Bình yên một thoáng cho tim mềm
Chẳng cần tìm kiếm đâu xa, bình yên là ngay cả trong bão tố vẫn cảm thấy tâm hồn mình thanh thản.
Các bạn thân mến, có khi nào bạn cảm thấy cuộc sống này quá bằng phẳng và bình lặng để rồi trong chính sự bình lặng đó bạn lại cảm thấy không một chút an tâm, bình yên và bạn mong cuộc sống của mình cần có một chút sóng gió? Rồi bạn chợt nhận ra rằng, đôi khi bình yên lại chính là những phút giây sóng gió mà khi trải qua rồi ta mới thấy quý lắm những giây phút yên bình đã qua! Vì thế hãy trân trọng từng phút giây của cuộc sống dù đó là những phút bình lặng hay đầy sóng gió bạn nhé!
Câu chuyện hôm nay Blog Radio muốn kể với bạn là một câu chuyện về một chàng trai với ước mơ lớn nhất của đời là có cuộc sống bình yên, có một sức khỏe như bao người và được ở bên tình yêu chớm nở của mình. Một mơ ước giản dị vậy thôi nhưng chàng trai khó lòng thực hiện được, chàng trai chỉ có thể tìm thấy sự bình yên trong không gian của những giấc mơ, của những vì tinh tú và những khóm cỏ bốn lá mang đầy hi vọng… Mời bạn cùng lắng nghe không gian truyện ngắn của tuần này để cùng chia sẻ và tìm đến sự bình yên của những người cuộc sống không còn dành nhiều thời gian cho họ …
Nguyện ước cỏ bốn lá
Tôi đã từng mơ những giấc mơ với tiếng gió thì thầm trên đồi ngập màu xanh của lá, màu vàng của những đốm nắng loang tròn. Tôi vẫn thường nhìn thấy tôi ngồi một mình trên đó và hỏi chuyện những khóm cỏ may mắn dưới những gốc cây thông già. Trong giấc mơ, tôi thấy mình khỏe hơn bao giờ hết. Tôi ôm trọn mọi vật trong tầm mắt, trong cái nhìn khác tôi ngoài đời thực, mà cũng thật giống tôi ngoài đời thực. Có tiếng gió thì thầm vào tai tôi: “Bạn muốn sống đến bao lâu?”. Tôi mỉm cười: “Đến khi nào đủ hài lòng và tôi biết mình cần phải ra đi”.
Trên trời, nắng mỉm cười, gió cuốn những cây cỏ may mắn bay cao dần, tôi ước một lần được trở thành tí hon và được cùng chúng bay lên như thế. Tôi mỉm cười, có lẽ, tôi đang mỉm cười trong một giấc mơ. Thức dậy sau những giấc mơ như thế và tôi vẫn thường tự hỏi: “Mình sẽ sống được đến bao lâu?”.
Hài hước mà nói, tôi thích được sống trong những giấc mơ hơn, bởi ở đó tôi thấy mình như được lựa chọn. Lựa chọn được ước, những điều ước như chỉ của riêng tôi.
Em đẩy cửa phòng bệnh, bước vào, vén rèm cửa sổ và tặng tôi một chút nắng sớm. Em quay sang tôi mỉm cười tinh nghịch:- Nắng lên rồi kìa anh chàng lười.
Em vẫn thường trẻ con như thế. Cứ mãi trẻ con trong cái thân xác của cô bé 22 tuổi. Tôi gật đầu nhưng không cười, và em cũng hiểu điều này. Có lẽ, em yêu tôi bởi vì tôi là một anh chàng lạnh lùng và bởi em đã có thừa sự hài hước. Vậy đấy, chúng tôi là một đôi.
Tôi nhìn chiếc xe lăn đặt ở góc phòng và lờ nó đi. Tôi nghĩ mình có thể tự bước đi nhưng mẹ thì luôn lo lắng cho sức khỏe của tôi, và trước mặt em, tôi cũng không muốn tỏ ra là một thằng đàn ông mềm yếu. Em thường chạy đến để đỡ tôi những lúc tôi bước xuống giường. Nói thật, tôi rất cần những cái nâng như thế. Tôi vẫn luôn tin, khi con người ta thực sự muốn thì không gì là không thể. Và tôi cảm thấy việc đi lại không hề khó khăn, bởi vì tôi thực sự muốn thế. Chỉ cần có một niềm tin, tôi sẵn sàng vứt bỏ hết mọi nỗi đau, đơn giản hơn, tôi chọn cách quên chúng.
- Có muốn đi dạo không?
Tôi bước và em cũng bước cùng nhịp những bước chân chậm, đều trên sân sau bệnh viện. Như bao buổi sáng khác, em đang nghe những âm thanh mà tôi nghe, đang cảm nhận những điều mà tôi cảm nhận. Chúng tôi không nói chuyện nhiều, mà có nói thì em cũng là người bắt đầu trước. Nhiều khi, tôi thấy hài lòng với hiện tại nhưng lại sợ cái hài lòng ấy khiến cuộc sống dễ dãi và đưa tôi rời bỏ tất cả, mãi mãi. Chính vì vậy mà tôi cứ trải qua những ngày đáng trân trọng nhất mà không hề nghĩ đến tương lai, bởi đôi khi điều đó trở nên xa xỉ với tôi và có lẽ cả em nữa. “Cố gắng hết mình cho hiện tại là quá đủ rồi” – tôi vẫn thường nói với mình như vây rồi tự hài lòng và mỉm cười.
“Em yêu anh được không?” – em đã từng hỏi tôi như thế trong những tháng ngày mà bệnh tật đang dần khiến tôi trở nên phiền toái và khó chịu. Khi đó, tôi chỉ gật đầu và mỉm cười. Tôi chưa bao giờ nói yêu em và em không phiền lòng vì điều đó, có lẽ bởi em sợ tôi nói xong và rồi biến mất khỏi cuộc đời em mãi mãi. Còn tôi cũng không muốn mình trở thành kẻ thất hứa.
Tôi cũng đã từng muốn được hỏi em: “Anh yêu em được không? Một người như anh cũng không sao chứ?”. Nhưng rồi, những nỗi sợ chỉ cho tôi dừng lại ở đó thôi… dừng lại ở đó thôi… bởi có lẽ, chỉ như vậy là đủ.
Tôi trở lại phòng bệnh và cứ ở đó đợi những lần thăm kế tiếp của em trong ngày. Em thì vẫn đang vất vả với những kì thi của sinh viên năm cuối. Bây giờ, một ngày của tôi thường chỉ như thế, đầy những níu dữ và đợi chờ.
***- Nhìn thấy những ngôi sao kia không? – Tôi mỉm cười và hỏi em
- Em có mù đâu!
Em vẫn thường đáp lại như thế, những gì em làm cũng giồng như bao người khác thôi, bởi những gì khác biệt thuộc về em thì tôi chỉ có thể cảm nhận và có cố mấy cũng không thể nói thành lời.
- Rồi một ngày anh sẽ trở thành chúng.
Em đưa mắt sang nhìn tôi.
- Sao lại là chúng?
- Ờ! Anh muốn được sáng mãi như thế.
- Rồi đến lúc ánh sáng của nó cũng sẽ tắt thôi – em thắc mắc.
- Nhưng ít ra, sau khi chúng chết đi ta vẫn thấy chúng sáng.
Tôi trả lời em và nhìn lên những ngôi sao sáng trên nền trời đen tự hỏi: “Chúng đã chết được bao lâu?”. Đôi khi, tôi vẫn nghĩ sao em không nói với tôi rằng em muốn được trở thành một ngôi sao bên cạnh tôi.
***
Là con trai bạn đã bao giờ khóc một mình chưa?
Tôi thì chưa, cho đến đêm hôm nay.
Bạn đã bao giờ mơ một giấc mơ lặp lại chưa?
Đã mấy ngày nay tôi chỉ mơ về cỏ bốn lá và những ước nguyện.Bạn đã bao giờ nói sẽ đợi ai đó chưa?
Tôi đã tự cho rằng mình không có quyền được hứa hẹn, từ rất lâu rồi.Bạn đã bao giờ có ý định từ bỏ một tình yêu đang đẹp chưa?
Tôi đã từng có ý định đó, nhưng khi muốn buông tay lòng tôi bị kìm lại bởi những câu hỏi: “Sao tình yêu đó lại là em?”
Đừng khóc như con gái thế chứ!
Đừng run lên mãi thế chứ… đồ yếu đuối!
Tôi phải làm gì khi biết mình vẫn hiện hữu trong những suy nghĩ của em.
Đã từng có những tháng năm tôi tự xin lỗi và tha thứ cho bản thân. Phải chăng chính vì vậy mà tôi đã trở nên quá dễ dãi khi khiến những lỗi lần tôi gây ra ngày càng nhiều. Cho đến khi nhìn lại, tôi không còn nhớ hết chúng. Chỉ có duy nhất một điều mà tôi nhớ rất rõ, là em cứ đi theo tôi và gật đầu, cười xòa để tha thứ hết chúng, cũng đôi khi em hơi buồn và nói: “Ừ! không sao”. Mà lúc đó tôi cũng không đủ quan tâm để biết rằng em buồn nhiều hay ít.
Có một điều mà có lẽ cả về cả sau này tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân, tôi đã từng có cái suy nghĩ muốn giúp em xóa sạch hình ảnh của tôi trong em.
Rồi những ngày cố để hài lòng mọi thứ cũng qua. Tôi không còn mơ những giấc mơ xanh và đầy ước nguyện nữa, tôi không còn tự đi bằng đôi chân của mình nữa. Tôi không còn nói chuyện với nhiều người ngoài em. Và thi thoảng, tôi vẫn mỉm cười dưới nắng để biết mình đang ngồi cạnh em – cô bé hay cười.
Rồi đến một ngày, ngày mà nắng tắt, tôi ngửi thấy mùi của những cơn mưa mùa hạ trong đêm và cảm nhận nỗi đau của những cơn ho dài. Ngày mà hình ảnh của em cứ nhạt dần trong những lần hôn mê, ngày mà tôi có được cái cảm giác hấp hối của một người biết rằng cuộc đời đang dần chật chội. Tôi nghe thấy những tiếng khóc bên giường bệnh, và tôi biết được rằng trong đó có em.
Giấc mơ ấy xuất hiện trở lại, tôi vẫn ngồi trên ngọn đồi và nói chuyện với những lá cỏ may mắn. Gió thì thầm vào tai tôi: “Bạn muốn sống đến khi nào?”. Tôi vội vã đáp lại: “Làm ơn đi! Tôi chưa thể chết”.Tôi cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, những hơi thở gấp hơn và tôi mở mắt.
Đêm hôm ấy, trăng vén mây và những ngôi sao xuất hiện trên nền trời đen.
- Cho em trở thành ngôi sao gần anh nhất được không?
Tôi gật đầu và hỏi em điều mà trước nay tôi luôn muốn hỏi:
- Anh yêu em được không? Một người như anh cũng không sao chứ?
Em chỉ mỉm cười, mắt hướng lên bầu trời và tôi nghĩ chúng tôi đang cũng nhìn về một ngôi sao.
Video đang HOT
Đêm hôm sau, giấc mơ ấy trở lại. Trên trời đầy những lá cỏ may mắn đang bay, lại một lần nữa gió thổi và thì thầm vào tai tôi: “Bạn đã đủ hài lòng chưa?”. Tôi chỉ mỉm cười mắt chăm chú nhìn vào những lá cỏ may mắn đang bay. Bất chợt, tôi biến thành tí hon, tôi với tay với lấy thân một lá cỏ đang bay rồi thì thầm với gió: “Đã đến lúc tôi cần phải ra đi”.
***
Ngay lúc này đây, tôi nhìn thấy tôi ở trên giường bệnh như trong những giấc mơ, tôi thấy mọi người khóc và trong số đó không có em.
Tôi đi xuyên qua cánh cửa phòng bệnh mà không cần mở nó ra, tự dưng, chỉ là tự dưng thôi tôi nhớ đến Nguyễn Nhật Ánh và Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, và những thắc mắc được giải đáp. Vậy đấy, đầu óc tôi vân luôn thế. Ngay cả khi thể xác và tâm hồm không đồng nhất thì cái suy nghĩ ngớ ngẩn ấy của tôi vẫn thường bị cắt ngang. Tôi đi tìm em, mà không. Tôi biết em đang ở đâu, chỉ là ngay lúc này đây tôi muốn nhìn thấy em, có thể sẽ là lần cuối tôi được nhìn thấy hình ảnh ấy. Một thằng như tôi sao lại có thể khiến em buồn nhiều như thế, ngay cả khi tôi đã ra đi?
Em vẫn đang ngồi và không giấu những nỗi đau, em khóc, tôi chưa bao giờ thấy em khóc nhiều như thế. Các bạn có bao giờ nghĩ là một linh hồn có thể khóc không? Câu trả lời là không, bởi ngay lúc này đây tôi không thể khóc mặc dù tôi rất muốn. Một linh hồn chỉ có thể đau mà thôi, đau nỗi đau của riêng mình trong khi thật sự muốn ôm trọn nỗi đau của những người khác.
Trong đêm, tôi thấy em cầm trên tay một hòn đá mong. Người ta nói, nếu một người cầm trên tay một hòn đá mong tròn và nhẵn thì hẳn tâm hồn người đó thật sự rất bình yên. Và em đang cầm trên tay một hòn đá mong như thế, hòn đá đã từng là của tôi cách đây rất lâu, lâu đến nỗi tôi không còn nhớ nhiều về cách mà tôi đưa nó cho em nữa.
Tôi cố nói mặc dù biết rằng em sẽ không thể nào nghe thấy: “Anh có thể đợi em được không? Đợi một ngôi ngôi sao tỏa sáng gần kề?”.
Đêm nay, trời cũng thật nhiều sao.
Rồi em bất chợt mỉm cười nhìn lên bầu trời.
Và tôi biết, tôi và em cùng nhìn về một vì sao.
Gửi từ Oanh Nguyễn
Các bạn thân mến, cái chết liệu có phải là điều đáng sợ nhất? Có đôi khi ta bước không qua số phận. Có những người chỉ mong có một cuộc sống bình yên như bao người bình thường khác, vậy mà, họ cũng không thể có được. Không ai biết ngày mai sẽ ra sao, vậy thì hãy sống tốt ngày hôm nay, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày ý nghĩa, để khi nhắm mắt xuôi tay, ta vẫn thấy bình yên một cõi trong tâm hồn.
Cảm nhận về sự “bình yên” là những cảm xúc rất khác nhau của mỗi người. Bình yên không phải là một thứ hiện hữu để có thể nhìn thấy hay cầm nắm được. Vậy bình yên thực chất là gì. Mời các bạn lắng nghe những trăn trở suy nghĩ của độc giả Lê Minh Trí về sự bình yên qua bài viết:
Mong bình yên đến bên bạn.
Bình yên có phải là được trong vòng tay một ai đó?
Bình yên có phải là thấy người ta mỉm cười hạnh phúc?
Bình yên có phải là được sống chung một mái nhà và có những đứa trẻ?
Bình yên có phải rất mong manh phải không bạn?
Bình yên là một thứ mà con người luôn tìm kiếm, ngay cả bản thân nó cũng vậy, cũng ao ước được bình yên.
Bình yên ở đây không phải là nhắm mắt xuôi tay cho mọi việc trôi qua một cách êm đềm chậm rải, không phải là thẫn thờ trước cuộc sống và vô tâm với mọi người xung quanh.
Nó đã hai mươi bốn tuổi, đã qua mười tám năm không còn bình yên và bắt đầu có ý thức về cuộc sống của bản thân. Từ lúc bé thơ, cha mẹ đã dạy rằng cố học giỏi, thật thà và khiêm nhường trong mọi chuyện thì sẽ có thành công. Và nó còn nhớ mãi câu nói của một người : ” Con người ta đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá được bên trong của họ”. Và nó đã nghe theo và trưởng thành.
Trải qua những năm tháng thời học sinh, thứ mà luôn xuất hiện trong đâu nó đó là chữ ” tình”. “Tình” ở đây không phải là tình yêu, tình cảm bạn bè hay tình cảm gia đình không, mà nó còn bao quát cả tình thương với mọi người, mọi vật xung quanh. Nhưng có phải vì chữ đó, mà nó đã lớn lên theo cảm xúc của một còn người chỉ có tình cảm. Dù quay mặt đi nhưng nước mắt vẫn còn đọng lại, dù vô tình nhưng tâm thức luôn nhức nhối.
Lặng lẽ với cuộc sống sau 18 năm sau, nó đã trưởng thành thật sự, cách nhìn nhận tuy còn non nớt nhưng đã nhận thức đúng hơn về thứ gọi là “tình cảm”. Có phải do hoàn cảnh sống và thái độ nhìn nhận cuộc sống khi còn thơ dại đã ảnh hưởng đến nó như vậy không? Có phải do những uất ức, những tổn thương mà nó gánh chịu đã đè nén cảm xúc chân thật, và nó chỉ sống dựa trên những tình cảm xung quanh mà thôi.
Nó nhận thức về tình yêu, khi nó yêu em chân thành, tình cảm nó dành cho em thì chỉ có em là người hiểu nó. Nó yêu em trong những buổi chiều mưa đón em, yêu em trong những lúc đi dạo quanh cong đường hồ thân quen, yêu em khi nắm tay nhau và dạo bước dưới gió trời mát mẻ, nó yêu em bằng tất cả trái tim nó. Nhưng có phải vì thế mà nó đã tổn thương? Đừng nói rằng con trai không bị tổn thương nhé! Khi con trai bị tổn thương, đau đớn như từng vết chém trong tim và hình ảnh người con gái đó sẽ mãi luôn trong tâm trí nó.
Thế rồi nó vượt qua mối tình đầu ngọt ngào nhưng không thể uống được, đằm thắm nhưng không thế giữ được. Nó lại mang một tình yêu đơn phương với một cô bạn. Và nó chỉ biết sống bằng nụ cười của cô ấy, bằng tiếng nói, bằng ánh mắt, bằng tất cả những gì của cô ấy. Nó yêu và bất chấp những sai trái của cô ấy, bất chấp cả tình thương xung quanh nó và … nó nhận ra một điều, nó đã vô tình đánh mất tất cả vì một mối tình đơn phương.
Nó nhận thức về tình cảm gia đình, phức tạp nhưng ấm áp, đôi khi đau khổ nhưng lại trưởng thành hơn. Nó đủ lớn để nhận thức về bản thân, về gia đình. Nó không còn trách móc vì sao lại không ai quan tâm nó mặc cho nó ốm đau nằm một góc, nó đau đớn khi thấy gia đình có chuyện nhưng bình tỉnh giải quyết, và nó hiểu được con cái là cầu nối của cha mẹ.
Nó nhận thức về tình bạn, có lẽ tình bạn là thứ luôn tồn tại trong nó. Nó đã từng nghe: ” Khi bạn cảm thấy cô đơn hụt hẫng nhất hãy nắm lấy cánh tay ai đó gần nhất, hãy dựa vào một bờ vai của ai đó, hãy gọi điện hay nhắn tin với những người bạn hiểu bạn, hãy gặp gỡ và chia sớt nỗi buồn hay gánh nặng đi.” Trong cuộc sống không thể thiếu được ” tình bạn”. Nó đã nhận thức tốt hơn về tình bạn và những gì người ta nói về bạn. Nó không dùng từ “bạn bè” mà chỉ dùng từ ” bạn” để nó luôn cảm nhận được quanh nó luôn có bạn. Mặc kệ ai là bè, nó không quan tâm, chỉ cần minh sống tốt với bạn và không hổ thẹn với lương tâm mình… Những khó khăn không thể vượt qua khi không có một người bạn hiểu mình. Và hãy lắng nghe con tim mình.
Ngày tháng đang dần trôi qua, nó biết quỹ thời gian nó còn không nhiều nữa rồi, thế nên nó sống với tất cả niềm tin và ý chí, dù nó biết nó đang trong lúc khó khăn nhất, đau buồn nhất. Nhưng nó tin rằng với chữ ” tình” mà nó gìn giữ gắn kết hơn mười tám năm nay sẽ để cho nó một cách sống tốt nhất.
Nếu bạn nói tôi luôn đau buồn.
- Đúng đấy! Tôi đang đau buồn vì những chuyện buồn của bạn và của chính cuộc sống này
Nếu bạn nói tôi đang vô tâm.
- Đúng đấy! Tôi đang vô tâm với sự vô tâm của bạn để có thể luôn quan tâm đến bạn.
Nếu bạn nói tôi là người yếu đuối.
- Đúng đấy! Tôi yếu đuối để nhìn nhận mọi tình thương từ nhỏ bé đến lớn lao.
Nếu bạn nói tôi là người đa cảm.
- Đúng đấy! Tôi là người đa cảm để tôi có thể cảm nhận và chia sẻ mọi nỗi đau của mọi người xung quanh mình.
Đêm dài, ngồi viết lên những dòng tâm sự cho những điều xảy ra với bản thân, những điều cảm nhận và để động viên niềm tin của bản thân, cũng như cho người mà tôi yêu thương nhất. Mong bình yên sẽ đến bên bạn. Chỉ đơn giản là một điều bình yên.Có thể một lúc nào đó bạn cảm thấy cuộc sống của mình giống như một dòng sông phẳng lặng. Bạn cần một đợt sóng để xua đi cái mặt nước yên ả đó. Nhưng bạn biết không, cuộc sống này vốn không hề yên ả, nó giống như một dòng sông phẳng lặng nhưng lại chứa những đợt sóng ngầm có thể nổi dậy bất cứ lúc nào. Vì vậy bạn hãy cứ sống và cảm nhận những hạnh phúc nhỏ bé đời thường hiện hữu quanh mình. Chẳng cần tìm kiếm đâu xa, bình yên là ngay cả trong bão tố vẫn cảm thấy tâm hồn mình thanh thản. Blog Radio xin chúc các bạn luôn tìm thấy sự bình yên trong cuộc sống.
Theo VNE
Ngày mai nắng lên anh sẽ về
Họ mỉm cười nhìn nhau, thấp giọng thì thầm : "Ngày mai, nắng lên, anh sẽ về".
Lá thư trong tuần: Nắng vẫn luôn đón đợi chúng ta
Cái nắng mùa hè bỏng rát, oi nồng đến bức bối và đôi khi có phần nghiệt ngã chúng ta đã trải qua, trải qua như một lẽ thường của sự luân chuyển về tiết khí trong trời đất này.
Giờ đây, trời vẫn nắng nhưng có lẽ cái nắng đã giảm đi cái "hưng phấn" của nó để đón đợi một điều gì nhẹ nhàng hơn và có phần tinh khôi hơn. Hình như trời đang phấp phỏng chờ gió thì phải. Gió sẽ khiến tâm hồn chúng ta trở nên thoáng đãng và khoáng đạt hơn. Gió cuốn bốc những điều u ẩn cứ neo chặt trong tâm hồn con người bấy lâu. Gió phả vào hồn ta những cảm thức mới về con người, đời sống và trời đất rộng dài.
Anh đừng thở dài làm chi. Thở dài sẽ khiến trời phẫn nộ vì trời còn bao việc để làm. Cuộc sống sẽ vẫn là cuộc sống mà thôi có niềm vui, có sự toan tính, có nỗi bực dọc, có nỗi buồn vương vấn trong tim. Chúng ta phải chấp nhận nó, chấp nhận như một quy luật và điều quan trọng ở đây là chúng ta hiểu về nó và biết cách để khỏa lấp, biết cách để cân bằng.
Trời vẫn còn có nắng mà anh. Cái nắng khiến hồn ta thanh sạch. Cái nắng khiến ta hiểu rằng chúng ta còn quá nhiều cơ hội để sống và thực hiện những gì chúng ta muốn.
Ai cũng vất vả và có những mệt mỏi của riêng mình. Có người vất vả trước, mệt mỏi trước, có người lại vất vả sau, mệt mỏi sau. Chúng ta không thể chọn lựa, có điều chúng ta có thể kiềm tỏa và điều tiết nó để sự mệt mỏi kia tan vào với gió, chìm vào trong mưa và chỉ còn lại những phấn hứng trong hồn, những phấn hứng thanh sạch và say mê.
Vì sao em vẫn thích nhìn những khoảng không xanh ngăn ngắt, khoảng không trước nhà, khoảng không trước cửa kính ô tô hay khoảng không khi một mình đi trên đường vắng vì rằng nó khiến em thấy mình cần phải nghĩ rộng hơn, sống tin tưởng hơn.
Nghe mấy bản hòa tấu thấy đầu óc trở nên sâu sắc lạ.
Nghe bố nói chuyện thấy trí tuệ của mình cần phải trau dồi hơn nhiều.Nắng vẫn luôn đón đợi chúng ta anh ạ.
Sự đón đợi có thể hơi ngập ngừng một chút nhưng nó vẫn tồn tại và chúng ta cần phải đi tìm nó, đi tìm những khoảng trời của ánh sáng và đam mê.
Gửi từ Thuy Vinh
Truyện ngắn: Ngày mai nắng lên anh sẽ về
Trái tim con người ta thường yêu trước khi lí trí kịp nhận thấy. Để rồi, một sớm mai thức giấc, khi lí trí kịp nhận ra, thì con tim đã yêu quá nhiều.Nhặt cây chì kẻ trên bàn trang điểm, cô kẻ từng nét thuần thục lên đôi mày thanh tú. Khẽ lấy thỏi son, cô cẩn thận làm cho sắc môi nhợt nhạt tan đi, chỉ còn lại ánh hồng tươi tắn.
An lặng ngắm chính mình trong tấm kiếng sáng choang: gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn to, môi mềm chúm chím... Quay sang lấy chiếc khăn voan cài lên mái tóc, An kéo môi tạo nên nụ cười đẹp nhất có thể.
Phải, hôm nay cô chỉ có thể cười, vì hôm nay là ngày cưới của cô và anh.
Quá khứ từ một chiều thênh thang gió...
Cô bước đi trên con phố mùa thu. Gió se se, không quá lạnh nhưng cũng đủ để An phải so vai. Lá vàng trải thảm dày cộm, kéo dài suốt cả con phố. Đôi cao gót giẫm lên lớp lá khô, tạo nên âm thanh giòn tan. Bước chân An vô định đi về phía trước, bỏ lại sau lưng vạt nắng cuối chiều, bỏ lại hết những nhập nhằng của cuộc tình đã qua, bỏ lại cả những niềm đau miên man không hồi kết. Có những khi một mình bước đi như thế này, An mới biết đã lâu lắm rồi, cô không có những giây phút cô đơn đến đắng lòng như vậy. Thói quen là một điều cực kì đáng sợ, và điều đáng sợ hơn cả là chính mình đã sa vào thói quen ấy.
Cả một buổi chiều lang thang khiến đôi chân An mỏi nhừ. Dừng chân nơi shop coffee quen thuộc, An chần chừ hồi lâu mới bước vào. Theo thói quen, cô đi về phía khung cửa sổ nơi có giàn hoa tigôn nhưng rồi bất chợt khựng lại, không phải vì nơi ấy đã có người ngồi mà vì một lẽ, chẳng phải hôm nay cô đang học cách từ bỏ thói quen hay sao? Nhếch môi cười nhạt nhẽo, An chọn một chiếc bàn gần đấy, thản nhiên ngồi xuống.
- Xin hỏi, cô dùng gì? - Người phục vụ mỉm cười nhìn An
- Một cappucino nhiều sữa và.... - Tay lật menu của cô dừng lại, ngây ngốc hồi lâu rồi bật cười. Lại thế nữa rồi. - Cho tôi một đen không đường.
Cô bé phục vụ khó hiểu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
An mỉm cười tự giễu. Đã hứa là sẽ tập quên mà vẫn cứ nhớ để rồi lúc này sống mũi lại bất giác cay xè. Cô ngước mắt lên, cố nén dòng nước mặt chực trào ra.
Trời đổ mưa. Từng đường mưa xiên xiên đáp lên mái nhà, góp lại thành dòng, theo từng con rãnh mà rơi xuống nên đất, một vài hạt nước vương vấn đọng lại trên cánh hoa tigôn trắng muốt. Không gian như thế khiến An lại nhớ đến "Kiss the rain" chơi bằng ghita. An khép mắt, chỉ một hôm nay nữa thôi, cho phép cô được nhớ...Chàng trai mặc quân phục với chiếc guitar màu bạc.
An thở dài mở mắt, vô tình chạm phải ánh mắt của người ngồi ngay chiếc bàn quen thuộc của cô. Đôi mắt người ấy nhìn cô chằm chằm, không có ý định né tránh. Lúc này An mới chú ý tới anh ta. Một chàng trai trẻ mặc quân phục, và bên cạnh anh ta là một chiếc đàn ghita màu bạc. Hai người cứ như thế nhìn nhau, lâu thật lâu, tựa hồ như thời gian đang dừng lại.
Thật ra, anh đã chú ý tới cô từ khi cô vừa bước vào nơi này, với vẻ mặt lạnh lẽo, cao ngạo nhưng đôi mắt ngập tràn những đớn đau và tổn thương. Anh chú ý thấy cô bước về phía chiếc bàn nhỏ mình đang ngồi nhưng rồi bất chợt khựng lại, thấy cô chọn đồ uống như một thói quen nhưng bất chợt lại đổi vào phút chót, thấy cô thẩn thờ nhìn cơn mưa ngoài kia với ánh mắt long lanh nước.
Giữa một nơi đông người, cô lạc lõng và bé nhỏ đến đáng thương. Ánh mắt An rời khỏi ánh nhìn khiến cô lúng túng ấy, cúi xuống đưa tay khuấy khuấy cốc coffee tỏa hơi nóng nghi ngút. Trong lúc lơ đãng, cô lại chú ý đến cây ghita bên cạnh anh ta. Người ấy, cũng từng có một cây ghita như thế, cũng từng hứa rằng, tiếng ghita ấy cũng chỉ dành riêng cho mỗi cô thôi. Vậy mà... Là do tình yêu của cô không đủ lớn hay do chính anh ta không thể nào vượt qua được cái bóng của quá khứ hay vốn dĩ bao lâu nay cô vẫn chỉ là người thế thân?
Rốt cục, nước mắt cũng đã tuôn rơi. Vị đắng của coffee chỉ khiến cổ họng cô thêm nghẹn đi chứ không hề dễ chịu như cô tưởng.
- Hôm nay, tôi có thể là nhạc công miễn phí cho cô chứ?
An giật mình, chiếc thìa trên tay suýt nữa rơi xuống. Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông vừa đưa ra lời đề nghị lạ lùng ấy.
- Tại sao?
Anh không trả lời mà chỉ nhìn sâu vào mắt cô, tựa hồ như muốn xuyên qua đôi mắt kia để chạm thấu đến những nỗi đau đã hóa thành dòng trong tâm hồn cô.
An ngẩn người. Đây là tình huống gì? Người đàn ông lạ lẫm này, thực sự anh ta muốn gì?
- Kiss the rain? Liệu anh có thể không? - An nhàn nhạt nói. Nếu đó là điều anh ta muốn, cô sẽ không ngần ngại. Vả lại, cô có mất mát gì đâu.
Những ngón tay sạm đen cùng một vài nốt chai sần nhẹ nhàng khảy lên dây đàn. Đôi tay cứng nhắc là thế, vậy mà từng nốt nhạc thoát ra, vẫn mang lại cho người nghe nét quyến rũ riêng biệt. An dừng lại việc khuấy cốc coffee, mải miết lạc vào những âm thanh ấy. Dường như nơi sâu thẳm của tâm hồn đã bị chạm vào và bóc trần, An bật khóc, từng giọt nước mắt lăn dài mệt mỏi. Tiếng đàn đột ngột ngưng hẳn...
- Tôi không muốn tiếng đàn của tôi mang đến nước mắt cho người khác. - Anh trầm giọng, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố tình né tránh của An.
Nhập nhằng những cảm xúc không tên
An không trả lời, cũng không nhìn lại anh ta, đưa tay gạt nước mắt rồi đi thẳng. Trời chỉ còn vài giọt mưa lâm thâm nhưng vẫn đủ khiến mái đầu nhỏ của cô ướt đẫm. Có tiếng bước chân theo sau, An bất chợt dừng lại...
- Đừng đi theo tôi nữa được không?
Anh ta tiến tới, nét cười trên môi càng rõ ràng. Bàn tay anh xòe rộng, An ngỡ ngàng, trên tay anh là di dộng của cô, mà lúc này màn hình đang nhấp nháy cuộc gọi đến. Nhìn cái tên trên màn hình, An không khỏi thở dài. Không chút do dự, An nhấn phím đỏ trên màn hình. Nhưng dường như người kia rất kiên nhẫn, điện thoại tiếp tục reo. An tức giận tháo pin ra, quẳng điện thoại vào túi sách.
- Trốn tránh không phải là cách. - Anh không nhanh không chậm nói.
Người đàn ông này! An cảm thấy nỗi tức giận đang len lỏi trong tâm trí. Dựa vào đâu mà anh ta có thể xen vào chuyện của cô như thế?
- Không cần quan tâm tới tôi. - An bất mãn xoay đi. Ngày hôm nay quá dài, cô cũng đã quá mệt mỏi để tranh cãi những điều vô lý như thế.
- Mưa đang lớn dần, đừng dầm mưa! - Anh kiệm lời hết mức có thể, nắm lấy bàn tay xương xương lạnh lẽo của cô kéo vài mái hiên gần đó.
- Này, anh chàng mặc quân phục, nếu anh thực sự rãnh rỗi như thế, có thể đi uống cho say với tôi không? - An táo bạo đưa ra lời đề nghị, không màng để ý đến gương mặt không thể nào tin nổi của người bên cạnh. Hôm nay cô điên rồi, 25 năm sống trên cuộc đời này, lần đầu tiên cô khao khát được một lần điên cuồng.
- Cô không sợ tôi là một kẻ biến thái sao?
- Nếu biến thái thì đã biến trái từ đầu rồi.
Anh đi cùng cô thật, nhưng anh không uống, chỉ nhìn cô uống ừng ực từng ngụm bia như uống nước lã. Rồi say, gương mặt nhỏ nhắn của An đỏ hồng lên, áp chai bia vào mặt mình, mỉm cười dễ chịu trước nhiệt độ lành lạnh của chai thủy tinh.
- Anh biết không? - An lảm nhảm - Anh ta là kẻ khốn nạn, rất rất khốn nạn...
An không biết hôm ấy mình đã nói những gì, chỉ biết rằng người con trai ấy không hề ngắt lời cô dẫu chỉ là một lần. Anh để cô mặc nhiên thổn thức, mặc nhiên xem anh là nơi trút bỏ nỗi lòng.
Cứ như thế, anh dần bước vào thế giới của cô, không phô trương, hào nhoáng, cứ lặng lẽ, từ từ mà bước đến. An cũng chẳng biết từ khi nào mình đã quen với sự có mặt của anh, quen với những cuộc điện thoại "dở hơi" khi đêm về, quen đợi chờ những ngày cuối tuần, quen với việc ngồi sau xe anh, vi vu trên những con phố.
Dòng cảm xúc ấy lặng lẽ tuôn trào, một lần nữa trở về, bất ngờ và đột ngột, không cho An một cơ hội nào để chối từ.
Thế giới của anh...
Anh lặng lẽ bước vào thế giới của cô, khẽ khàng nắm lấy tay An, dẫn lối đến với thế giới của chính mình. Thế giới của anh, thế giới rộng lớn của lí tưởng, thế giới mộc mạc, bình dị nhưng mãnh liệt và đầy cháy bỏng. Cô choáng ngợp bởi tình yêu rộng lớn của anh, lẽ sống của anh. Để rồi trong lúc vô tình nhất, cô đã chạm vào một mảnh ghép tình yêu thật thật lớn mang tên cô.
An rụt rè bước lùi lại, con tim cô vẫn còn quá mong manh để đón nhận một tình yêu khác.
Anh bất ngờ ôm lấy An từ phía sau, tựa cằm lên vai cô.
- Đừng trốn tránh anh. Anh biết, như thế này là không công bằng với em. Nhưng... anh có thể đợi, chỉ cần em không đẩy anh ra xa là được.
An quay lại, mặt đối mặt cùng anh, đôi mắt rưng rưng.
- Nhưng như thế thật không công bằng với anh.
- Ai bảo anh yêu em làm chi. - Anh mỉm cười hiền, đặt lên trán An nụ hôn trấn an ấm áp.
An nắm lấy tay anh, cùng anh bước đi trong buổi chiều lộng gió. Cứ như thế này thôi, tạm thời cô muốn một mối quan hệ không thể gọi tên như thế này. Cô cần anh cho những ưu tư, anh cần cô cho những yêu thương ấm lòng, chỉ như thế là đủ.
Thu qua trong chớp mắt, đông lạnh tàn ùa về. Những ngày này, anh lại bận rộn với những đợt diễn tập. Cô vẫn đi đi, về về một mình như bao đông qua vẫn thế nhưng lần này lòng hốt nhiên ấm áp đến lạ, bởi cô biết, dẫu có muộn bao nhiêu, anh vẫn không để cô đơn côi trong những đêm lạnh. Những cuộc điện thoại khi đêm về với cô đã trở thành một thói quen thân thuộc.
Đêm, An giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sét gầm vang bầu trời. Cô sợ hãi, cuộn sâu người vào chăn. Mưa đổ xuống như trút nước, đất trời vần vũ mây giông, một vài cành khô cạ vào mảng tường cũ tạo nên âm thanh rợn người trong đêm khuya.
"Cốc...cốc...cốc"
Tiếng gõ cửa rất khẽ, nhưng trong đêm khuya vẫn khiến tim An thắt lại vì sợ hãi.
- Là ai? - Giọng An không kiềm được run rẩy
- Anh đây An à! Đừng sợ!
Bước chân An khựng lại, cả người ngây ngốc. Anh? Tại sao anh lại ở đây, giờ này? Cô mở bung cánh cửa, sững sờ nhìn bộ quân phục đã ướt đẫm, nhìn những giọt nước rời khỏi tóc anh rơi xuống nền.
- Đừng sợ, anh ở đây mà!
- Anh nhẹ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi cô.
An chạy đến, vươn đôi tay bé nhỏ ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào vai anh thổn thức. Đến tận giờ phút này, cô mới nhận ra thế giới quan của cô đã quá quen với hình ảnh, với nét cười, với giọng nói trầm ám ấy. Lần đầu tiên, An hiểu được cảm giác thế nào là không thể sống nếu thiếu một người.
- Anh à, mình kết hôn anh nhé!
Vòng tay đang ôm cô bỗng chốc cứng đờ.
- Em... nói thật? - Anh gần như thì thào với chính mình.
An gật đầu, gò má chợt ửng hồng. Trong lúc vô tình, cô đã cầu hôn anh mất rồi.
Anh ôm siết An vào lòng. Lồng ngực anh rạo rực cảm giác hạnh phúc nghẹn ngào.
- Anh yêu em! - Anh thì thào, hôn lên đôi môi hơi tái vì lạnh của cô. Lần đầu tiên, họ cảm thấy đông thật ra rất ấm áp.
Dòng thư để lại..."An à, anh xin lỗi khi chỉ có thể để lại cho em dòng thư như thế này. Tha thứ khi anh không thể trực tiếp nói cùng em. Bởi anh sợ cảm giác không biết làm gì khi thấy em khóc.
Em sẽ hiểu cho anh chứ? Anh - một người lính trinh sát, một người con của nhân dân nên bên cạnh một tình yêu lớn dành cho em là tinh thần trách nhiệm với đất nước. Anh biết nhiệm vụ lần này sẽ rất nguy hiểm, nhưng cũng sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của anh trước khi chuyển đến công tác ở một nơi bình an hơn, đó là nơi em, nơi sẽ có ngôi nhà nhỏ, sẽ có một người vợ hiền cùng với bé con xinh xắn của chúng ta.
Có khi anh đã từng nghĩ, có lẽ cả cuộc đời này, anh sẽ trụ mãi nơi mảnh đất địa đầu của Tổ quốc ấy, sống trọn cả cuộc đời mình cho đất nước. Nhưng đến khi gặp em, mọi điều trong anh bất chợt sụp đổ. Anh đột nhiên hiểu rằng, hóa ra trên thế giới này vẫn còn có người khiến anh bận lòng như thế. Em dịu dàng mà cứng rắn, kiêu hãnh nhưng đầy đau thương. Anh cứ ngỡ mình sẽ phải đợi thật lâu mới có thể nhận được lời yêu từ em, vậy mà... Niềm hạnh phúc trong anh khi ấy như vỡ òa. Nắm lấy đôi tay lạnh gầy của em, anh biết rằng, con đường phía trước anh đi không chỉ có riêng bản thân mình.
An à, đừng khóc em nhé! Nếu chẳng may... À không, không có gì là nếu chẳng may cả, bằng mọi cách, anh sẽ trở về cùng em, trở về để nắm lấy tay em, quỳ dưới chân Chúa, nói nên lời thề nguyện trăm năm.Đợi anh An nhé!
Ngày mai, nắng lên, anh sẽ về"
An gấp lại bức thư, mỉm cười mà không khóc. Cô tin anh, tin anh sẽ trở về cùng cô, niềm tin ấy với cô còn là hi vọng.
Hai gia đình tất bật chuẩn bị hôn lễ, nhưng trong lòng mỗi người vẫn tồn tại những nỗi lo riêng biệt. Tuy không nói nhưng ai cũng lo lắng cho An. Thế nhưng, trái với nỗi lo ấy, cô vẫn thản nhiên đợi chờ, dùng vẻ ngoài bình lặng để lấp đi cõi lòng dậy sóng.
Ngày mai, nắng lên, anh sẽ về, có phải vậy không anh?
Thánh đường trang nghiêm, mọi điều chuẩn bị cho đám cưới đều đã sẵn sàng, duy chỉ thiếu mỗi chú rể...
Đã hơn nửa giờ trôi qua, An vẫn ngồi lặng yên trên băng ghế đợi chờ, mặc kệ cái nhìn cảm thông của mọi người xung quanh. Bao nhiêu ngày qua cô mạnh mẽ là thể, vậy mà hôm nay bất chợt thấy lòng mình yếu đuối đến lạ. Hốc mắt bỗng ẩm ướt, cánh mũi bất giác cay xè.
"Anh, thật sự sẽ không bỏ lại em chứ?"
Cô ngước mặt lên cao, cố nén dòng nước mắt muốn chực trào. Cô đã hứa, là sẽ không khóc...
Có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, mọi người ngoái nhìn ra.
Một chàng trai mặc quân phục chạy đến, màu áo xanh bạc đi vì gió mưa. Anh gầy đi, đen hơn, nhưng nét cười trên môi vẫn nồng hậu và ấm áp như ngày nào. Anh nhìn An, vòng tay dang rộng...
An buông rơi bó hoa cưới trên tay, quẳng luôn đôi cao gót vướng víu, xách váy chạy nhanh về phía anh. Niềm tin cuối cùng cũng đã chiến thắng. Niềm tin khiến anh vượt qua khó khăn để trở về, niềm tin giúp cô đủ dũng khí để bước qua những tháng ngày đợi chờ không anh.
Đám cưới này hoàn toàn khác với đám cưới trong mơ mà từ thời thiếu nữ cô hằng mơ ước. Không vest đen, không giày da bóng loáng, không đầu tóc chải chuốt. Thế nhưng, giây phút này với cô, niềm hạnh phúc ấy thật vẹn tròn. Có anh, chỉ cần có anh thì thế giới này của cô đã đủ đầy lắm rồi.
Anh đưa tay ôm lấy cô, nâng lên cao, xoay vòng. Nụ cười khanh khách như tiếng chuông ngân của cô hòa với với tiếng cười trầm thấp của anh tạo nên bản tình ca đẹp nhất, hay hơn bất cứ âm thanh du dương nào của piano.
Vẫn giữ tư thế ôm cô, anh nhìn sâu vào mắt cô. Họ mỉm cười nhìn nhau, thấp giọng thì thầm : "Ngày mai, nắng lên, anh sẽ về".
Ngoài kia, trên đồng cỏ xanh mướt, nắng đã lên, giòn tan, vàng rượm như mẻ bánh vừa mới ra lò.
Theo VNE
Mở cửa trái tim Hãy yêu, hãy sống khi trái tim còn đập những nhịp yêu thương. Hãy mở cửa trái tim mình để yêu thương được đong đầy trong ta. "....Một lần nọ, ngả đầu vào vai anh ấy, nó hỏi: "Anh này, anh thích mưa hay nắng?" - Anh thích cầu vồng! - Tại sao? - Mưa ở sau lưng, nắng thì sắp tới. Chỉ...