Bồ bỏ khi mang thai, cô gái che ô cho người đàn ông ’sắp chết’ điều kỳ diệu xảy ra…
Roxy uể oải bước xuống giường, lết những bước đi mệt mỏi vào nhà tắm. Bất chợt cô hét lên: A!!!!!
Cô kinh hoàng khi nhìn vào trong gương và thấy một con quỷ xấu xí, tóc nó xù lên như bị điện giật, đôi mắt sưng húp vẫn còn đỏ hoe và ướt nhẹp, mặt nó gồ ghề nhăn nheo lấm tấm đầy mụn đỏ. Cô lại khóc, nước mắt tuôn chảy, lăn dài trên má, tràn qua môi, vào miệng, mặn đắng. Đã một tuần nay cô không thể ngủ được, lúc nào cô cũng nghe thấy tiếng hai đứa trẻ kêu khóc xin cô đừng bỏ chúng. Cô nhìn xuống chiếc bụng đang to lên mỗi ngày của mình mà đau xót. Hai sinh mệnh bé nhỏ đang chờ đợi được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Cô sẽ giữ chúng lại, đưa chúng đến với thế giới này, bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa…
Roxy xả nước vào bồn tắm, chải lại mái tóc, chọn một chiếc váy rộng để mặc và ra ngoài. Lát nữa, Paul sẽ gặp cô. Suốt một tháng qua anh ta vẫn luôn ép cô phải bỏ hai đứa bé, cô đã cho anh ta thêm một tuần suy nghĩ, và hôm nay là lúc cô đến để nghe câu trả lời. Nhưng dù câu trả lời của anh ta là gì thì cũng không thể làm thay đổi quyết định của cô: cô sẽ sinh con ra.
Roxy ngồi trong quán café nơi mà họ đã hẹn nhau. Nhưng ba giờ trôi qua, Paul không đến. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Cô cố gắng gọi cho anh ta nhưng không ai nhấc máy. Anh ta là một con quỷ máu lạnh, anh ta hoàn toàn không biết tình yêu là gì, càng không biết đến tình thân và trách nhiệm. Roxy đau đớn nhớ về những kỷ niệm đã qua, tại sao cô lại yêu say đắm một kẻ chỉ biết đến dối trá và lợi ích cá nhân như vậy. Liệu cuộc đời của cô, cuộc đời các con cô sẽ ra sao, cô không dám nghĩ đến…
Roxy quyết định chuyển đến chỗ ở mới, một căn hộ ẩm thấp với một phòng ngủ chỉ đủ kê chiếc giường đơn và một gian bếp nhỏ, mọi đồ dùng đã cũ kỹ và vòi nước thì han rỉ. Đêm nào tiếng nước rơi tí tách cũng khiến cô không thể nào đi vào giấc ngủ được. Cô không dám nói gì với bố mẹ vì cô biết họ sẽ không sống nổi khi mà cô con gái ngoan mà họ luôn tin tưởng và kỳ vọng lại trở thành như bây giờ: rối loạn và bế tắc. Dù sao, cuộc sống cũng không đóng chặt mọi cánh cửa với cô khi cô may mắn tìm được một công việc thu ngân trong một cửa hàng đồ ăn nhanh.
Nỗi đau chưa bao giờ chấm dứt với Roxy khi mỗi ngày đến trường, hàng trăm cặp mắt nhìn vào bụng cô chằm chặp soi mói, cô cũng không có thời gian để tâm, bởi vì cô cần phải tập trung để hiểu bài ngay trên lớp. Cô không thể nghiên cứu bài thêm sau khi tan lớp vì cô phải làm việc ở cửa hàng; nếu không cô và các con, hoặc sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, hoặc là sẽ không có gì để ăn vào sáng hôm sau.
Vào một buổi tối, Roxy kết thúc ca làm việc sớm hơn bình thường. Cơn mưa chiều nay lớn quá, đến tận tối rồi mà vẫn chưa tạnh, cửa hàng vắng khách nên ông chủ cũng đóng cửa sớm. Roxy cố gắng bước đi thật cẩn thận trên con đường trơn trượt dẫn đến trạm xe buýt, chốc chốc lại có một cơn gió thổi đến như kéo cô và chiếc ô bay lên. Bất chợt, cô nhìn thấy một người đàn ông trong chiếc áo măng tô đen ướt sũng đang đứng dưới cơn mưa như trút nước mà không hề chú ý đến ai cả. Anh ta hẳn đã đứng như thế rất lâu rồi. Tò mò, cô tiến lại gần người đàn ông:
“Chào anh!”
Người đàn ông im lặng, không đáp trả lại cô.
“Trời mưa to quá nhỉ, anh đã ăn tối chưa?”
Video đang HOT
Anh ta vẫn im lặng…
“Anh có lạnh không? Anh vẫn ổn chứ?”
Người đàn ông tuyệt nhiên không nói một lời nào, cũng không quay lại nhìn cô. Ánh mắt anh ta vô hồn xa xăm như không hề nghe thấy tiếng cô nói, và nhận thức được sự tồn tại của cô. Cô không biết phải làm gì khiến anh ta khá hơn, hẳn anh ta đã trải qua chuyện gì đó khủng khiếp. Cô im lặng, đứng che ô cho người đàn ông lạ và chờ anh ta lên xe buýt. Một chuyến, hai chuyến… rất nhiều chuyến xe buýt đã đi qua, anh ta vẫn bất động, và không có vẻ muốn lên bất kỳ chuyến xe nào.
“Này anh, chỉ còn một chuyến buýt cuối cùng đó. Hoặc là anh sẽ lên xe, hoặc là anh sẽ đứng dưới trời mưa này đến sáng mai để chờ chuyến xe tiếp theo về nhà.”
Vẫn chỉ có sự im lặng kéo dài…
“Hẳn anh đã trải qua một điều vô cùng tồi tệ…”
“Hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi”. Cuối cùng người đàn ông cũng mở lời.
“Vậy thì ngày mai chắc chắn sẽ không thể tệ hơn được nữa. Sao anh không trở về và đợi đến ngày mai để đón nhận điều tốt lành hơn nhỉ.”
Người đàn ông đưa mắt sang nhìn cô, không nói lời nào. Đôi mắt anh đỏ hoe, đục ngầu, chất chứa đầy nỗi đau. Chuyến xe cuối cùng cũng tiến đến, cô lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Cô hãy lên xe và về đi, tôi không nghĩ rằng đứa bé trong bụng cô muốn ở đây trong cơn mưa như thế này đâu.” – Người đàn ông ôn tồn nói.
“Mọi điều tốt lành sẽ đến với anh. Bảo trọng.”
Cô đưa chiếc ô của mình cho người đàn ông và lên xe buýt, cố gắng không để hình ảnh của anh ta ám ảnh trong tâm trí mình. Cô không thể không thừa nhận rằng cô đồng cảm với anh. Khi cô bị bạn trai bỏ rơi với cái bụng đang lớn lên mỗi ngày, cô đã không hiểu điều gì khiến cô có thể vượt qua được nỗi đau đó. Có lẽ là nhờ hai đứa trẻ này, chúng thực sự là món quà vô cùng quý giá mà Thượng Đế ban tặng cho cô.
Kết thúc ca làm ngày hôm sau, Roxy vô cùng mệt mỏi vì phải làm việc với nhiều khách hàng và xử lý nhiều hóa đơn, cô rảo bước mệt mỏi chậm chạp đến bến buýt. Từ xa cô đã trông thấy một người đàn ông đang mỉm cười nhìn cô. Mặt cô bất giác nóng bừng lên, cô nhất thời chưa nhận ra anh ta là ai nhưng có một cảm giác rất thân quen. Cô tiến đến, người đàn ông vẫn mỉm cười với cô, anh rút từ trong túi ra chiếc ô, thì ra đó chính là người đàn ông hôm qua. Hôm nay anh ta là một người khác hẳn với khuôn mặt điển trai và nụ cười thanh tú, không giống ông chú 40 tuổi với râu tóc bù xù và điệu bộ khó coi mà cô đã gặp.
“Cảm ơn em vì đã cho tôi mượn ô.” – Người đàn ông cất lời.
“Thật mừng vì đã gặp anh hôm nay.” – Roxy mỉm cười.
“Thật mừng là tôi vẫn còn ở đây để gặp em. Em đã không chỉ cho tôi một chiếc ô, em đã cho tôi một cuộc đời mới.” – Anh ta nhìn thẳng vào mắt Roxy, đầy chân thành.
Vào ngày hôm trước, anh chàng Danny (tên của người đàn ông) nhận được bản án tử hình từ bác sĩ, anh bị chẩn đoán đã mắc bệnh ung thư và không có nhiều cơ hội sống sót. Trước tin dữ, anh đã hoàn toàn suy sụp, anh còn quá trẻ để nằm thoi thóp trong bệnh viện, chịu đựng những cơn đau tột cùng và rụng hết tóc vì hóa chất. Anh đã chứng kiến sự đau đớn của cha khi chiến đấu với căn bệnh này từ lúc anh còn là một đứa trẻ và đó là những ký ức kinh hoàng trong anh. Danny đã lớn lên trong nỗi sợ hãi đó và anh không muốn lại có một cuộc đời như vậy.
Hôm ấy, anh đã đứng ở trạm xe buýt suốt 8 giờ đồng hồ dưới cơn mưa tầm tã, tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn một suy nghĩ le lói trong đầu: làm cách nào đó để ra đi ít đau đớn nhất. Và một cô gái trẻ đã đến, đưa cho anh một chiếc ô che mưa dù người anh đã ướt đến mức không thể ướt hơn được nữa. Danny đã không ngờ rằng một người xa lạ lại dành cho anh sự quan tâm và tử tế như vậy, bất giác anh cảm thấy ấm áp lạ thường, anh không còn muốn kết thúc cuộc đời mình nữa.
Và cô gái đó đã nói đúng, điều tốt lành đang chờ anh ở ngày mai, vì những gì tồi tệ nhất đã xảy ra rồi. Và như một phép màu, sáng hôm sau bác sĩ đã gọi điện để xin lỗi Danny vì chẩn đoán sai: anh không hề bị ung thư, đó chỉ là một khối u lành tính và anh sẽ không sao cả. Có một người khác cùng tên với anh và khi đọc kết quả, bác sỹ đã bị nhầm lẫn.
Giờ đây Roxy đã là mẹ của hai đứa con mà bố của những đứa trẻ chính là Danny. Cô cũng đã có bốn đứa cháu nhỏ, mọi người đều sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Họ đã chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau xây dựng gia đình hơn hai mươi năm qua.
Quyết định giữ đứa con lại của Roxy là hoàn toàn đúng đắn cho dù thời khắc ấy cô phải đối mặt với rất nhiều thử thách đến từ quá khứ, hiện tại và tương lai. Ai cũng có những sai lầm, nhưng điều quan trọng là chúng ta biết cách tha thứ, cho bản thân và cho người khác. Lòng tốt là một món quà, là thứ ngôn ngữ kỳ diệu có thể &’cảm hóa’ những khó khăn và chướng ngại để mang đến niềm vui cho người cho đi và người nhận lại.
Cuộc gặp gỡ hôm đó của hai con người đang chìm trong vực thẳm tuyệt vọng là sự sắp đặt hoàn hảo của Thượng Đế để họ tìm thấy hạnh phúc đích thực trong cuộc đời. Khi đã đến tận cùng của nỗi đau, cảnh tượng trước mặt sẽ là một bầu trời rộng mở, như người ta vẫn thường nói: phía sau cơn mưa là cầu vồng.
Đôi khi một sự quan tâm nhỏ cũng có thể thay đổi cuộc đời một người. Bởi suy cho cùng, dù cho cuộc sống này có bế tắc và khó khăn như thế nào thì vẫn còn những điều tốt đẹp đáng để chúng ta tận hưởng và biết ơn. Cuộc sống luôn thú vị và kỳ diệu theo cách tự nhiên mà nó vốn có, vậy nên hãy lạc quan, tin tưởng và gieo trồng những hạt giống thiện lành.
ĐKN/Sưu tầm
Suýt ly hôn vì quá tin thầy bói
Cô ấy dí cái đơn vào tay tôi, hối hả: "Ký đi, ký mau đi không là mất mạng". Tôi nghĩ cô ấy đe dọa tôi, có thể thuê giang hồ "xử" nếu tôi không chịu ly hôn.
"Tôi không ký, cô muốn làm gì thì làm". Tôi vứt cái đơn lên bàn, đứng dậy. Chúng tôi hay xích mích, ngay từ hồi mới lấy nhau. Tính tôi ít nói, trầm lặng, cô ấy thì sốc nổi, ngang bướng, thích làm gì là làm bằng được. Thỉnh thoảng góp ý nhẹ nhàng thì cô ấy bảo rằng tôi "dạy đời". Lần nào cãi cọ cô ấy cũng đòi ly hôn. Cái chiêu đòi ly hôn nghe mãi cũng nhàm cho nên đến giờ, lấy nhau được 3 năm rồi, tôi cũng chẳng thèm chấp nữa.
"Anh không hiểu à? Tuổi tôi với anh là đại kỵ, không ly hôn thế nào cũng có một người chết". Nghe cô ấy nói thế, tôi phát khùng: "Phỉ phui cái mồm cô đi, ai bảo cô thế?". "Thì anh thấy đấy, từ ngày lấy nhau đến giờ có ngày nào sống hòa thuận yên ổn đâu. Hôm qua chính một ông mù ở ngoài đường đã "ngửi" thấy em đi qua và phán thế. Người ta mù, không nhìn thấy em mà còn nói thế, thì chẳng nhẽ là vô căn cứ".
Tôi chỉ còn biết ôm đầu vì sự ấu trĩ của vợ: "Tôi lạy cô, vấn đề là cô lại đi tin một lão mù nói nhảm". "Anh không ký thì tôi sẽ đâm đơn ly hôn một mình, tôi không dại gì chết chung với anh". Cô ta giật cái đơn rồi hớt hải đi thẳng.
Tôi tưởng rằng cô ấy cũng chỉ mụ mị vài ba hôm rồi "tỉnh" lại thôi, không ngờ cuối tuần cô ấy triệu tập cuộc họp gia đình khẩn cấp gồm cả hai bên nội ngoại để bàn việc ly hôn. Cuộc họp hôm ấy biến thành một trận "khẩu chiến" của những người không cùng ý kiến và kết quả là: "Việc của vợ chồng chúng mày thì chúng mày tự quyết".
Cô ấy đâm đơn lên tòa án, bị tòa bác đơn vì lý do không chính đáng. Cô ấy lồng lộn lên và đổ tội cho tòa án, nếu cô ấy có "mệnh hệ" gì thì tòa phải chịu trách nhiệm. Cô ấy về gây áp lực với tôi bắt tôi ký vào đơn rồi sáng nào cũng tụng kinh gõ mõ khẩn cầu "quan trên xá tội", cho cô ấy thời gian để ly hôn.
Sau khi bị bác đơn, theo quy định của pháp luật thì một năm sau mới được nộp đơn lại, cho nên cô ấy luôn sống trong cảnh sợ hãi, đâm ra chì chiết tôi. Mặc dù rất mệt mỏi nhưng tôi không thể chiều theo ý vợ, nếu ly hôn thì chẳng khác nào vào hùa với cô ấy mê tín dị đoan.
Hơn một năm sau, cô ấy lại nộp đơn ly hôn. Lần này cũng bị bác đơn dù cô ấy đã nhờ vả hết luật sư này đến thẩm phán nọ. Hai năm sau, cô ấy và tôi vẫn sống khỏe. Tôi bảo với vợ rằng, ông thầy mù ấy nói đúng, trước sau gì anh và em cũng chết, nhưng chắc là phải "hai cái năm mươi".
Quay lại thời điểm cô ấy bị stress vì "sợ chết", thỉnh thoảng tôi phải "chữa stress" cho cô ấy bằng "chuyện ấy", chính vì vậy trong khi chờ tòa "thụ lý" đơn, giờ cô ấy đang mang bầu đứa con thứ 2 của chúng tôi. Còn 2 tháng nữa là cu cậu ra đời. Vợ tôi bớt bướng bỉnh hơn vì trong lúc cô ấy nghĩ mình sắp chết, cô ấy đã biết trân trọng cuộc sống hơn.
Theo GĐVN
Chồng chỉ về nhà khi bị bồ bỏ Điều tôi sợ nhất là nếu như cô ta đổi ý, làm hoà với anh, anh sẽ quay lại với cô ta, cun cút tận tụy như trước. ảnh minh họa Vợ chồng tôi vẫn còn tình cảm nhưng rất phức tạp. Do tính chất công việc đi sớm về khuya, anh thường xuyên ở ngoài với bạn. Một năm gần đây tôi...