Bố chồng còn gớm hơn cả mẹ chồng!
Túm lại là sau chuyện đó, vợ chồng tớ luôn dặn nhau phải luôn cẩn trong trong lời ăn tiếng nói, cũng như cách cư xử với ông.
Tớ thấy các nàng hay than thở chuyện mẹ chồng – nàng dâu mà ít tâm sự chuyện bố chồng nhỉ? Nhà tớ nhé: Quan hệ mẹ chồng thoải mái cực kì. Căn bản mẹ chồng tớ tính tình rành rẽ, thẳng thắn. Không ưng ý điều gì bà lại góp ý luôn. Mà nói xong rồi, bà cũng chẳng để bụng bao giờ. Tính bà lại chịu thương, chịu khó. Vừa trông con cho vợ chồng tớ đi làm, bà vừa quán xuyến cơm nước rồi dọn dẹp nhà cửa. Nói chung, tớ tốt số vì có mẹ chồng rất xịn.
Điều tớ phải chú ý hiện nay là vấn đề cư xử với bố chồng. Bố chồng tớ ít nói những cũng chăm chỉ, chịu khó lắm. Nhiều khi ông bế con giúp cho tớ, hoặc giúp bà nấu nướng, giặt giũ, nhất là trong thời gian tớ kiêng sau sinh. Khi tớ đi làm lại, mẹ chồng xuống Hà Nội giúp tớ bế con. Ông thì ở một mình trong căn nhà ba gian trên quê. Thương ông bà phải sống cách xa cách nhau nên mấy tháng sau, vợ chồng tớ bàn nhau đón ông xuống đây. Có ông, bà cũng vui. Mà ông cũng giúp đỡ vợ chồng tớ chăm sóc con bé con hay quấy khóc. Ông chăm cháu cũng khéo lắm mà.
Biết tính người già hay nghĩ ngợi, sợ trở thành gánh nặng cho con cháu nên chúng tớ luôn bảo: Bố không phải suy nghĩ gì cả. Ngày xưa bố mẹ vất vả nuôi dưỡng chúng con. Giờ bố mẹ về già, chúng con chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ là điều đương nhiên. Mẹ chồng tớ cũng nói: Ở trên quê ông cũng phải ăn. Xuống dưới đây cũng mất tiền ăn đấy. Mà đáng bao nhiêu đâu. Cũng chỉ là thêm bát thêm đũa thôi mà. Mình về già, mình sum vầy cùng con cháu, có ai dám nói gì đâu.
Quả thực tớ rất ủng hộ ông ở đây. Trước hết, bởi ông ở trên quê lọ mọ một mình, vợ chồng tớ không yên tâm chút nào. Mà có ông xuống rồi, bà cũng vui vẻ và thoải mái tư tưởng. Nhờ ông đỡ đần việc nhà, rồi chăm sóc cháu, mẹ chồng tớ cũng đỡ mệt hơn. Khổ, con gái tớ nghịch và quấy lắm. Một mình bà trông có khi mệt tướt bơ vì nó không chịu nằm, cứ đòi bà bế. Rồi có khi con ốm đau bất ngờ, vợ chồng tớ lại phải thay nhau nghỉ việc để hỗ trợ bà trông. Có ông rồi, vợ chồng tớ càng yên tâm. Có thể đi sớm, về khuya mà không phải thấp thỏm lo nghĩ. Cũng bởi công việc hai vợ chồng tớ thường kéo dài tới 7 h tối. Có khi, 8-9 giờ mới lê xác về nhà ấy chứ. Mà ông ở đây tớ đã sướng càng thêm sướng. Có khi về muộn, ăn cơm xong, ông bảo: Cứ để bát đĩa đấy tao rửa cho.
Thực ra, ông ở đây. chúng tớ cũng áy náy và thương ông lắm. Nhà chỉ có hơn 30m2 với 4 người lớn. Đi ra đi vào thường xuyên chạm mặt nhau. Hàng xóm thì làm gì có ai thân thiết như ở quê mà chạy qua, chạy lại. Biết thế nên vào ngày nghỉ, vợ chồng tớ hay động viên ông bà đi chơi mấy người họ hàng ở Hà Nội, hoặc đưa ông bà ra ăn ngoài. Đôi khi, tớ mua vé rủ ông bà đi xem kịch cho khuây khỏa. Về phần ông thì tối nào ăn cơm xong, ông cũng ra uống nước chè, bắn thuốc lào với mấy ông bạn mới quen ngoài đầu ngõ.
Một lần ông về quê có giỗ họ hàng. Vợ chồng tớ quên không gửi ông tiền tàu xe về quê. Hình như hôm ấy ông phải xin tiền bà. Sau lần ấy, có dịp nói chuyện riêng với tớ, bà bảo là ông trách hai đứa mày đấy. Bố về quê mà không biết gửi tiền bố tàu xe gì cả. Quả thực, tớ cũng thấy mình sơ suất thật. Từ lần ấy, tớ luôn cẩn thận để không làm ông phải khó nghĩ nữa.
Bố về quê mà không biết gửi tiền bố tàu xe gì cả. Quả thực, tớ cũng thấy mình sơ suất thật. Từ lần ấy, tớ luôn cẩn thận để không làm ông phải khó nghĩ nữa. (Ảnh minh họa)
Bố chồng tớ ở đây một thời gian thì kêu chán, muốn về quê để đi làm. Vợ chồng tớ mới bảo ông: Bố đi làm cả đời vất vả rồi. Giờ là lúc bố được nghỉ ngơi. Bố cứ ở đây cùng mẹ, để chúng con chăm sóc bố. Nếu lúc nào bố thấy chán thì bố về quê 1 vài ngày cho khuây khỏa. Mẹ chồng tôi cũng nói thêm vào nên ông vẫn ở lại.
Bẵng đi một thời gian sau, ông lại bảo với bà: Ở đây mãi, làm Osin quanh quẩn chỉ cơm nước, giặt giũ cho chúng nó, tôi thấy chán quá. Tôi còn sức, tôi muốn đi làm để kiếm tiền nữa. Tớ hỏi mẹ chồng thì hóa ra, có người quen đang nhờ ông trông hộ vườn tược. Công việc của ông chỉ là tưới tắm cây cối, cho mấy con gà, con lợn ăn thôi. Ở mãi đây, nhà thì nhà thuê, bé như cái mắt mũi, lại chả có hàng xóm, bạn bè gì, ông không thoải mái một chút nào.
Video đang HOT
Mẹ chồng tớ một phân cũng cảm thấy buồn. Ông bà vốn sống gắn bó, tình cảm mấy chục năm rồi. Giờ xa nhau, bà cũng thấy trống trải lắm. Nhưng phần khác, bà cũng thương ông cứ lủi thủi ở đây. Thế nên, khi ông quyết vậy, bà cũng không gàn nữa. Bà chỉ bảo chúng tôi: Bố mày quyết định về quê đi làm cho bác V đấy. Thôi thì để ông ấy về cho thoải mái tư tưởng. Chứ ở đây mãi, tao cũng thương ông ấy lắm. Phần vợ chồng tớ nghe vậy, thì cũng chỉ biết gật đầu: Vâng, nếu bố muốn vậy thì thôi vậy. Lúc nào bố rảnh, bố lại xuống đây chơi với chúng con. Ở với cháu 1,2 tuần rồi lại về ạ.
Đấy, vợ chồng tớ thấy như vậy cũng đã ổn thỏa rồi. Nào ngờ.
Không nhớ cơn cớ xảy ra chuyện gì mà có lần, mẹ chồng tâm sự với tớ: Ông bảo, thấy thất vọng và trách móc vợ chồng chúng mày lắm. Tớ mới ớ người ra: Sao lại thế ạ? Chúng con đã làm gì hả mẹ? Bà nói: Ông bảo, ông quyết định dứt khoát về quê, vì thái độ chúng nó không tốt khi ở có tôi ở đây. Chúng nó coi như tôi là người ăn bám vậy. Bà có để ý không? Khi tôi ở đây, thái độ chúng nó khác hẳn luôn.
Trời ạ. Tớ nghe mẹ chồng nói mà sửng sốt hêt cả người. Tớ bảo: Chúng con đâu dám thế hả mẹ? Lúc nào chúng con chả bảo ông ở lại với bà, với vợ chồng con cho vui. Ăn uống thì cũng chỉ thêm bát, thêm đũa thôi mà. Có ông,chúng con càng nhàn, đi làm về ăn cơm xong, rửa bát thôi mà…
Mẹ chồng tớ bảo: Ông ấy nói: Vợ chồng chúng nó đi làm về, mặt mũi không tươi tỉnh. Rồi lại còn cãi nhau nữa. Đấy, bà xem, nếu không có vấn đề gì, sao chúng nó tỏ thái độ như thế.
À, tớ nhớ ra rồi. Có hôm vợ chồng tớ cãi nhau vì mấy chuyện nho nhỏ. Tớ bực vì đem bức xúc trong người ra tâm sự mà lão í cứ thờ ơ, rồi bảo tớ lắm chuyện. Tớ ức quá với nói: Tại sao người ngoài anh vui vẻ, tươi cười, mà với vợ anh – lúc nào anh cũng lạnh nhạt thế? Vợ chồng mà như vậy ạ? Chán còn không bằng người ngoài ấy. Vậy mà chồng tớ lại bảo tớ bị hâm, lắm chuyện. Chuyện chỉ có vậy. Mà quan hệ vợ chồng – có phải lúc nào cơm lành,canh ngọt đâu. Lỗi là tại chúng tớ cãi nhau xong,, khi về nhà, mặt không tươi tắn như mọi hôm thôi mà. Tớ kể lại vậy và thở dài: Chuyện có thế thôi mẹ ạ. Ông nghĩ như vậy thì oan cho chúng con quá. Mẹ chồng tớ bảo: Tao cũng bảo là không phải đâu. Ở với chúng nó bao lâu, tôi biết tính chúng nó mà. Có thể vợ chồng nó có khúc mắc gì đó. Bố mày lại bảo với tao: Ờ. Thì cũng có thể thế. Nhưng bà có thấy không, lúc tôi bảo về quê làm việc cho ông V, có đứa nào giữ lại không? Giá chúng nó bảo: Bố về làm gì? Bố ở đây với chúng con thì đã đành một lẽ. Đằng này cũng không đứa nào nói được một câu là giữ ông lại cả. Thế đấy. Bà cứ bênh chúng nó đi.
Tớ nghe mẹ chồng nói vậy mà chỉ biết kêu trời. Thực tâm, tớ cũng biết là mình không phải là là đứa khéo cho lắm. (ảnh minh họa)
Tớ nghe xong mà choáng tập 2. Tớ bảo bà: Mẹ cũng thấy là chúng con cũng giữ bố lại suốt thôi. Nhưng thấy bố dứt khoát thế, chúng con cũng chỉ nghĩ là để ông về cho ông thoải mái tư tưởng. Chồng tớ thì chép miệng: Đúng là ông chỉ toàn nghĩ lung tung. Thành ra, coi vợ chồng chúng con không ra gì cả.
Mẹ tớ thở dài: Thì tao cũng bảo, đấy là chúng nó thương ông ở đây lủi thủi mãi nên cũng không dám giữ ông lại thêm. Chứ chúng nó cũng dặn ông rảnh rỗi lại xuống đây với bà cháu tôi mà. Bố chồng mày còn bảo: Tôi cũng biết thời gian qua con L (là mình) nó phải chi tiêu nhiều. Nào tiền du lịch gia đình, rồi bà ốm đau, rồi cháu, dì nhập viện. Không phải tôi không biết. Thế nên thái độ của nó có vẻ không vui vẻ gì.
Rồi mẹ chồng tớ kể ra đủ thứ chuyện nữa, kết lại bằng việc: Ông nói – vợ chồng mày cư xử vụng quá, ông không chấp nhận được. Bà bảo: Tao bảo bố mày, chúng nó làm gì không phải, ông cứ mắng luôn. Việc gì cứ ôm mãi trong người cho nó ốm người ra. Như tôi này, chúng nó cư xử không phải, tôi mắng thẳng luôn. Mắng xong thì hết chuyện. Nhưng bố mày bảo: Tôi không nói. Kệ cho chúng nó. Bà nói nhiều nên chúng nó ghét bà.
Tớ nghe mẹ chồng nói vậy mà chỉ biết kêu trời. Thực tâm, tớ cũng biết là mình không phải là là đứa khéo cho lắm. Tuy nhiên, trong cư xử với gia đình nhà chồng, hoặc liên quan tới tới tiền nong, tớ không bao giờ căn ke chi cả. Chị chồng xuống khám bệnh: Tớ đưa chị đi khám và trả tiền thuốc. Cô chồng nhập viên, tớ cũng gửi biếu tiền khi có ai về thăm. Đặc biệt, với bố chồng, tớ luôn chú ý cách cư xử để sao cho ông không phải nghĩ ngợi này nọ. Nhưng có vẻ như qua câu chuyện của mẹ chồng thì trong mắt ông, mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Tớ cũng bảo với mẹ chồng: Con cũng biết nhiều khi chúng con cư xử không được khéo cho lắm. Nhưng nhiều cái, ông nghĩ oan cho chúng con quá ạ. Chúng con đâu dám nghĩ vậy mà ông cứ suy này, suy kia rồi trách móc chúng con. Chồng tớ chép miệng: Bố cứ nghĩ thế này, chắc chúng con cũng đành bó tay ạ.
Đấy, bố chồng tớ hiền lành, chịu khó vậy mà hóa ra hay để ý quá. Thậm chí, ông còn suy này, suy kia theo hướng tiêu cực về vợ chồng tớ kia. Thực ra, nghe mẹ chồng kể vậy, tớ cũng cảm thấy thương ông nhiều hơn vì toàn những chuyện chẳng có gì mà ông cứ để bụng, mãi vã nghĩ ngợi mãi.
Túm lại là sau chuyện đó, vợ chồng tớ luôn dặn nhau phải luôn cẩn trong trong lời ăn tiếng nói, cũng như cách cư xử với ông. Mẹ chồng tớ cũng bảo: Người già cứ hay suy nghĩ vậy đó. Nên chúng mày cũng phải ý tứ một chút.
Nhưng mà cũng khó nhỉ các nàng nhỉ? Vì đôi khi, mình cứ đinh ninh như thế là Ok rồi. Nhưng thực tế, bố chồng lại nghĩ khác và muốn mình phải làm như thế kia cơ. Thôi thì vợ chồng tớ đành bảo nhau: Mình làm gì, nghĩ gì – có mình, có ông trời biết đấy. Dần dần, chắc ông cũng sẽ hiểu được mà thôi.
Theo VNE
Mẹ anh chê tôi gày, khó có con
Ngay từ ngày còn là sinh viên, tôi đã gầy, cao tới tận 1m60 mà chỉ được có 42 kg. Cả nhà tôi ai cũng kêu ca, bảo tôi gầy quá.
Bố mẹ tôi thì lo lắng cho con gái nên cứ tha hồ tẩm bổ đủ thứ cho con. Mẹ tôi chuẩn bị sữa, đồ bổ, còn bắt tôi uống thuốc bắc cho ăn khỏe, thế mà tôi vẫn gầy trơ xương. Người ta bảo, cái tạng người vậy rồi nên có cố mấy cũng không thể nào béo được. Chỉ khi lấy chồng vào, âm dương hòa hợp thì may ra mới béo. Nhưng khổ nỗi, gầy thế này thì có ai lấy không, lại còn không xinh đẹp nữa.
Thật ra, tôi không xấu. Chỉ là tôi gầy quá nên mặt hóp vào, không có thịt nên không bầu bĩnh được như các bạn cùng trang lứa. Thú thực là, bản thân tôi cũng chán lắm, nên tôi thường không tự tin khi gặp gỡ mọi người. Nếu béo hơn chút, chắc tôi xinh lắm, ai cũng nói tôi như vậy. Có người thì tìm mọi cách cho mình gầy đi, có người thì chỉ mong làm sao giảm được 4-5kg nữa thì người mới đẹp. Thế mà tôi mong tăng chẳng được. Bạn bè thì không dám ăn, vì chỉ ăn một tí là họ đã tăng cân. Còn tôi thì cứ ăn thật nhiều, thật no, ăn đủ chất, tẩm bổ đủ thứ cũng thấy càng ngày càng còm nhom.
Tôi chỉ ước ao tăng thêm được tầm 5kg nữa, thì có lẽ ai cũng hài lòng. Khuôn mặt lúc đó sẽ xinh xắn lắm, da cũng căn mịn hơn, và người cũng có da có thịt. Người ta nói, con gái có tí da tí thịt mới xinh, chứ gầy quá thì chẳng ra sao cả. Như mấy cô người mẫu, cứ ăn kiêng đến khổ, làm cho thân hình còm nhom, nhình như tấm xương di động, thế mà cứ coi là đẹp.
Tôi chỉ ước ao tăng thêm được tầm 5kg nữa, thì có lẽ ai cũng hài lòng. Khuôn mặt lúc đó sẽ xinh xắn lắm, da cũng căn mịn hơn, và người cũng có da có thịt. (Ảnh minh họa)
Khổ nỗi, các cụ không ưng chuyện con gái gầy quá. Nhất là mấy bà mẹ chồng tương lai, ai chịu ưng mấy cô con dâu còm nhom. Đó mới là điều khiến tôi lo lắng. Không được xinh đẹp như bạn bè, lại còn gầy ốm, nên tôi cũng mơ ước có một người yêu thương tôi lắm. Mãi mới tìm được người mình thích, tôi và anh tính chuyện đưa nhau về ra mắt gia đình.
Vậy mà, cuối cùng, cái ngày ra mắt tưởng chừng hạnh phúc, vui vẻ, lại bị mẹ anh cho một &'vố'. Tôi ái ngại vì thái độ của mẹ anh. Trong bữa cơm, khi mọi người nói chuyện cưới xin của anh, mẹ anh phán một câu: "Cưới xin gì, con dâu tôi phải chọn kĩ. Đứa nào cao ráo, mập mạp thì mới cưới. Gầy còm, ốm yếu có ra cái gì, rồi sau này không làm được việc gì, sinh con cũng khó mà sinh được". Tôi muốn bỏ bát cơm và chạy ra ngoài nhưng không thể hành động như vậy. Nghe mẹ anh nói mà tôi chán nản, tại sao mẹ anh lại đốp vào mặt tôi như thế. Mẹ anh không nể nương gì tôi sao. Có nói thì cũng nên đợi sau khi tôi ra về chứ, đằng này, mẹ anh lại nói ngay trong bữa cơm thì khác gì một lời cảnh cáo với tôi.
Hôm sau, anh xách cho tôi bao nhiêu thứ đồ bổ, bảo tôi ăn cho béo, nhất định phải tăng cân. Mẹ anh nói, nhìn tôi gầy quá, khó có con. Mẹ không muốn anh cưới một cô vợ như vậy về nhà. Thế nên, anh mới giục tôi tăng cân. Tôi đã cố gắng lắm rồi mà không tăng được. Tâm lý thoải mái đã ăn gì, giờ lại chuyện mẹ anh bắt ép, tôi phải làm sao đây? Vừa suy nghĩ về việc phải tăng cân, vừa áp lực vì có người mẹ chồng như thế, liệu tôi có yên thân mà tính chuyện tẩm bổ không?
Tôi chỉ nghĩ, nếu có béo về nhà anh sống, chắc gì đã được đối xử vui vẻ. Mẹ anh, ngay tới chuyện tôi gầy khó sinh con, còn dám nói ra trước mâm cơm thì có gì mà không dám nói. Tôi nghĩ, làm dâu mẹ anh chắc tôi cũng khổ lắm.
Giờ tôi thật sự mệt mỏi. Gầy là cái tội sao, tôi muốn béo mà không thể béo, nhưng ai bảo gầy không sinh được con? Thật là người già hay nghĩ lung tung rồi đổ oan cho người khác. Giờ tôi lại mang cái tiếng là khó sinh thì ai dám lấy tôi.
Thật ra chuyện gầy hay béo còn phụ thuộc vào tạng người. Tôi có thể thông cảm chuyện mẹ anh tuyển con dâu béo tốt, để còn phụ giúp mẹ việc nhà. Nhưng không thể thông cảm chuyện mẹ anh nói tôi khó sinh con được. Mẹ anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy, lại còn nói tôi trước họ hàng nhà anh. Như thế mẹ anh cố tình làm vậy để tôi rời xa anh vậy.
Bạn tôi kia, cũng có nhiều người gầy như tôi, vậy mà họ vẫn lấy chồng, vẫn sinh con. Và khi họ có chồng, có con rồi, họ béo ú, có khi còn không hãm lại được. Khi ấy mong gầy còn chẳng được chứ đâu phải như bây giờ. Nhiều khi tôi giận mẹ anh lắm, vì thật ra, người lớn phải có suy nghĩ trước sau khi nói chuyện. Mẹ anh làm vậy là không tôn trọng tôi.
Tôi yêu anh là tình yêu chân thành, đâu phải cái gì đó giả dối hay cầu lợi. Tôi cũng có thua kém ai, học hành đầy đủ, công việc ổn định, gia đình cũng khá giả, cơ bản, vậy mà mẹ anh xúc phạm tôi. Gầy hôm nay, béo ngày mai, sao mẹ anh quy kết như thế chứ.
Tôi còn đang cân nhắc chuyện có nên yêu anh hay không, thật lòng tôi chán nản quá rồi, mệt mỏi quá rồi. Giờ tôi phải làm sao hả các bạn, hay là bỏ đi?
Theo VNE
Bố gần 70 mà vẫn ngoại tình Thảo nào gần đây, bố hay xin tiền tôi, có lẽ là để cho chị ta. Người đàn bà như thế chỉ muốn moi tiền của bố chứ làm gì có tình cảm với một ông già đã 70 tuổi. Tình với mẹ đã nguội lạnh Tuổi già thường tình cảm vợ chồng đã nguội lạnh, chỉ sống với nhau bằng trách nhiệm,...