Bỏ bạn trai nghèo khó, tôi chấp nhận kiếp vợ lẽ
Tôi quyết định lẳng lặng đi phá bỏ cái thai một mình và chấm dứt tình yêu với anh để về làm lẽ của một người hơn nhiều tuổi.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, có bố mẹ làm công chức, thu nhập ổn định, nên chị em tôi cũng có đầy đủ cơm, gạo để đi học. Rồi tôi thi đỗ đại học, trong những năm đó, tôi đã gặp và yêu anh. Tuy biết gia cảnh anh nghèo khó nhưng tôi vẫn nhận lời yêu anh và hết mực với bạn trai. Khi tôi nhận lời yêu, thậm chí tôi còn bỏ qua rất nhiều “mối” khá giả vì lúc đó tôi cũng nghĩ có tình yêu thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn, tôi cũng tin rằng chỉ cần cả hai đồng lòng sẽ có thể bằng mọi người thôi. Nhưng thực tế cuộc sống không như vậy.
Hơn 4 năm trời yêu anh, tôi không được nhận về những điều gì là bình thường nhất. Không có những đóa hồng, không có những buổi đi chơi, hẹn hò, không có những món quà dù rất nhỏ làm kỷ niệm… Tất cả là bởi vì anh nghèo quá. Tôi không hề đòi hỏi anh nhưng đôi khi cũng thấy chạnh lòng. Ba mẹ tôi dù rất thương tôi nhưng cũng không muốn ngăn cản vì tôi khăng khăng nói đó là hạnh phúc của đời mình.
Rồi tôi cũng ra trường, đi làm. Để tiết kiệm, tôi đã chấp nhận từ bỏ danh dự, danh giá để dọn đến ở cùng anh. Chúng tôi sống như vợ chồng và sự thiệt thòi tôi gánh chịu hết. Tiền lương hàng tháng tôi mang về không đủ thấm vào đâu so với những khoản cần phải chi tiêu. Tôi đã cố gắng, nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn chỉ như “muối bỏ bể”. Tôi sống với anh như vậy tới hơn 2 năm mà tình hình không có gì khả quan hơn. Lúc đó tôi thực sự mệt mỏi. Vì tiền bạc không có, chúng tôi gằn hắt nhau suốt ngày.
Không phải là tôi không cố gắng nhưng gần như tôi cố gắng chỉ trong trong tuyệt vọng mà thôi. Tôi dần dần chán nản và muốn buông xuôi. Cũng đúng thời điểm đó, tôi quen người đàn ông khác. Anh ấy hơn tôi 10 tuổi, từng có một đời vợ. Anh ấy bỏ vợ vì cô ta sống không tốt, không biết lo toan, quán xuyến gia đình. Thú thực, tình cảm của tôi dành cho anh không phải là tình yêu. Anh cũng nói muốn tiến tới vì thấy tôi là người phụ nữ tốt.
Ảnh minh họa: Adhitap.
Video đang HOT
Đúng thời điểm đó thì tôi biết mình có bầu. Đứa con là kết quả của mối tình gắn bó bao năm qua của tôi với người mình yêu. Tôi vừa mừng vừa lo khi biết mình được làm mẹ. Tôi mừng vì đó là kết tinh tình yêu của chúng tôi nhưng lo nhiều hơn vì không biết chúng tôi sẽ nuôi con như thế nào với kinh tế eo hẹp như vậy.
Khi tôi nói với anh về chuyện đứa con, anh cũng mừng lắm nhưng rồi lại nảy sinh nỗi lo giống tôi. Anh bàn với tôi tạm thời bỏ đứa bé đi, đợi thêm 1-2 năm nữa ổn định, làm đám cưới rồi sinh con một thể. Lời anh nói khiến tôi rất buồn. Nó khiến tôi phải nhìn thẳng vào một thực tế. Hôn nhân muốn hạnh phúc, tình yêu không thôi là chưa đủ.
Tôi quyết định lẳng lặng đi phá bỏ cái thai một mình và quyết định chấm dứt tình yêu với người đó. Anh ấy đã khóc lóc, cầu xin tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn kiên quyết. Tôi không muốn con mình sau này sinh ra phải sống trong cảnh thiếu thốn, túng thiếu, bố mẹ thì cãi lộn suốt ngày vì tiền. Tình yêu đó tôi trân trọng nhưng tôi không có niềm tin là sẽ sống hạnh phúc được bên anh. Tôi dứt tình mặc cho mọi người chửi bới tôi là kẻ “tham vàng phụ ngãi”.
Khoảng vài tháng sau tôi về sống với một người đàn ông mà tôi mới gặp, đã có gia đình. Anh ấy có điều kiện kinh tế vững vàng, gia đình khá giả nên cuộc sống của chúng tôi rất nhẹ nhàng. Lúc đầu tôi không yêu anh nhưng khi đời sống vợ chồng diễn ra êm ả, hòa thuận, nhất là khi tôi sinh xong đứa con thì tình cảm của tôi dành cho anh ngày một nhiều hơn. Chúng tôi đang sống hạnh phúc. Nhờ anh có tiền mà tôi không phải vất vả, con tôi cũng được sống sung sướng. Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng được nhờ cậy nhiều khi chúng tôi dư giả về kinh tế. Tôi cảm thấy mình đã bước đi đúng đắn.
Quả thực, tình yêu là điều quan trọng nhưng không vì thế mà phủ nhận vai trò của kinh tế. Sẽ khó mà hạnh phúc được nếu như hai vợ chồng túng thiếu triền miên. Bởi thế cho nên tôi nghĩ rằng đừng vội vàng đánh giá những người quay đầu lại để rẽ sang một con đường khác. Dù đôi khi cho tới bây giờ, nghĩ lại tôi vẫn thấy chạnh lòng với quá khứ. Lúc đó, tôi đã quyết định đoạn tuyệt với người đàn ông mà tôi yêu thương trong nhiều năm để làm lẽ của một người đàn ông nhiều tuổi. Liệu khi đó tôi có còn lựa chọn nào khác? Liệu tôi có nên tìm tới tình cũ để nói lời xin lỗi?
Theo VNE
Tôi đã trở thành trai bao như thế
27 tuổi, tôi chưa lập gia đình, cũng không sốt ruột chuyện lấy vợ đơn giản vì quanh tôi có rất nhiều phụ nữ. Họ ve vuốt và đáp ứng đầy đủ nhu cầu của tôi...
Bạn có thể không đồng ý với quan điểm của tôi, bạn chuẩn bị rao giảng cho tôi rằng người ta kết hôn để sinh con đẻ cái nối dõi tông đường, ổn định cuộc sống... Những điều ấy, bố mẹ nói với tôi suốt, nhưng tôi mới 27 thôi mà, ổn định cuộc sống tuổi 40 cũng chưa muộn.
Thêm nữa, tôi luôn khỏe, máy móc cực tốt, bây giờ hay trung niên cũng được, khi cần, tôi sẵn sàng cho vợ cả một đội bóng chứ không phải một mụn con.
Quan điểm nào cách sống ấy. Cho nên tôi sống phóng đãng và rất thoáng. Sáng tôi đi với Ly, chiều tôi ở với Hoài. Cuối tuần có thể tôi lại tạm biệt hai em để đi "công tác" với Kiều Trang hay một cô nàng mới quen nào đó nhờ biệt tài mồm mép.
Không ai trong số họ là người yêu của tôi, nhưng ai tôi cũng "yêu" và với tôi họ cực kỳ tha thiết, nhiệt tình. Cứ sau mỗi lần gặp gỡ, đưa nhau đi ăn uống rồi vào nhà nghỉ hay khách sạn, tôi lại tặng họ một món quà, khi thì áo váy, lúc là đồ lót. Họ luôn hớn hở ngay từ lúc gặp tôi, chắc bởi họ biết điểm đến cuối cùng của cuộc gặp gỡ với tôi luôn là các trung tâm mua sắm.
Tôi nghĩ chuyện đó cũng thường thôi. Bạn nghĩ xem, nếu tôi đi "bóc bánh" thì tôi cũng phải trả tiền. Huống hồ Ly, Hoài, hay Kiều, Vân... đều không phải là "bánh", họ sạch sẽ, thơm mát hơn nhiều, tôi bỏ tiền ra để "đền" họ những gì họ đã mang đến cho tôi cũng là việc nên làm, tính tôi sòng phẳng. Mà họ không tự ái khi tôi làm vậy. Phụ nữ cũng xoàng nhỉ, cho nên chẳng việc gì phải trân trọng hay sợ họ tổn thương, có ăn có trả.
Tôi cứ sống thế, bừa bãi như dê, tự cho mình là ngon vì chén được hết cô này đến cô khác. Càng ngày tôi càng cảm thấy không cần hôn nhân, cũng có thể vì lòng tin của tôi vào phụ nữ đã cạn kiệt rồi.
Bạn nghĩ đi, có nên đặt lòng tin vào đám chân dài xỏ váy ấy không khi họ chẳng cần đến lần hò hẹn thứ hai để lên giường với tôi và sau khi lên giường thì "em sẽ nhận quà", nụ cười mủm mỉm không biết có phải để khỏa lấp sự sượng sùng không nữa!
Thế rồi tôi gặp cô ta, người ít nhiều gây ra sự thay đổi trong suy nghĩ của tôi về phụ nữ. Cô ta cũng có tuổi rồi, nhưng đẹp, dáng dấp ngon lành, da dẻ cũng nuột. Những ngày đầu mới quen, cô ta thích hò hẹn uống cà phê với tôi, nhưng đến tận lần hò hẹn thứ ba tôi vẫn không dụ nổi cô ta lên giường.
Có vẻ như cô nàng muốn tâm sự nhiều hơn, về ông chồng giàu nhưng già và yếu sinh lý, về công việc của cô ở một công ty nước ngoài hái ra tiền nhưng lại thiếu bè bạn, sự tin tưởng, chân thành giữa người với người.
Cô ta có cách nói chuyện lôi cuốn, thông minh. Có đôi lúc tôi nghĩ cô ta muốn lao vào tôi và cắn xé đến nơi rồi, nhưng cái ngưỡng tôi cho rằng khao khát đang lên cao nhất thì lại chính là lúc cô ta hất cẳng đá tôi ra xa hơn. Tôi chưa bao giờ bị đàn bà vờn như thế, nên bản năng chinh phục càng bị khiêu khích đến tột đỉnh. Rồi sẽ có ngày tôi dẫn được cô lên giường...
Ngày ấy đến nhanh hơn tôi mong đợi. Trong lúc tôi còn đang phấn khích nằm trên giường, không mảnh vải che thân, suy nghĩ sẽ mua gì làm "quà" cho lần đầu tiên êm ái giữa tôi và cô ta thì cô ta đã chỉnh trang bước ra từ phòng tắm.
Cô ta ném về phía giường tôi tờ 500k, nói rất nhanh nhưng tiếng nào ra tiếng ấy: "Bé cưng bắt taxi về nhé, em phải đi họp gấp rồi". Mẹ kiếp, tôi quên mất là lúc đến đây tôi đi bằng xe của cô ta, cô ta đến đón tôi. Còn chưa hết ngỡ ngàng, tôi xỏ quần áo chạy xồng xộc theo cô ta dọc hành lang, xuống cầu thang, bóng cô ta mất hút sau cửa kính còn thằng nhân viên lễ tân nhãi ranh thì nhìn tôi khinh bỉ: "Chị ấy trả tiền phòng rồi". Một cảm giác bị xúc phạm ghê gớm trào lên trong tôi.
Đến tối về tôi tìm mọi cách gọi điện, nhắn tin, để bảo với cô ta là thôi cái trò đó đi, tôi là đàn ông, tôi không cần phụ nữ trả tiền cho tôi mỗi lúc lên giường. Đáp lại cơn thịnh nộ của tôi, chỉ thấy cô ta nhắn tin ỡm ờ: "Bé cưng nghệ thuật không khác gì giai bao chuyên nghiệp. Em sẽ còn gặp cưng nữa đấy!".
Theo VNE
Phụ nữ "khôn" chẳng bao giờ chăm con quên mình! Nhiều chị em lấy việc con cái để biện minh cho sự "xuống cấp" của ngoại hình, tôi thấy thật vô lý. Mất chồng vì xuống sắc sau sinh, đọc xong bài này tôi giận đàn ông một thì giận phụ nữ mười. Người chồng bỏ vợ chỉ vì vài vết rạn da trên bụng người phụ nữ đã sinh con cho mình...