Bỏ chồng chỉ vì sinh nhật không được tặng hoa
Tôi đã đợi tới ngày đó, ngày sinh nhật lần thứ 5 của mình để biết được rằng, tình yêu anh dành cho tôi được bao nhiêu.
Dù từ sáng tới tối không được anh nhắn một tin chúc mừng, tôi cũng vẫn cố gắng không buồn. Tối về, tôi đi chợ, cẩn thận nấu những bữa ăn ngon, muốn cả nhà sum vầy bên gia đình, có một bữa cơm thật ấm cúng. Chẳng cần nhà hàng sang trọng, chẳng cần quà cáp xa hoa, chỉ cần được ở bên nhau, được nhận một bó hoa và nghe một câu chúc mừng….
Nhưng, đợi mãi, đợi mãi không thấy chồng về. Cuối cùng, tôi nhận được một cuộc điện thoại &’Em à, nay anh có việc ở công ty, các anh chị em đi liên hoan, anh quên khuấy mất không gọi về cho em. Em ở nhà cứ ăn cơm trước đi nhé’.
Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, nghẹn đắng cổ họng. Tôi chỉ nói một câu &’Anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?’, rồi cúp máy. Tôi khóc như mưa, không còn cầm được lòng. Tôi đã đợi như thế suốt 5 năm qua và đây là ngày quyết định. Tôi đã nghĩ, nếu như anh cũng không nhớ ngày sinh nhật của vợ, không tặng hoa vợ, không có một món quà gì cho vợ nữa thì… hôm nay, tôi sẽ viết đơn ly hôn và kí không do dự.
Tôi đã khóc, bao nhiêu năm khóc thầm và chịu đựng vì mái ấm, vì gia đình. Nhưng năm nay, tôi thực sự không chịu được nữa rồi.
(Ảnh minh họa)
Tôi ngồi đợi chồng về, tưởng sau cuộc điện thoại ấy anh sẽ ngay lập tức mà lao về nhà, xin lỗi vợ rối rít. Nhưng không… anh vẫn vui vẻ với mọi người trong công ty anh, mặc vợ một mình đón sinh nhật cùng con nhỏ.
5 năm rồi, tôi chưa từng được nhận bất cứ một món quà sinh nhật nào từ chồng. Nói đúng hơn, đã 5 năm, ngay từ năm đầu cưới nhau, anh chưa từng nhớ tới sinh nhật tôi. Vậy mà ngày yêu nhau, mỗi dịp sinh nhật, anh đều tặng cho tôi quà này, quà nọ, anh đều cho đi chơi, đi ăn, đi dạo, thậm chí là đi hát và dành tặng tôi một bài hát rất hay. Từ ngày cưới nhau về, tôi vun vén gia đình, lo cho anh, làm tròn trách nhiệm của người vợ, người mẹ… nhưng đổi lại, tôi nhận được gì?
Không một lời cảm ơn, không một món quà, thậm chí, tôi không nhận được gì từ anh… Trong khi tôi, lần nào sinh nhật anh, tôi cũng nhớ, cũng bảo cả nhà đi ăn, hoặc là mua bánh gato, hoặc là nấu cho anh những món ngon. Tình yêu phải do hai người vun đắp, phải có đi có lại. Tại sao anh lại chỉ biết một mình hưởng thụ, còn vợ anh, anh coi như người dưng nước lã?
Tôi đã khóc, bao nhiêu năm khóc thầm và chịu đựng vì mái ấm, vì gia đình. Nhưng năm nay, tôi thực sự không chịu được nữa rồi. Cuộc sống mấy năm làm vợ chồng, anh vô tâm, chưa từng quan tâm tôi thích gì. Chưa một lần anh có ý định đưa mẹ con tôi đi du lịch. Anh cũng không bao giờ chủ động ngỏ ý ra nhà hàng ăn, hay đưa tôi đi mua thứ gì đó. Nếu nói chưa từng nhận được món quà nào từ chồng thì hơi sai nhưng mà, có lẽ, món quà duy nhất chính là đôi giày vì hôm đó đang đi thì rách giữa đường nên anh phải vòng vào quán mua vội cho tôi…
Vậy đó, cuộc sống vợ chồng là sự sẻ chia, thông cảm và san sẻ gánh nặng. Nhưng anh làm được gì cho tôi? Lúc nào anh cũng nhắc nhở tôi phải làm tròn trách nhiệm cho gia đình. Nhưng anh đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng với tôi chưa? Ngoài kia, anh có gái gú gì hay không, tôi không rõ. Chỉ là, tôi cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi? Làm gì có chuyện, 5 năm mà chưa một lần chồng nhớ sinh nhật vợ? Chỉ là anh cố tình quên, hoặc là, trong mắt anh, người vợ này không có giá trị gì…
Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nói với anh nhiều lần nhưng anh không thay đổi. Vậy thì tôi phải thay đổi, phải làm một cú sốc để anh nhận ra, đừng bao giờ vô tâm với người ở bên cạnh mình. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Một người chồng quá vô tâm chỉ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi khi sống cùng. Dù lòng tôi còn rất yêu anh, nhưng tôi quyết tâm ra đi, mang theo con của mình. Từ bỏ mái ấm gia đình tôi vun đắp bao nhiêu năm.
Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nói với anh nhiều lần nhưng anh không thay đổi. Vậy thì tôi phải thay đổi, phải làm một cú sốc để anh nhận ra, đừng bao giờ vô tâm với người ở bên cạnh mình.
Hôm nay cầm tờ đơn tôi đã kí trên tay, anh thật không tin vào mắt mình. Đúng, vì trong mắt anh, tôi là người đàn bà, người vợ một đời cam chịu, chỉ biết hi sinh vì chồng. Nhưng giờ không phải thế. Tôi phải sống cho mình, phải nghĩ khác đi, phải vùng lên, phải đấu tranh tìm hạnh phúc và niềm vui riêng cho bản thân.
Tạm biệt anh… và chúc anh sớm tìm được bến đỗ mới.
Theo Tintuc
Cách mà tôi đã vượt qua cửa ải phụ huynh cấm đoán vì lấy vợ không hợp tuổi dù đã yêu 10 năm
Vậy là tối hôm ấy lần đầu tiên tôi được đụng chạm vào cơ thể ngọc ngà kiều diễm của người yêu sau gần chục năm yêu nhau chờ đợi mòn mỏi.
Tôi và Ngọc yêu nhau từ khi học cấp 3 rồi lên đại học vẫn yêu nhau thắm thiết chỉ đợi có công việc ổn định nữa là chúng tôi sẽ trở thành vợ chồng. Bao nhiêu khó khăn trở ngại hai đứa đều vượt qua, tưởng như đã về đến đích nhưng chúng tôi quá ngộ nhận khi gặp phải sự ngăn cấm gay gắt từ bố mẹ tôi.
Mẹ bảo:
- Hai đứa không hợp tuổi không thể lấy nhau được nếu lấy nhau thì chồng sẽ chết hoặc làm ăn khó khăn.
Trong tình yêu có ai để ý đến hợp tuổi bao giờ đâu chỉ đơn giản thích nhau điểm gì là yêu nhau thôi, mà bây giờ là thời buổi nào rồi mà bố mẹ tôi lạc hậu cổ điển vậy chứ. Mang tin buồn báo cho Ngọc biết để em chuẩn bị tinh thần chiến đấu trường kỳ. Vừa nghe xong nước mắt của em đã chảy ra rồi tu lên khóc:
- Em yêu anh lắm, cả cuộc đời này em không lấy ai ngoài anh đâu đừng có bỏ em anh nhé.
- Đúng là đồ đàn bà cứ động đến việc gì mà lại mang nước mắt ra làm người ta rối hết cả người đây này. À anh nghĩ ra cách rồi hay chúng mình vượt rào, khi có con rồi bố mẹ làm gì dám ngăn cản nữa chứ.
- Không em sợ lắm đã giữ được 7 năm sắp đến đích rồi lại mất sao mà nhỡ ra anh chiếm được thân thể em rồi lại chán ghét em, bỏ em mà đi với người khác thì sao. Mà bố mẹ em biết được con gái diệu có thai trước khi cưới thì chắc họ chết ngay tức thì mất.
- Đồ ngốc này, chúng ta phải biết hi sinh chữ trinh để được ở với nhau trọn đời không tốt hơn à. Cứ nghĩ lung tung chứ em có bao giờ thấy bố mẹ nào uất ức mà chết khi con gái có bầu bao giờ chưa. Thôi anh đã quyết rồi cứ thế mà làm.
Vậy là tối hôm ấy lần đầu tiên tôi được đụng chạm vào cơ thể ngọc ngà kiều diễm của người yêu sau gần chục năm yêu nhau chờ đợi mòn mỏi. Mà công nhận thích thật thế mà từ trước đến giờ tôi luôn tỏ ra hững hờ cao thượng chứ. Chỉ ngay hôm sau tôi đã báo tin người yêu có thai cho bố mẹ biết, vừa nghe xong mẹ tôi chân tay bủn rủn rồi lăn xuống đất ngất xỉu, đang chuẩn bị gọi cấp cứu có lẽ mẹ tôi tiếc tiền quá lên tỉnh lại ngay, cả nhà tôi được một phen hú vía.
Trong khi đợi mẹ hạ nhiệt chúng tôi ra sức tập trung vào sản xuất đứa con để ép bố mẹ phải đồng ý cưới. Ngọc suốt ruột chưa thấy bố mẹ tôi đả động đến cưới xin lên luôn thúc ép tôi phải cưới gấp. Thật may mẹ tôi đã cho mời Ngọc đến nhà để nói chuyện, mẹ đưa mắt nhìn Ngọc từ trên xuống dưới rồi nói:
- Con gái thời này dễ dãi quá nhỉ cứ không cho cưới xin là thể nào cũng có bầu ngay, thế cháu có bầu mấy tháng rồi?
- Dạ, dạ.
- 2 tháng rồi mẹ ạ, mẹ cho chúng con lấy nhau nhé
- Tôi không hỏi anh, chỉ được nước mau mồm miệng là nhanh.
Thật hạnh phúc quá cuối cùng mẹ cũng đồng ý, chỉ hai tuần sau đó tôi đã đón được Ngọc về nhà làm vợ, cuối cùng chúng tôi đã về đến đích.
Mà cũng lạ kể từ hôm quan hệ vợ chồng với nhau đến nay đã gần 2 tháng rồi vợ tôi chẳng có biểu hiện bầu bì gì cả, mấy lần thử thai đều là một vạch, Ngọc bảo:
- Nếu em nhớ không nhầm cũng trễ bệnh hàng tháng phải được đến 3 tháng rồi đấy.
- Thôi vợ chồng mình cố gắng chờ đợi vậy chắc có rồi mà nó đang ẩn dấu đấy mà.
Nhưng chúng tôi đã nhầm có lẽ Ngọc lo nghĩ nhiều quá nên bị tắc bệnh hàng tháng, lấy chồng được vài ngày thì Ngọc có bệnh luôn khiến chúng tôi mừng hụt. Để rồi trong lúc đi làm thì mẹ tôi ở nhà đổ rác đã phát ra cái bịch đen của Ngọc vứt trong thùng rác.
Hai vợ chồng vừa cười nói rôm rả bỗng khựng lại khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của mẹ cùng với túi rác đen, bà bảo:
- Chúng mày đã lừa bà mẹ này để được lấy nhau đúng không, thật không ngờ chỉ vì một đứa con gái mà thằng con trai yêu quý của tôi phản bội lại mẹ của nó, chúng mày chia tay vẫn chưa muộn đâu.
Mẹ không để cho chúng tôi thanh mình, chạy xồng xộc vào phòng ném hết đồ đạc của Ngọc vào vali rồi kéo cả vali và nắm lấy tay Ngọc lôi đuổi ra ngoài:
- Còn nước còn tát, vì có cháu nên mẹ đành nhắm mắt cho chúng mày lấy nhau, bây giờ chưa có con thì đường ai lấy đi cho sớm chứ mẹ không muốn nhìn thấy cuộc sống các con phải gãy gánh giữa đường, các con hãy tha lỗi cho mẹ.
Mặc cho Ngọc vừa khóc vừa kéo lê chiếc vali trên đường mẹ tôi bắt tôi vào nhà đóng cửa lại và cấm luôn tôi liên lạc hay gặp mặt Ngọc, mẹ lấy khóa rồi cả điện thoại của tôi. Dù nói thế nào mẹ cũng không chịu nghe lời, để mặc tôi khóc lóc van xin như con gái thậm chí nhịn ăn, trái tim mẹ vẫn khô như sỏi đá. Tôi không thể để Ngọc chịu ấm ức tủi nhục bị đuổi về nhà mẹ đẻ được, mà những lời nói nhẹ nhàng tình cảm không làm rung động ý trí của mẹ. Tôi quyết định lên kế hoạch trốn nhà bỏ đi trong khi bố mẹ đi làm.
Sau khi trốn nhà ra đi tôi viết một bức thư để bố mẹ yên tâm, để đảm bảo cuộc sống của hai vợ chồng được sung túc tôi không quên mượn tạm mẹ 500 triệu trong két sắt khi nào có điều kiện vợ chồng tôi sẽ trả sau.
Sang nhà thấy Ngọc đang rầu rĩ ở nhà tôi liền rủ vợ bỏ nhà ra đi như kế hoạch để hai đứa được ở bên nhau mãi mãi mà không còn ai ngăn cản nữa. Ngọc nghe thấy tỉnh cả người:
- Từ ngày trở về nhà bố mẹ thấy con gái bị xỉ nhục nên nhất quyết sẽ không cho trở lại nhà anh nữa đâu, hôm nay bố mẹ đi ăn cỗ vậy vợ chồng phải nhanh thực hiện kế hoạch không mấy ông bà phát hiện ra thì vỡ hết kế hoạch.
Vợ chồng tôi đi ra máy bay thẳng Nam tiến, vừa đến nơi thì hết vé chuyến gần nhất, khiến chúng tôi phải đợi mất tiếng đồng hồ để đi chuyến sau mà đến giờ đâu đã đi được ngay, chuyến đi bị hủy do máy bay trục trặc kỹ thuật. Thở dài ngao ngán ăn trực nằm chờ, rồi cuối cùng trời chập choạng tối chúng tôi cũng được mời lên máy bay. Đang đứng xếp hàng chờ kiểm tra hành lý thì bố mẹ tôi và bố mẹ Ngọc xuất hiện khiến chúng tôi lo sợ cố tình giấu mặt đi. Nhưng họ vẫn phát hiện ra gọi ầm ĩ hai ông bố cố tình chạy gần khu vực cấm của sân bay rồi gọi với giật chúng tôi trở lại:
- Các con không phải đi đâu cả hãy về nhà đã có hai ông bố ở đây rồi.
Hai bà mẹ nước mắt đỏ hoe nhìn thấy chúng tôi vội chạy ùa lại mà ôm chặt lấy các con, mẹ tôi khóc nấc lên vẫn cố nói:
- Mẹ xin lỗi con, mẹ không ngờ sự ngăn cấm của mẹ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng vậy, bố mẹ sợ các con lắm rồi, con hãy cầm hành lý Ngọc về nhà mình ở luôn nhé.
Hai vợ chồng tôi hạnh phúc nghẹn ngào chẳng còn tâm trạng nào mà giận mẹ nữa mà chỉ biết cố gắng sống thật tốt để bố mẹ khỏi thất vọng về hai đứa.
Bây giờ chúng tôi đã có hai đứa con gái 10 tuổi xinh xắn giỏi giang và năm nào vào ngày này vợ tôi cũng kể cho bọn chúng về kỷ niệm đáng nhớ trong đời của bố mẹ nó.
Theo Ngoisao
Tình 'hội ngộ', làm sao dứt? Cuộc hội ngộ các bạn học khóa cấp III, đã đem anh, mối tình đầu, đến bên tôi sau 20 năm xa cách. Hồi đó, học xong cấp III, anh theo gia đình sang Nga sinh sống nên mối tình đầu của chúng tôi buộc phải chấm dứt. Thời gian đầu, tôi nhớ anh quay quắt, nhất là ánh mắt nhìn đầy xao...