Bố chồng đ.ập vỡ bình hoa rồi quát: “Nhà này chỉ có con trai, con gái, không có con dâu!”
Khi tôi vừa bê mâm xuống bếp thì nghe tiếng “choang” rất to. Tôi vội vàng chạy lên thấy bố chồng hầm hầm nét mặt: “Nhà này chỉ có con trai, con gái, không có con dâu!”.
Tôi kết hôn sau khi đã ổn định công việc. Chồng tôi làm cùng công ty với tôi, anh là người hiền lành dễ tính. Anh bảo mình thừa hưởng tính nết ấy của bố có nghĩa là bố anh cũng rất hiền. Anh bảo mọi việc trong nhà vẫn do mẹ quyết định, bố ít khi can thiệp nhưng những chuyện lớn thì mẹ nhất thiết phải thông qua bố.
Dạo ấy nghe anh nói vậy thì tôi cũng sợ nên ngần ngừ không muốn tiến xa với anh. Gặp bà mẹ chồng cầm quyền trong nhà thì tôi sống thế nào nổi. Vậy nhưng vì anh quá tốt lại yêu thương tôi hết lòng nên nếu bỏ lỡ một người chồng như anh thì cũng tiếc lắm. Với lại nhiều lần đến n hà anh chơi, thấy bố anh rất dễ tính còn mẹ anh tỏ thái độ bình thường, không có gì quá khắt khe và đặc biệt ông bà rất muốn tôi về làm dâu. Em gái anh cũng quý tôi lắm. Cuối cùng tôi quyết định về làm vợ anh.
Cuối cùng tôi quyết định về làm vợ anh. (Ảnh minh họa)
Ngay khi bước về nhà chồng tôi đã ý thức được những việc mình cần phải làm để tránh xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng con dâu. Mọi sự cố gắng của tôi đều được bố mẹ chồng ghi nhận. Ông bà khá hài lòng, đặc biệt là bố chồng. Ông coi tôi chẳng khác gì con đẻ, tôi làm sai điều gì là ông lại nhẹ nhàng chỉ bảo.
Hồi tôi chửa đẻ, lúc nào ông cũng nhắc nhở con trai phải chăm sóc vợ chu đáo, mua đồ ăn thức uống về cho vợ tẩm bổ. Ông rành mấy món bổ cho bà bầu còn hơn cả mẹ chồng. Đơn giản ngày xưa mẹ chồng tôi sinh hai người con toàn do ông chăm cả mà.
Ngày tôi mới sinh, nhiều lúc mẹ chồng bận ra ngoài chưa về bố chồng liền mang đống tã của con tôi đi giặt. Tôi hốt hoảng bảo ông để tôi giặt thì ông nói: “Con mới đẻ phải kiêng nước không sau già rồi lại khổ. Để bố giặt cho, có mấy cái thôi mà. Bố giặt tã cho cháu đích tôn của bố chứ có phải ai đâu mà ngại”.
Video đang HOT
Sau lần ấy tôi càng tôn trọng và yêu quý bố chồng hơn. Khi tôi hết thời gian nghỉ đẻ bố chồng phụ với mẹ chồng bế cháu để tôi đi làm. Ông dỗ cháu rất khéo, nghe ông hát ru mà thằng bé ngủ ngon lành. Ông bảo hát ru làm trẻ dễ ngủ và giúp phát triển trí não của cháu. Tôi may mắn có một người bố chồng rất tốt nhưng mẹ chồng thì vẫn hơi khó tính.
Một hôm khi cả nhà đang ăn cơm gần xong, tôi chuẩn bị đứng lên dọn mâm thì con khóc quá cả ông và bà không dỗ được. Hôm ấy chỉ có tôi và bố mẹ chồng ăn cơm, em gái chồng và chồng không có nhà. Bố chồng bảo tôi cứ dỗ con đi để ông bê mâm bát ra rửa cho. Tất nhiên là tôi không dám để ông rửa bát nhưng ông vừa dứt lời thì mẹ chồng đã nói: “Ông đưa tôi bế cháu cho để mẹ nó rửa”.
Bà đón cháu từ tay ông vỗ vỗ nhưng hôm đó thằng bé nhất định không chịu, còn khóc to hơn. Bố chồng tôi nghiêm nét mặt:
- Bà đưa thằng bé cho mẹ nó bế đi.
Ông làm sao thế, đừng có chiều con dâu quá làm nó sinh hư. Làm gì có chuyện bố mẹ chồng đi rửa bát cho con dâu. (Ảnh minh họa)
- Ông làm sao thế, đừng có chiều con dâu quá làm nó sinh hư. Làm gì có chuyện bố mẹ chồng đi rửa bát cho con dâu.
Tôi vội vàng bê mâm bát đi rửa, thằng bé vẫn khóc ngằn ngặt trên tay bà. Khi tôi vừa bê mâm xuống bếp thì nghe tiếng “choang” rất to. Tôi vội vàng chạy lên thấy bố chồng hầm hầm nét mặt: “Nhà này chỉ có con trai, con gái, không có con dâu!”. Không biết bà nói gì khiến ông bực tức đ.ập vỡ bình hoa. Lần đầu tiên tôi thấy ông giận như vậy, tôi thấy mình có lỗi lớn.
Tôi ấy tôi gõ cửa phòng ông bà và xin lỗi hai cụ. Không ngờ lúc ấy bố chồng tôi nói: “Con không có gì sai, con là một đứa con ngoan, hiền lành. Thằng An nhà mẹ may mắn mới lấy được con, bố mẹ cũng may mắn có con làm con cái trong nhà. Lẽ ra mẹ không nên quá cứng nhắc với con”. Mẹ chống khi ấy đến bên cạnh và ôm chầm lấy tôi. Hai mẹ con cùng rơi nước mắt.
Tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Đúng là tôi phải may mắn lắm mới được về làm dâu nhà anh, làm con của ông bà.
Theo Blogtamsu
Tình nghĩa mẫu tử
Tin rằng câu chuyện thật của cô gái dưới đây sẽ khiến chúng ta thấm thía hơn câu nói: "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ - Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha". Dù có thể nào đi chăng nữa, cha mẹ vẫn là người duy nhất yêu thương chúng ta vô điều kiện.
Năm cô 9 t.uổi, cha cô bỏ mẹ con cô ra đi sau căn bệnh ung thư dạ dày quái ác, h.ành h.ạ nhiều tháng trời. Sự mất mát đó là một nỗi đau không tả nổi, là vết dao cứa sâu vào trái tim yếu đuối của người mẹ, nhưng đó cũng là một thử thách để cô con gái hiểu thấu tình mẫu t.ử t.hiêng liêng vô bờ bến.
Cô vẫn còn nhớ như in giờ phút đau thương đó, khi cha nắm c.hặt t.ay mẹ con cô và từ từ trút hơi thở cuối cùng. Trước khi đi, người cha đã dặn dò: "Con của chúng ta còn bé lắm! Em hãy kiên cường lên nhé!", bàn tay cha thõng dần, yếu ớt và lạnh ngắt, kèm theo đó là tiếng khóc tức tưởi đau đớn như xé nát bầu trời của hai mẹ con cô.
Sau sự ra đi của cha, căn nhà trở lên yên ắng vắng vẻ đến lạ thường. Mẹ cô cũng không còn yếu đuối nữa mà dường như đã mạnh mẽ lên gấp bội. Cuộc sống của hai mẹ con cô cũng thay đổi hoàn toàn so với quá khứ. Ngày trước cha cô đi làm xa, mẹ ở nhà nội trợ nhưng bây giờ dù đã yếu nhưng bà vẫn mở cửa hiệu tạp hóa để kiếm sống.
Căn nhà đã được bán đi để trả khoản nợ t.iền viện phí cho cha, hai mẹ con cô chỉ trông chờ duy nhất vào cửa hiệu bé xíu nằm nép mình trên một góc chợ. Dù nghèo đói nhưng tối nào, sau bữa ăn cô cũng được ăn một quả cam chua chua thơm thơm.
Bà đã chăm sóc cô khác hoàn toàn với những thói quen trong quá khứ và luôn bắt cô ăn cam. Bà thường vân vê quả cam, lau sạch vỏ và bắt con gái ăn hết. Khi nhìn con ăn hết trái, bà mỉm cười mãn nguyện.
Nhưng dường như trước áp lực của người mẹ và ngày nào cũng phải ăn một quả cam sau bữa tối, cô con gái đã coi nó là cực hình. "Con không thích cam, tại sao ngày nào mẹ cũng bắt con ăn cam thế?", người mẹ đáp lại: "Con đã lớn và con nên nghe lời mẹ". Tuy nhiên, cô vẫn một mực từ chối trái cam từ tay của mẹ mình.
"Chỉ vì cam rẻ, trong khi mẹ không có đủ t.iền mua cho con những trái cây đắt t.iền khác", người mẹ nói xong và bật khóc nghẹn ngào. Cô cảm thấy bật lực trước những giọt nước mắt của mẹ và miễn cưỡng ăn nó.
Thời gian qua đi, giờ cô cũng đã thành một n.ữ s.inh viên đại học 19 t.uổi xinh đẹp, khỏe mạnh. Mẹ cô đã già. Chỉ có cửa hiệu tạp hóa nhỏ xíu là vẫn còn nguyên vẹn không thay đổi. Mẹ cô vẫn khắt khe trong chuyện ăn uống và bắt con gái phải ăn cam sau mỗi bữa tối. Cô cũng không còn phản đối dữ dội dù rằng trong thâm tâm cô không hề muốn một chút nào.
Cuối tuần đó, cô được mẹ giao cho trông cửa hiệu tạp hóa. Khách vắng, không có việc gì làm, cô một mình ngồi dọn dẹp đồ đạc trong nhà. Khi động đến tấm niệm sờn cũ kĩ, cô bất giác nhìn thấy một cuốn sách đã ngả màu ố vàng, bìa sách rách tơm nhưng vẫn được mẹ để dưới gối hàng ngày. Tò mò lật dở từng trang, đ.ập vào mắt cô là hình ảnh một quả cam và hình vẽ mô phỏng cơ thể người. Mẹ cô đã dùng bút gạch chân dòng chữ: "Ăn một quả cam mỗi ngày sẽ chống bệnh ung thư dạ dày".
Dạ dày ư? Căn bệnh quái ác đó đã cướp đi người cha thân yêu của cô. Trái cam ư? Giờ cô đã hiểu vì sao mẹ cô lại khắt khe với cô, bắt cô ăn thứ mà cô ăn quá nhiều đến phát chán. Cho đến bây giờ, cô mới thực sự hiểu những gì mẹ cô đã đang và sẽ làm cho con cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Theo Guu
Vì yêu nên chấp nhận thua thiệt, có sao? Tình cảm mà, thắng hay thua đâu quan trọng bằng trái tim cần gì? Khi chúng ta vẫn ve vuốt lòng tự trọng và khắt khe với cảm xúc, thì mọi thứ đ.ánh đổi trong cuộc đời, đâu còn ý nghĩa gì nữa, phải không? Vì lẽ nào mà chúng ta cứ yêu để rồi phải toan tính thiệt hơn, rằng sợ nếu...