Bố chồng cặp với gái trẻ
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu hôm đó, tôi không hẹn hò với mấy cô bạn và tình cờ đi ngang quán nước ấy. Tôi thật sự sốc khi bắt gặp bố chồng mình đang ôm ấp một cô gái chỉ đáng tuổi con cháu ông.
Tôi năm nay 32 tuổi, lấy chồng đã được 5 năm và có hai nhóc. Cuộc sống vợ chồng của tôi tuy không giàu có nhưng ấm no và hạnh phúc. Chồng tôi là một người chăm chỉ, yêu vợ, thương con. Vì anh là cả lại là con trai duy nhất, dưới còn hai cô em gái, nên sau khi kết hôn, chúng tôi về sống chung với bố mẹ chồng.
Người ta thường nói mẹ chồng – con dâu khó hòa hợp, em chồng là “bà cô bên chồng” nhưng tôi thật may mắn vì sống hòa hợp được với mẹ và em chồng. Bố chồng tôi cũng là một người dễ tính, phong độ và hài hước. Ông tuy đã gần 60 nhưng trông trẻ hơn so với tuổi. Nếu nói về bề ngoài, mẹ chồng tôi có phần “yếu kém” hơn vì trông bà già hơn ông.
Tôi sống trong từng ấy năm, chưa bao giờ nghe bố chồng là người lăng nhăng dù ông có chút đào hoa (theo tôi là vậy vì rất nhiều bà thích cách nói chuyện của ông). Cuộc sống hôn nhân của bố mẹ chồng tôi cũng tốt, hiếm khi tôi thấy hai ông bà to tiếng với nhau và tuy đã gần 60 nhưng cả hai vẫn ngủ cùng nhau. Mọi việc sẽ chẳng có gì nếu hôm đó tôi không tình cờ đi ngang quán nước ấy…
Video đang HOT
Hôm đó vào tầm đầu giờ chiều, tôi xin nghỉ nửa buổi sau khi hoàn thành xong dự án, tôi tranh thủ hẹn hò với hai cô bạn thân đi “buôn dưa lê” mua sắm. Lúc đang gửi xe để tới nhà một cô bạn, tôi thoáng thấy một người đàn ông già ôm ấp cô gái chỉ khoảng ngoài 20 một chút, đáng tuổi cháu ông. Ban đầu, tôi chỉ tặc lưỡi “kệ, chuyện của người ta” nhưng khi nhìn kỹ lại, tôi thấy dáng người đàn ông đó rất quen, tiến vào gần hơn chút nữa, tôi nhận ra đó là bố chồng. Tôi sững sờ, không biết thật hay hư? Cả buổi hôm đó, tôi thấy rất khó chịu nhưng không biết nói cùng ai.
Rồi tôi cho qua mọi chuyện, tự an ủi lòng là tôi nhìn nhầm vì thấy bố chồng về nhà vẫn rất quan tâm tới vợ. Tôi nghĩ chắc ông chỉ “vui qua đường” nên không muốn nói với mẹ chồng, sợ bà buồn. Nhưng rất tiếc là không phải vậy. Từ hôm phát hiện ra ông ở quán đó, thỉnh thoảng tôi lại đi qua để “rình mò”. Và lần thứ hai, tôi lại tiếp tục bắt gặp ông ở đấy. Tôi rất muốn vào mắng cho ông và cô gái kia một trận nhưng tôi không biết mình làm vậy có đúng không?
Giờ tôi thấy rối bời, nói với chồng thì sợ chồng tôi sẽ làm loạn lên vì anh là người khá nóng tính. Còn nói với mẹ chồng ư? Tôi phải nói sao đây? Chẳng lẽ bảo mẹ: “Bố đi cặp bồ đấy mẹ ạ” hay dắt bà đi “bắt gian”? Tôi chẳng biết phải làm gì? Xin hãy cho tôi lời khuyên để giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp, không làm mẹ chồng bị tổn thương.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời hẹn của chúng ta đã vỡ tan
Nhớ những lúc kiếm cớ ra Sac chỉ để được nhìn nhau. Nhớ những lúc mộtngười nán lại ở HQV, một người tranh thủ làm nhanh công việc về chỉ để được gặp nhau chưa đầy 1h đồng hồ.
Nhớ những dòng tin nhắn khiến cho một người vừa làm việc vửa tủm tỉm cười, người còn lại cũng vừa đi đường vừa cười. Nhớ những lúc ai kia ở Thái Bình, không có sóng điện thoại nên nửa đêm phải lên sân thượng chỉ để nói chuyện tào lao với nhau mà lòng vẫn vui rộn ràng, lúc đó cột ăngten mà cao hơn thì chắc cũng trèo lên đấy nhỉ!
Nhớ ngày anh đi thăm bạn, không nhắn tin cho em, em hờn, em dỗi. Nhớ ngày 14/2, nhận được tin nhắn từ Thái Nguyên: "Sao không tự đóng hòm rồi chuyển phát nhanh lên đây với người ta?". Nhớ đêm Giao Thừa, chỉ vì công việc, mình gặp nhau đã là 23h30. Thôi thì ra Mỹ Đình xemm bắn pháo hoa vậy. Nhưng em có biết không, cho dù đứng ở nơi đâu mà được ở bên nhau trong thời khắc đó thì cũng thật là thuyệt vời.
Thời gian ở bên nhau không nhiều vậy mà sao nơi đâu cũng in dấu bóng hình em. Đi đến đâu cũng nhớ về những gì chúng mình đã làm nơi đây. Tất cả như chỉ mới là ngày hôm qua.
Những lời nói, những cử chỉ, điệu cười, mọi thứ, mọi thứ dường như chỉ chờ thời cơ là ùa về. Nhớ rằng cả hai đã lấy mốc hẹn là ngày "Mùng 10" khi anh giải quyết xong công việc riêng. Nhưng rồi cái hẹn trôi đi, trôi đi mãi. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Trách mình sao quá cầu toàn, tham lam muốn tình cảm và công việc đều phải vẹn toàn. Trách mình sao không tinh ý, sao không mạnh dạn. Để rồi khi mọi thứ đã qua đi thì chỉ còn biết ngồi một mình mà tiếc nuối. Trách bản thân sao không chia sẻ những dự định, những ấp ủ, những kế hoặch.
Giờ đây hoàn thành rồi cũng chẳng để làm chi. Giờ đây những ngày trống vắng, hùng hục đi làm, đàn đúm cà phê cà pháo cùng bạn bè cả tuần, ngõ hầu quên đi, quên đi mọi thứ, quên ngày quên tháng. Nhưng em ơi thứ 7, chủ nhật chỉ còn mình anh đối diện với bản thân. Còn lại gì? Gia đình, bạn bè vẫn chu toàn. Nhưng tâm hồn ơi mày đi đâu, lang thang rồi lại luẩn quẩn? Đến bây giờ càng thấm: "Chỉ sợ đêm về thiếu bóng em".
Em biết không, hôm nay sinh nhật em, nỗi nhớ trong anh đã cồn cào lại cồn cào hơn khi bác tài xế bật bài: "Được tin em lấy chồng". Em chưa về nhà người ta, nhưng anh cũng không thể chịu nổi khi nghe bài hát đó. Sao mọi thứ lại đến cùng một lúc thế hả em? Anh đành thanh toán tiền xem, nhảy xuống đi bộ đến cơ quan mà trong đầu chỉ còn ý nghĩ và nỗi nhớ đến em.
Trước mắt anh như chỉ nhìn thấy hình bóng em. Tại sao thế em nhỉ? Chắc kiếp trước anh đã nợ em chăng? Vậy thì tại sao kiếp này anh không được dùng cuộc đời mình để trả nợ cho em?
Ngỡ rằng chúng mình sẽ có một kết thúc tốt đẹp, gà trống và gà mái sẽ có một đàn gà con. Anh đã chuẩn bị mọi thứ. Cứ tưởng rằng rồi cũng sẽ quên. Kỷ niệm cũ cứ ùa về không dứt. Có những buổi chiều về háo hức. Đợi chờ nhau để trao ánh mắt nhìn. Nếu bảo rằng chưa phải của nhau đâu, mà sao lại cho nhau nhiều đến thế? Đôi găng ấm khi mùa đông lạnh đến.
Lời tâm tình trong những lúc xa nhau. Nhớ những ngày làm việc suốt đêm thâu hay sáng sớm mỗi khi thức dậy. Một tin nhắn lòng bồi hồi xúc động. Hai nụ cười, ấm áp cả ngày vui. Phút giao thừa hai đứa ở bên nhau. Đứng lặng ngắm em cười mà xao xuyến. Thời gian ngừng trôi, không gian vô tận.
Ước mong rằng mãi chẳng phải rời xa. Nhưng mơ ước cũng chỉ là ước mơ. Cái hẹn "Mùng 10", con tim lỗi nhịp. Một câu hỏi thôi, đến giờ chưa hiểu. Phải làm gì để lại được có nhau? Em bảo rằng chữ ký của anh "có hình ông sao" sẽ đem lại nhiều may mắn. Có đúng thế không em nhỉ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy cố gắng sống vì em Năm nay đã là năm thứ ba, em và anh yêu nhau và cũng đúng một năm tám tháng mình xa nhau. Mặc dù ở xa nhau cả vòng trái đất nhưng tình cảm của em và anh vẫn không thay đổi. Anh thường nói với em: "Vợ yêu... chỉ khi nào anh chết thì anh mới bỏ em ra đi mà thôi....