Bình yên sau tuổi 30
Trước 30 người ta tự hào về nhan sắc, sau 30 người ta lấy lý do mình thông minh, nhiều kinh nghiệm để khoả lấp sự trống trải khi cô đơn…
Cô vẫn ngồi đó, góc phố khi lên đèn, chiều tan sở không vội vã, không chen lấn giữa dòng đời xuôi ngược. Tuổi 30 để suy tư, trầm lặng hơn, cô cần có thời gian để nhớ anh, nhớ và cảm nhận sau chia tay không là nước mắt, không là vị đắng cuộc đời như giọt café đang rơi kia… đắng, thơm nồng nàn và mạnh mẽ như người đàn ông của cô ngày ấy!
Cô cười mỉa mai sự so sánh vô tình giữa ly café và một gã trai, từng trải, đầm ấm và lãng mạn… Như không thôi trách anh, như mất đi điểm tựa khiến cô gục ngã, như có những nơi dù chỉ đi qua một lần nhưng vẫn nhớ mãi, có những lời nói dù không cố tình song vẫn ám ảnh và dù chỉ một lần niềm tin bị đánh cắp sẽ mất hết hy vọng vào đàn ông… như cô bắt đầu dè dặt hơn khi tiếp xúc, mặc dù từ sau khi anh đi, cô cho phép mình buông lơi, hờ hững một cách khiêu khích đến vô tâm gieo vào lòng những người đàn ông khác đầy tình ý nhưng vô vị… vô vị lắm. Một trò chơi cút bắt không ngừng nghỉ để khi còn đối diện một mình, nước mắt của đàn bà 30 mới cảm nhận được cay đắng như thế nào.
Người ta bảo, nếu không thể quên chỉ còn cách là cố nhớ, như khi nhắc đến nỗi đau bao nhiêu thì cảm thấy ân hận về cái hạnh phúc qua, để san sẻ lỗi lầm, chia đôi mất mát, vì biết đâu người đàn ông của cô bây giờ cũng đang đau vì một ai đó. Đơn giản, cô không nghĩ rằng, một người cô yêu say đắm, yên tâm trao gửi cả cuộc đời lại quá phũ phàng luôn gieo nỗi cô đơn, nỗi buồn cho phụ nữ như cô sao?
Đàn bà 30 còn biết thả trôi cảm xúc, say mê nhiệt huyết hơn với cuộc sống… (Ảnh minh họa)
Cô bình lặng, sau 30 sinh nhật một mình, trốn vào một góc khuất, những ngọn nến cô tự thắp sáng, bánh kem và những bó hoa bạn bè gửi tặng kèm lời nhắn “ Bình yên hơn sau 30″. Đúng rồi, bình yên hơn sau 30, không là cuộc sống trước đây thì sẽ là niềm tin hy vọng về một tương lai mà trước 30 cô chỉ dám ước mơ và nghĩ mình xứng đáng được nhận từ một ai đó.
Đàn bà 30, tự tin và hấp dẫn ở nét riêng và sự độc lập, hiểu mình để biết lúc nào nên từ chối hay nhận về những cái phù hợp. Đàn bà 30 còn biết thả trôi cảm xúc, say mê nhiệt huyết hơn với cuộc sống, biết cách chăm lo cho một người đàn ông chu đáo hơn và cũng tế nhị hơn. Đàn bà sau 30 thường để lại nhiều cảm xúc và những băn khoăn khơi gợi trong lòng đàn ông, hơn nhan sắc thoáng qua mà đàn ông kia thèm muốn. Trước 30 người ta tự hào về nhan sắc, sau 30 người ta lấy lý do mình thông minh, nhiều kinh nghiệm để khoả lấp sự trống trải khi cô đơn, đánh chút phấn son để che đi sự tuột dốc trong tinh thần và để kéo lại thời gian, cho mình thêm cơ hội để hoàn thiện vẻ đẹp nhiều hơn ở bản chất. Và đàn bà sau 30 như cô biết cách thu hút và quyến rũ nhiều gã đàn ông, biết mơn trớn danh vọng, sự thành đạt, bản ngã và xoa dịu nỗi đau, hay làm nguôi cơn giận thay vì lấy nước mắt để đàn áp. Bình thản sau 30, đàn ông tìm đàn bà như cô làm chỗ dựa…
Nhưng cô vẫn vậy. Ừ, thì cô một mình, lẻ loi và lui về góc lặng của riêng mình, cái bóng khi anh đi, rời xa cô vẫn đổ dài trước mặt, hiện hữu như thể đau hơn mỗi khi cần phải khóc. Cô lại gieo tâm tư vào cái vĩnh cửu của tình yêu, những lời hứa khi xưa và bất hạnh để lại… Người ta bảo, khi yêu thì không hiểu vì sao nhưng chia tay thì có trăm ngàn lý do để rũ bỏ. Nhưng với tình yêu của cô dành cho anh cũng đủ dài, đủ rộng, đủ sâu để xóa bỏ mọi lỗi lầm trong quá khứ. Vậy mà, khi buông tay… đàn bà 30 vẫn khóc khi nhắc về sự lấp liếm ngụy biện của người đàn ông bội bạc.
Video đang HOT
Cô lại gieo tâm tư vào cái vĩnh cửu của tình yêu… (Ảnh minh họa)
Bình yên sau 30, là lo lắng cho tương lai. Sau 30 cô không chờ đợi một tình yêu lãng mạn, mà tìm đến bạn bè, sự cảm thông, chia sẻ, tán gẫu, ngẫm nghĩ sự đời… buồn vui đan xen và nhìn đàn ông ở địa vị, trí óc, cả cái xe anh ta đi, cô vợ và những đứa con, tự hỏi: Họ hạnh phúc hơn mình?!
Sau 30, như cô bây giờ, tự do là tài sản, là thứ thời gian không mua được, nhưng cũng là khoảng trống rất dài, không khỏa lấp, không thay thế cũng không lặp lại…
Sau 30, sự chia ly làm người ta không còn nghĩ nhiều về người đàn ông, về người sẽ lấy làm chồng. Sau 30, người ta nghĩ có những mối quan tâm nhiều hơn là cảm xúc của người yêu, đó là quan tâm đến bản thân, hào phóng thụ hưởng cuộc sống! Sau 30, không phải là ích kỉ mà là nghĩ cho bản thân để sống tốt với cuộc đời!
Theo VNE
Cho em được một chút bình yên
Anh à! Em đang cháy hết mình để yêu anh, dù không phải như cách anh mong muốn nhận nhưng anh biết đấy, em đã vì anh, cho anh bằng tất cả những yêu thương em có được!
Anh à, gần em hơn chút nữa để anh cảm nhận được hết những đớn đau xưa, cái mất mát mà em từng chịu đựng. Anh sẽ thấy thương em lắm đấy!
Anh à! Lại gần em thêm chút nữa, để anh chạm vào em, vào nỗi bất hạnh, cô đơn mà em đang đong bằng nước mắt. Anh sẽ thấy sự hi sinh của em có đáng được yêu thương?
Anh à! Em đang cháy hết mình, để yêu anh, dù không phải như cách anh mong muốn nhận nhưng anh biết đấy, em đã vì anh, cho anh bằng tất cả những yêu thương em có được!
Anh à, cho em được gần anh, vòng tay ôm anh nhé? Anh có hiểu không? Em mong muốn được như anh, hiểu người đàn ông như anh đang nghĩ... Cho em được là anh một lần thôi, để em biết: nếu là anh, anh sẽ yêu em như thế nào, anh nhỉ! Nếu cả khi anh nói buông tay, nói chúc em hạnh phúc nhưng thực lòng em vẫn muốn biết cảm giác của anh, của cái phũ phàng khi gieo sự thật đau lòng cho người khác!
Anh có thể trách em, giận em, nói em thật độc ác, gán cho em tội vô tâm, tội bắt người khác phải chịu đựng thay cái mất mát đắng cay của mình. Anh có thể khuyên em làm lại từ đầu, để lại đằng sau dĩ vãng buồn, anh sẽ giúp em, yêu thương em, sẽ bù đắp cho em và làm cho em hạnh phúc.
Nhưng thôi anh ạ! Hãy để cho em quyền chủ động, đến rồi đi, bất ngờ không báo trước. Em muốn vậy, thật đấy! Em muốn mang cảm giác bị bỏ rơi cho người khác, cho những người đàn ông thành đạt, vô tình. Đúng, em rất ác khi làm thế, nhưng chẳng gọi là trả thù đâu, mà em muốn cho những gã đàn ông kia hiểu nỗi đau của người phụ nữ, đã vì họ hi sinh tất cả. Vậy mà những chắt chiu yêu thương chẳng được bù đắp, thay vì hạnh phúc, người phụ nữ tự mang bi kịch cho mình. Trớ trêu thay vì yêu chồng mà nên nỗi bất hạnh!
Hãy để cho em quyền chủ động, đến rồi đi, bất ngờ không báo trước.
Bởi vậy, khi em níu kéo, em muốn kể anh nghe về sự cao cả trong em, về tình yêu bao la, về cái lặng lẽ đi theo nhau, về sự chăm chút, lo toan... rất đảm đang vẹn toàn của một người phụ nữ. Vậy mà, đàn ông các anh, sao vô tâm, dửng dưng lạnh nhạt, gạt tay em ra, để em ngã chứ?
Anh à! Sao anh lại thế? Đừng giận em nữa, đừng ghét em nữa nghe anh!
Giả sử, anh yêu em, anh cũng say mê, cũng hứa hẹn như người đó... rồi lại đẩy em vào bất hạnh, em sẽ lại một mình và cảm thấy cuộc sống như thiếu đi một nửa.
Anh à... nếu anh là thế!
Em sẽ sống cho em, sẽ ích kỉ hơn, em sẽ tự thưởng cho mình sự chiến thắng, sẽ nhìn kẻ lụy tình mà vẫn chẳng mảy may xúc động. Em sẽ không đau đâu, em để con tim mình hóa đá, vô cảm trước anh, trước sự chân thành, trước những câu yêu thương, những minh chứng tình yêu thật tầm thường với em vẫn không chút giá trị.
Em mặc kệ, em để cho anh đau, nhưng anh sẽ không khóc chứ? Anh là đàn ông mà, anh thử kìm nén như em đi, anh sẽ hiểu cái chua xót, mặn chát ở trong lòng, anh sẽ chẳng còn là gì nữa? Lúc đó anh hụt hẫng hay bâng khuâng, nhớ và vẫn chờ em trở lại chứ? Hay anh chỉ ở đó, dõi theo em, cao thượng cầu mong em hạnh phúc?
Anh à, anh cứ sống như xưa, nếu anh nghĩ mình không sai. Anh cứ làm cái điều mình muốn nhé và anh thử không nhớ đến em, nghĩ về em... cũng đừng hi sinh cho em nữa thì có lẽ anh sẽ vui hơn đấy. Anh cũng đừng kể cho ai nghe nhé vì anh sẽ bị tổn thương hơn khi nhận sự cảm thông chia sẻ không thật lòng của những người dưng.
Anh à! Sao anh thật ngốc, khi em đã quay lưng, em bội bạc, coi anh như quán trọ, còn em chỉ là khách qua đường. Như anh biết đấy, có giữ, em cũng chẳng ở lại đâu, vì em đang sống, đang hy vọng về tương lai khác... Vậy nên, trong lòng em không còn cái quán cũ ven đường không còn anh là ông chủ ngự trị trái tim em.
Sao em phải ở lại quán trọ nghèo nàn? Sao em lại chỉ cần ở anh hơi ấm của sự thủy chung lãng mạn? Sao em lại nợ anh? Phải chăng tình yêu chỉ là những ô cửa sổ và nếu không có nó, ngôi nhà sẽ chìm trong bóng tối?
Sao em lại chỉ cần ở anh hơi ấm của sự thủy chung lãng mạn?
Sao em phải dừng lại bên anh chỉ vì nợ một chữ ân tình, khi em hết yêu... đừng bắt em trao gửi cảm xúc của mình cho anh giữ.
Sao em không được tự do, được làm điều mình thích? Anh biết em rất đỏng đảnh, yêu kiều, em tham vọng, em tự tin, em thấy mình xứng đáng hơn hiện tại... vậy thì, nếu yêu em, nếu anh nói sẽ làm cho em tất cả thì anh hãy buông tay, cho em kiếm tìm hạnh phúc mới, cũng là để anh lựa chọn cho mình một tình yêu đúng nghĩa. Lúc đó, anh sẽ không nhớ em, không đau vì kẻ phản bội mà anh sẽ nhận ra rằng: em còn quan trọng với anh không? Anh cũng sẽ hiểu được hơn nữa về tình yêu, về sự vĩnh cử, nhưng với riêng một ai... không phải là mãi mãi anh nhé!
Thật vui anh nhỉ? Mình cứ xoay nhau, đặt mình vào đối phương mà nghĩ. Cuối cùng anh biết không, chúng ta cùng mất mát, cùng đau khổ. Vậy từ bây giờ, em sẽ chẳng trở lại sống như xưa, anh cũng đừng nhìn em như thế, em chưa cần anh đâu, cần như người yêu, vì anh hiểu đấy... Em không thể chịu đựng khi người ta nói yêu rồi chính bị người ta phản bội. Em không thể lại đau khi vết thương cũ vẫn chưa lành... Càng không thể yêu anh, bắt anh chịu đựng thay em... đau tấy lên từ chính vết thương đó.
Hãy cho em một chút bình yên, đừng yêu em, anh nhé!
Theo VNE
Vì sao em yêu anh? Anh vẫn hay thắc mắc "Vì sao em yêu anh?" Em yêu anh chỉ vì những lí do cực kì đơn giản. Anh nghe em nói nhé! 1. Em yêu anh vì anh luôn sẵn sàng ở bên em mỗi khi em cần có ai đó bên cạnh. 2. Em yêu anh vì anh luôn nhìn em bằng ánh mắt nồng ấm, thân...