bắt tội người khác” làm ông chửi bậy, rồi ném chén bát đuổi chồng tôi ra khỏi nhà.
Về chơi nhà nội bao hôm là ngần ấy ngày đầu tôi căng như dây đàn, vì cảm thấy bao năm nay lối sống của ông bà càng ngày càng khó tính, khó chịu. Một năm con cháu về có được nhiều đâu mà ông cứ chửi bới, rủa xả. Có mỗi việc dép guốc ông để gọn bọn trẻ lấy ra nghịch làm đoàn tầu, nhắc nhở nhẹ nhàng là được, đằng này ông quát tháo chửi “bố tiên sư bọn mất dạy”. Tôi cố vuốt cho ông nguôi giận nên cười cười bảo: “Ông cứ bảo cho cháu về ông trông, cháu về mới được ba ngày mà ông quát mắng dữ thế!”. Ông lừ mắt: “Ở với tao mà thế á, tao đập chết. Còn mày nữa, cái loại vô học, bố chồng nói một câu cãi phăng một câu” khiến tôi đứng tim, không thốt nổi tiếng nào. Các cháu thì sợ ông một phép, cứ nghe “lại ông bế” là xanh cả mặt.
Ngày Tết những năm trước cứ về đến là tôi tối mắt tối mũi, cắm mặt vào bếp lo cho đủ cỗ, cúng, rồi rửa bát đĩa dọn dẹp hết nguyên ngày. Ông đao to búa lớn mắng tôi chả hiểu lễ nghĩa, không biết đường mà đi chào hỏi khắp lượt bà con láng giềng. Năm vừa rồi rút kinh nghiệm, tôi cùng chồng chúc tết quanh xóm, vậy mà về mặt ông hằm hằm: “Loại lười nhác chỉ biết nhót đi chơi, không chịu lo cơm nước, không có tí trách nhiệm gì với nhà chồng”. Câu nào ông nói cũng thêm vài từ đệm tục tĩu làm tôi sợ lũ trẻ sẽ tiêm nhiễm theo ông.
Video đang HOT
Hôm mùng ba Tết tôi xin phép về sớm hóa vàng ở nhà thì ông thản nhiên quát “cái loại sống không có tâm không có đức thì thắp hương thắp khói làm gì để người ta chửi vào mặt cho”.
Không phải là kể lể, kể công mà tôi chỉ muốn nói rằng mình là đứa biết nghĩ chứ không phải phường “phổi bò” luộm thuộm. Từ trước tết tôi đã dành thời gian đi chợ mua sắm đầy đủ tất thảy đồ lễ và quà tết, tha lôi từng tí một chất đầy lên taxi, từ cân măng, cái giò, chục nem cho đến hộp mứt, cái kẹo, giấy ăn… vì về quê hẻo lánh muốn mua đồ cũng khó. Vậy mà hôm ấy ông còn tức giận mắng “Từ giờ tao cấm tiệt, đ… cho mang cái gì đi nữa”. Tôi nghe mà thấy nực cười quá. Khi ra xe ông giúi cho cái bánh chưng, với nửa con gà hôm trước ăn chẳng hết, không lẽ trả lại thì ra xé chuyện thành to, nhưng tôi tự thề sẽ không bao giờ động vào bất cứ gì ông cho.
Cảm thấy mình sống cũng biết điều, được nhiều người kính trọng mà về nhà chồng thì bị xúc phạm, chà đạp vùi dập như rơm như rác là tôi lại ứa nước mắt. Sống hết lòng hay không cũng bằng nhau, vẫn bị chửi thậm tệ thì cố gắng về đó làm gì cho khổ thân mình ra nữa?
Theo VNE
Bán anh em xa, mua láng giềng gần
Nhà chị thuê ở khu đô thị mới này cũng đã được hơn hai năm. Biệt thự lại có sân trước vườn sau khá rộng rãi, giá thuê cũng rẻ, chỉ mỗi tội hơi buồn vì xung quanh có ít hàng xóm.
Chị là người hay xởi lởi, xuề xòa nên chả bao lâu đã quen cả xóm. Nói là xóm nhưng thực ra cả khu mới được hơn mươi nhà đến ở, mà đa phần là cũng thuê như nhà chị. Thấy nhà cửa rộng rãi, mấy lần chị bàn với vợ chồng anh con trai nên mua mấy con gà về nuôi, vừa có trứng và thịt sạch cho cu Bin ăn, lại đỡ phí thức ăn thừa. Vậy mà nó cứ gạt phắt đi, bảo nuôi làm gì cho bẩn thỉu, không khéo hàng xóm người ta lại nói cho. Ông xã nhà chị phải vào Nam phụ làm nhà cho anh con trai cả, đàn gà ở quê hai mươi con không có ai chăm sóc. Gà lớn thì chưa lớn hẳn để bán thịt, lại cũng không nhỏ hẳn để người ta mua làm con giống, nên chị đành phải mang theo lên thành phố nuôi. Anh con trai khó chịu ra mặt. Cái thằng tính gì mà nóng như lửa, lại vớ câu gì nói câu đó, cục cằn thô lỗ.
Chị mua ít lưới quây cái sân đằng sau lại, thả đàn gà vào. Hằng ngày ngoài việc phải chăm bẵm đứa cháu nội, chị có thêm việc chăm sóc đàn gà. Mấy ngày đầu không vấn đề gì cả, thậm chí chị còn được hàng xóm mang cho ít cơm nguội. Được khoảng tuần sau, dù đã cẩn thận quét tước hàng ngày, vẫn không tránh được mùi phân gà bốc lên. Vậy là hàng xóm sang góp ý, chị lại phải hì hục làm cái chuồng gà nhốt chúng lại cho vệ sinh.
Phải hôm trời mưa gió, có mấy con gà giở chứng bay sang nhà hàng xóm phá phách hết cả mấy thùng xốp trồng rau sạnh nhà họ. Cô hàng xóm tiếc công, tiếc của nên sang cằn nhằn mấy câu với anh con trai nhà chị. Vậy là anh con trai chị nổi đóa lên vác gậy đập chết liền lúc sáu con gà. Chị giận con, bỏ về quê.
Chị về quê được ba hôm, con dâu lếch thếch bế con về xin lỗi thay chồng: Mẹ lên trông cháu giúp con, từ hôm mẹ về nhà cửa chẳng ai dọn dẹp, cháu quen bà nên cứ khóc rưng rức, nhà con thì cáu gắt cứ đá thúng đụng nia suốt, đàn gà của mẹ không ai chăm đói lả ra rồi. Chị lại lên.
Hàng xóm được họ hàng biếu mấy con gà ri, chị đon đả sang cho mượn cái lồng tre giữ tạm chờ giết thịt dần. Cái giống gà ri nó bé, lại khôn, nó rúc ra hết khỏi lồng, rồi cứ tối đến nó sang ở luôn bên nhà chị cho có đàn. Thế là đành lòng lúc nào bắt thịt hàng xóm phải sang nhà chị bắt nhờ.
Bực chuyện làm ăn đang không như ý, vừa lúc nhà hàng xóm sang bấm chuông bắt con gà, anh con trai chị mắng xa xả: "Anh làm phiền nhà tôi vừa thôi, gà qué gì suốt ngày, đồ hãm tài...". Anh hàng xóm lịch sự gọi chị xuống nói chuyện nhẹ nhàng mà nhất định không vào nhà. Chị thấy xấu hổ về thái độ của con mình quá, người ta cũng bằng tuổi con mình mà lúc nào cũng lịch sự nhã nhặn.
Suốt đêm không ngủ được, sáng hôm sau chị nhẹ nhàng khuyên con trai: Người ta bán anh em xa mua láng giềng gần. Con ứng xử như vậy là không đúng rồi. Nhà mình nhiều lần còn làm phiền nhà anh ấy nhiều hơn ấy, vậy mà họ vẫn vui vẻ giúp".
Anh con trai chị sau khi bình tĩnh lại cũng nghe ra, tối ấy chủ động bắt gà mang sang nhà hàng xóm cho anh chị ấy thịt cúng mồng một.
Theo VNE
Không còn nhận ra nhau Thúy sống với ba từ nhỏ. Kí ức về mẹ giờ còn lại ít ỏi nhưng đau lòng ghê gớm. Nó nhớ cái bóng gầy của mẹ in trên nền cát trắng những trưa gồng gánh bán mua, nhớ trước khi đi mẹ hứa sẽ nhanh về, nhớ ánh mắt mẹ nhìn ngôi nhà tả tơi trong gió biển. Thúy luôn tự hỏi...