Bỏ 300 triệu để “mua” lại chồng
Chị khấp khởi cầm 300 triệu đi giải quyết vụ ly hôn cho chồng cũ. Chị bảo mình đi “chuộc chồng”.
20 tuổi, chị tìm cách cưới anh bằng mọi giá. Chị “hạ gục” bố chồng tương lai trước bằng những món ăn ngon, sự chăm sóc chu đáo khi ông ốm. Dù chưa phải là con dâu mà ông ốm, chị còn chăm sóc, quan tâm hơn cả con dâu. Thực ra cái đích chính chị nhắm tới là cuộc sống giầu có, ăn sung mặc sướng của gia đình nhà anh. Anh lại là mẫu thanh niên chăm chỉ, ngoan ngoãn, ngoại hình ưa nhìn nên cả nhà chị ưng chứ không riêng chị.
Vì bố anh ốm nặng nên anh buộc phải cưới chị để báo hiếu. Ông bảo nếu anh không cưới chị thì bố anh không nhắm mắt nổi. Thế là chị đến với anh không phải bằng một cuộc hôn nhân có tình yêu mà bằng một đám cưới ép, cưới chạy.
Rồi chị cũng toại nguyện khi bố mẹ chồng cho tiền hai vợ chồng mở xưởng sản xuất đồ thủ công riêng. Đây là nghề truyền thống của gia đình nhà chồng. Hai vợ chồng chăm chỉ, anh cũng sáng tạo, chịu khó nên công ty riêng ngày càng ăn nên làm ra.
Ảnh minh họa.
Nhưng tiền nhiều lại tỉ lệ nghịch với hạnh phúc. Càng nhiều tiền chị càng trở nên tham lam, cuồng tiền hơn. Lắm hôm chồng đi chở hàng cho khách, 11h đêm mới về tới nhà, việc đầu tiên chị làm là lục túi đòi tiền chồng chứ không phải hỏi anh đã ăn uống gì chưa.
Anh ngày càng chán nản trước màn tra khảo tiền nong như cơm bữa của vợ mỗi lần đi giao dịch về. Tuy anh là giám đốc nhưng không có thực quyền, mọi quyết định chi tiêu đều phải “xin” vợ.
Anh là chồng mà giống như người làm công của vợ. Chưa một lần anh cảm nhận được sự chăm sóc, chia sẻ từ vợ. Câu chuyện của họ chỉ xoay quanh tiền và tiền.
Giữa họ chỉ là những cuộc “khẩu chiến” liên miên. Hàng xóm không ít lần tá hỏa vì thấy đồ đạc trong nhà anh chị bay ra cửa vỡ loảng xoảng, lúc thì bát đũa, xô chậu, thậm chí cả tivi… Chị bảo chị có tiền nên có quyền đập phá. Anh thì khùng vì bí bách quá cũng đập.
Video đang HOT
Anh lấy chị năm 21 tuổi, chưa một mảnh tình vắt vai. Gần hai mươi năm chung sống với chị, có tới hai con nhưng anh chưa một lần biết tới tình yêu là gì.
Thế rồi trong một lần bị bạn bè lôi kéo tham gia bán hàng đa cấp, anh đã gặp người đàn bà ấy. Anh bị người đàn bà đã có một đời chồng, một đứa con và bao nhiêu kinh nghiệm tình trường làm cho mê muội. Chồng cũ của chị ta đi tù chung thân vì đánh chết người. Một mình chị ta bươn chải trong môi trường sống quá phức tạp đã biến thành một người khó lường, nhiều chiêu bài mà một người chất phác như anh khó hiểu hết.
Anh thì mù quáng chăm chăm vào niềm tin bất diệt là hai người đến với nhau vì tình yêu. Chị ta như đi guốc vào bụng anh, biết anh thiếu gì nên đã chăm chút anh như một người vợ, người mẹ. Anh gục ngã hoàn toàn. Anh mê mẩn tới mức không hiểu mục đích sâu xa của người đàn bà ấy là khối tài sản không nhỏ của anh chứ không phải thứ tình yêu đơn thuần giống anh.
Chị đã tìm mọi cách phong tỏa tài chính vì nghĩ không tiền anh không có cách nào léng phéng bên ngoài. Nhưng anh không còn ngoan ngoãn như chú cún trung thành nữa, anh bắt đầu nghĩ ra đủ chiêu để cất tiền riêng gửi cho tình nhân. Anh tìm nhiều lí do để trốn nhà lên thành phố vui vẻ với tình nhân.
Anh đòi ly hôn với chị bằng mọi giá. Hơn 1 năm sau, chị cũng đồng ý ly hôn với điều kiện lấy hết tài sản. Anh vẫn tin vào thứ tình yêu là có thật ở tuổi gần 40. Chính vì thế anh quyết bỏ lại vợ và hai đứa con để đi theo người đàn bà hơn mình chục tuổi. Anh ra đi khỏi nhà với vài chục triệu tiền riêng và nghĩ sẽ bắt đầu hạnh phúc mới thực sự.
Đây là điều mà tình nhân của anh không lường trước được, chị ta không nghĩ anh lại ngu dại tới mức ra đi tay trắng. Nhưng chị ta vẫn hy vọng vào phần gia tài mà anh có thể được hưởng từ bố mẹ.
Chị ta cũng không vừa, làm đủ trò ngọt nhạt để lôi kéo anh về bên mình, để đăng ký kết hôn với anh. Anh với chị ta thành vợ chồng, anh bỏ thị trấn thân thuộc lên thành phố sống với chị ta. Những ngày mật ngọt dần dần biến mất khi anh hết tiền. Anh là ông chủ doanh nghiệp nhỏ ở quê, làm đồ thủ công mỹ nghệ nhưng lại không có bằng cấp để xin công việc ổn định trên thành phố. Anh buộc phải làm những công việc chân tay như chạy xe ôm, bán hàng nhưng thu nhập không là bao.
Hai năm chung sống trong “túp lều” thuê tạm trên thành phố cùng với vợ hai, tình yêu cũng chết dần chết mòn vì những mệt mỏi mưu sinh cơm áo gạo tiền. Chưa kể, sau 6 tháng sống với vợ mới, anh bị tai nạn giao thông, mất tới 50% sức khỏe, đôi chân không còn đi lại bình thường như trước.
Trong khi đó ở quê, vợ anh cũng bắt đầu thấm cảm giác mệt mỏi vì không có chồng gánh vác công việc, thấy thiếu vắng bóng đàn ông trong nhà. Hai đứa con không có cha bảo ban, mẹ thì suốt ngày ham mê kiếm tiền thành ra lêu lổng, hư hỏng.
Cuộc sống đảo lộn, công việc làm ăn thất bát khiến chị chả mong gì hơn ngoài chuyện chồng trở về. Chị bảo mình cũng chẳng còn trẻ để bắt đầu với cuộc hôn nhân mới, vùng quê nhiều lề thói của chị cũng không dễ kiếm một anh chồng tử tế. Đàn ông tử tế ở đây có vợ hết, chỉ còn những gã dở mới ế vợ. Nếu chị chấp nhận rổ rá cạp lại, con anh con tôi còn phức tạp hơn.
Thế rồi một ngày, người đàn bà kia gọi điện cho chị bảo đưa 300 triệu sẽ đồng ý ly hôn với chồng cũ của chị. Chị ngây người rồi kịp hiểu những thông điệp từ kẻ cướp chồng kia là gì nên vội gọi cho anh. Anh đau khổ xác nhận việc chị ta đòi ly hôn với điều kiện kèm theo 300 triệu. Vợ hai đã lộ rõ bộ mặt thật là cần tiền của anh chứ không yêu thương gì. Chị ta mệt mỏi vì phải nuôi báo cô một gãi đàn ông đau yếu hơn năm nay.
Chẳng suy tính nhiều, chị quyết định bỏ ra 300 triệu để “mua” cái giấy ly hôn, “chuộc” chồng về. Bây giờ thì anh đã trở về với chị sau phi vụ “đổi chác” giữa hai người đàn bà. Chị tin rằng mình đã “mua” lại được chồng, cuộc sống lại như xưa. Nhưng anh như một kẻ thất bại thảm hại, sống khép mình. Cái gia đình giờ đã đủ 4 thành viên nhưng vẫn chông chênh.
Theo VNE
Tôi không sợ miệng đời dị nghị...
"Con biết mẹ đã khổ nhiều vì con người đó và mẹ vẫn còn thương ông ta. Nhưng con người bạc tình, bạc nghĩa như vậy có đáng để mẹ phải lo, phải khổ không?". Tôi đã nói với mẹ như vậy sau khi bà kể rằng cô vợ sau của ba vừa gọi điện nói ông bệnh nặng và muốn gặp mẹ.
Tôi biết nhiều người không tin rằng trên đời lại có người phụ nữ vô liêm sĩ như người đàn bà đã giật chồng của mẹ tôi, giật cha của anh em tôi. Nhưng những gì mà cô ta kể với mọi người chỉ là một phần rất nhỏ trong số những điều tồi tệ mà cô ta và người mà tôi phải gọi là cha đã gây ra cho mẹ tôi.
Cô ta cũng không phải người đàn bà đầu tiên mà ba tôi dan díu suốt những năm tháng chung sống với mẹ. Nhiều lúc tôi hận mình đang mang trong người dòng máu của ông ta. Nhưng tôi không thể nào làm khác hơn và từ lâu, tôi và các em không còn xem người ấy là cha của mình.
Ông ngoại tôi kể ngày biết mẹ tôi yêu người thanh niên ở trọ cạnh nhà, ông bà đã ra sức cản ngăn. Lý do đầu tiên là vì mẹ tôi lớn tuổi hơn. "Đàn bà có thuở, có thì, sanh đẻ vài lần sẽ già hơn chồng. Bình thường đã vậy, huống hồ gì nó lại nhỏ hơn bây tới 5 tuổi? Cha nói không là không!"- ông ngoại tôi kiên quyết như vậy.
Nhưng mẹ tôi vẫn cãi lời. Mẹ nhịn ăn rồi uống thuốc tự tử để chứng minh tình yêu của mình. Cuối cùng ông bà ngoại tôi phải chịu thua. Gả mẹ tôi xong, ông bà còn phải lo nhà cửa, thậm chí còn phải xin việc cho ba tôi vì lúc đó, một y sĩ hộ khẩu tỉnh mới ra trường đâu phải muốn ở lại thành phố mà được.
Chính vì vậy, sau này khi ba tôi ngoại tình lần đầu, mẹ chỉ biết khóc chứ không dám than thở với ai. Năm đó tôi 15 tuổi. Dưới tôi còn 3 đứa em. Thấy mẹ cứ khóc hoài, tôi gạn hỏi, mẹ mới kể chuyện. Tôi nghe xong tức quá chạy về méc ngoại. Tôi nhớ lần đó sau khi biết chuyện, ba đã tát tai tôi và mắng: "Đồ quỷ chớ không phải con cái".
Khi ấy ba tôi đã là bác sĩ sau mấy năm học chuyên tu. Ba nói tôi làm mất mặt ba với bên ngoại; mất mặt ba với bạn bè, đồng nghiệp. Tôi bị đánh đau, tức quá cãi lại: "Nếu sợ mất mặt thì ba đừng làm". Cứ tưởng nói vậy tôi sẽ bị ăn đòn tiếp nhưng mẹ tôi đã nhào ra đẩy tôi vào buồng đóng chặt cửa lại.
Được vài năm thì lại nghe ba tôi mèo mỡ. Lần này là một cô gái ở tận miền Bắc mà ba quen trong một lần đi hội nghị. Chuyện tới tai mẹ bởi ở bệnh viện nhiều người không ưa ba vì cái thói nghênh ngang, cao ngạo. Họ báo cho mẹ tôi biết. Mẹ lại khóc. Một hôm tôi tình cờ nghe ba mẹ nói chuyện với nhau. Đại khái là ba tôi đổ thừa tại mẹ "không làm tròn bổn phận" nên ba phải ra ngoài giải quyết.
Thật sự khi ấy, tôi thất vọng ghê gớm vì thú nhận này của một người mà ít nhiều tôi vẫn còn tôn trọng. Tôi bàn với các em đi mua thuốc về cho mẹ uống nhưng khi nói với mẹ thì bà gạt đi: "Chuyện vợ chồng quan trọng là có yêu thương nhau hay không chớ nếu chỉ vì cái nhu cầu tầm thường ấy thì ba có đi với người khác mẹ cũng không cản được".
Tuy nói vậy nhưng tôi biết mẹ rất buồn. Nhiều đêm liền mẹ không ngủ được nên tóc bạc trắng. Điều đó càng làm cho khoảng cách tuổi tác giữa hai người càng xa thêm. Cho đến khi ba tôi quen Lệ Mỹ thì ông đòi ly hôn. Mẹ tôi không đồng ý. Mẹ nói ba muốn đi với ai thì tùy, mẹ không can thiệp nhưng nhất quyết không ly hôn. Tôi đã bàn với mẹ và đánh cược một lần cuối khi tìm gặp Lệ Mỹ. Cô ta không biết lỗi mà còn ngông nghênh thách thức. Mẹ tôi lại tiếp tục mất ngủ. Nhưng sau đó mẹ đã đồng ý ly hôn.
Mấy năm qua, không có ba, cuộc sống của mẹ con tôi bình lặng, êm đềm. Dù thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp mẹ thẫn thờ ngồi hằng giờ trước tấm hình cưới của hai người nhưng tôi biết lòng mẹ đã nguôi ngoai.
Thế mà đùng một cái, cô ta lại xuất hiện và làm xáo động cuộc sống của chúng tôi. Cô em gái của tôi khăng khăng: "Mẹ không được gặp ông ấy vì như vậy mẹ sẽ yếu lòng. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Sao lúc mạnh khỏe không tìm mà lúc bệnh sắp chết rồi lại nhớ tới vợ con?". Đối với các em tôi, những gì mà ba tôi đã gây ra là không thể tha thứ. Mẹ tôi im lặng.
Ban đầu tôi cũng kiên định lập trường, nhất quyết không cho mẹ đến gặp ông ta. Nhưng mấy ngày sau, nhìn mẹ cứ thẫn thờ, tôi không đành lòng. Tôi đưa mẹ đến gặp ông ta. Sau mấy năm không gặp, tôi thật bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông hào hoa phong nhã thuở nào. Cái đầu đã cạo trọc lóc, da mặt sạm đen, hai hốc mắt như vô hồn. Ông ta khóc rấm rức trước mặt mẹ tôi. Hình như mẹ tôi cũng khóc...
Và bây giờ thì mẹ tôi đã mềm lòng. Tuy không nói thẳng ra nhưng nhìn vào mắt mẹ, tôi biết tình xưa nghĩa cũ vẫn còn đọng lại ít nhiều. Mẹ muốn đem ông ta về nhưng thấy chúng tôi kiên quyết quá nên không dám mở lời. Tôi ướm thử ý kiến các dì, các cậu nhưng không có lấy một người đồng tình. Cậu Ba tôi nói: "Tụi bây mà đem thằng cha ấy về là tao từ luôn mẹ con bây". Dì Út còn quyết liệt hơn: "Nếu đem thằng cha đó về thì từ nay không còn chị em, dì cháu gì hết nghe chưa".
Tôi kể với mẹ những điều này, mẹ ngồi trầm ngâm giây lâu rồi nói: "Dù gì thì ổng cũng là ba của tụi con. Nếu bỏ ổng đằng kia, có khi ổng chết sình, chết thúi trong nhà không ai hay. Lúc đó miệng đời dị nghị, mình không ngóc đầu lên được con à".
Tôi không sợ miệng đời dị nghị vì bao nhiêu năm nay rồi chúng tôi đã quen với cuộc sống không có sự chăm sóc, giáo dục của một người cha. Thế nhưng cái hình ảnh một ông già hom hem sắp chết cứ ám ảnh khiến tôi có cảm giác mình quá vô tâm. Vô tâm là bởi nếu ở ngoài đời, gặp một người dưng như vậy, lòng tôi đã đầy trắc ẩn và muốn dang tay ra để giúp đỡ. Huống hồ gì người ấy lại là cha tôi...
Tôi không biết phải làm sao để những oán giận, khinh thường dồn nén bao nhiêu năm nay sẽ bị vứt bỏ đi để thay thế bằng tình cảm cha con bình thường như bao nhiêu con người trong xã hội này?
Theo VNE
'Cơm nguội còn phải gọi vợ tôi bằng... cụ bà' "Lúc còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ rằng phụ nữ lúc yêu thường bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Thế nhưng kết hôn về rồi tôi mới thấy vợ tôi không phải như những gì mình nghĩ mà cô ấy là kiểu người nhạt nhẽo. Ở bên cạnh cô ấy cuộc sống cứ như mặt hồ phẳng lặng, đìu hiu. Nói không ngoa chứ cơm...