Bình yên chẳng còn ở bên tôi nữa
Tại sao cậu ấy luôn bao dung, luôn sẵn sàng đón nhận tôi khiến tôi coi đó như một lẽ thường, khiến tôi không nhận ra điều ấy quý giá ra sao. Tôi cứ mải mê bay mãi, bay mãi theo những điều viển vông, xa vời, theo những điều mà tôi coi là lý tưởng. Và rồi, tôi rời bỏ thanh xuân.
Paris có biết…
Hà Nội đã chớm những ngày trở rét. Trời xanh, nắng vàng trốn đi đâu hết cả. Để lại một thành phố âm thầm, lặng lẽ và u ám hơn. Gió se se lạnh, dịu dàng ôm ấp những trái tim xao xuyến. Xao xuyến cái giây phút giao mùa bất ngờ, hay hẫng hụt vì nuối tiếc khi phải chia tay những ngày rạo rực, rộn ràng, hối hả, nhiệt huyết đã qua. Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ biết rằng trong tâm trí chợt vang lên hai tiếng thanh xuân.
Những tháng ngày ấy của tôi là khoảng thời gian hồn nhiên trong sáng nhất. Là hình ảnh cô gái tôi với tà áo dài trắng tung tăng đến lớp. Là chính cậu – thanh xuân.
Là những năm tháng, thanh xuân luôn đợi tôi cùng dong duổi trên những con đường làng đầy nắng và gió, con đường dù có đi lại bao nhiêu lần tôi vẫn thấy thơ mộng, đẹp đến trong ngần. Là những buổi tan trường, vội ăn cái bánh mì rồi ùa vào lớp học thêm. Là những buổi tối thanh xuân cùng tôi tan lớp, vừa đi vừa ngắm sao trời, hít hà hương hoa sữa nồng nàn và mơ chuyện tương lai. thanh xuân cùng tôi đi qua những năm tháng hồn nhiên, trong sáng của tuổi học trò, những ngày mưa thối đất thối cát, những mùa nắng đổ lửa, tôi có thanh xuân. Nhớ đến thanh xuân, vầng kí ức trong sáng ngây thơ cũ lại ùa về, những tiết kiểm tra quay bài bị cô bắt gặp, những giờ học thêm ăn vụng trong lớp rồi lăn ra ngủ ngon lành, những đêm cuối cấp chong đèn ôn tập, là tiết học cuối cùng đầy nước mắt.
Thanh xuân năm ấy, vì tôi mà đánh cược cả tương lai. Dù trước đó, hàng ngàn lần tôi đã khéo léo hỏi lại thanh xuân, rằng cậu có hối hận không khi chọn ngôi trường ấy – ngôi trường tôi đang theo học. Cậu luôn nở một nụ cười bao dung với tôi rằng:
- Tớ chưa từng hối hận.
Ngày ấy, với sự ngờ nghệch của cô học sinh chưa tròn 18, tôi chỉ thấy dâng lên trong mình là niềm vui hạnh phúc. Vì thanh xuân cùng tôi bước chân vào cánh cổng đại học. Còn gì hạnh phúc hơn, khi những năm tháng đầu tiên với một cuộc sống xa nhà tự lập, tôi có thanh xuân bên cạnh. Vẫn luôn che chở, luôn động viên, luôn bao dung, luôn chân thành, thanh xuân vui vẻ cùng tôi bước những bước đầu tiên tươi đẹp.
Video đang HOT
Và tôi cứ nghĩ rằng sẽ chẳng còn gì tuyệt vời hơn thế nữa. Nhưng ai biết được chữ ngờ ở trong đời. Và bất ngờ hơn, chính tôi là kẻ phản bội. Vì những cám dỗ cuộc sống mới lạ, tôi quên mình đang có thanh xuân. Mãi sau này, mỗi khi tôi trách mình, tôi lại trách lây câu ấy. Sao những năm tháng ấy, cậu ấy không nghiêm khắc với tôi hơn. Không cho tôi biết rằng, thanh xuân sẽ không bên tôi mãi. Tại sao cậu ấy luôn bao dung, luôn sẵn sàng đón nhận tôi khiến tôi coi đó như một lẽ thường, khiến tôi không nhận ra điều ấy quý giá ra sao. Tôi cứ mải mê bay mãi, bay mãi theo những điều viển vông, xa vời, theo những điều mà tôi coi là lý tưởng. Và rồi, tôi rời bỏ thanh xuân.
Tôi cứ bay, tôi tự hào lắm. So với bạn bè cùng trang lứa, tôi cứ nghĩ mình thật giỏi giang, khi bay cao bay xa ở cái độ mà bạn bè vẫn đắm mình trong những hoạt động tôi cho là vô bổ. Nhưng đời mà, bay càng cao thì càng lắm trắc trở. Và tôi cũng vậy, giông bão ủa vây. Tôi lập tức hoảng loạn, chấp chới rồi cuống cuồng tìm nơi vỗ về. Tôi tìm lại thanh xuân. Nhưng không, thanh xuân không còn bên tôi nữa.
Ngày ấy, tôi trách cậu ấy ghê lắm. Cậu ấy từng hứa sẽ đi cùng tôi mãi, sao lúc tôi cần lại không ở lại. Nhưng chính phút giây ấy, tôi tự hổ thẹn với mình, khi tôi nhận ra tôi mới là người thất hứa.
Sau những ngày đau khổ, tôi gượng mình tìm lại thanh xuân. Không phải để làm lại mà chỉ mong nói một lời xin lỗi. Nhưng vẫn là cậu ấy, vẫn là người luôn nở nụ cười bao dung với tôi: “Tớ chưa từng giận cậu, tớ xin lỗi vì không giữ được cậu ở bên. Tớ cũng xin lỗi vì không thể trở lại bên cậu, đến lúc tớ phải đi con đường của mình rồi. Tớ không ở bên bao bọc cậu được nữa. Mạnh mẽ lên cậu nhé. Trong tớ, cậu luôn là người con gái mạnh mẽ tuyệt vời.”
Giá cậu ấy cứ mắng, cứ trách, có khi lòng tôi còn thanh thản. Cậu ấy vẫn luôn vậy, luôn dành cho tôi một khoảng bình yên, dù ngoài kia có bão giông như nào đi nữa.
Ngày mai, thanh xuân lên đường đến một phương trời mới, một nơi mà tôi nghĩ cậu ấy sẽ được sống với những điều tuyệt vời cậu ấy vốn có. Cảm xúc của tôi thế nào ư? Tôi thật lòng chúc cậu ấy hạnh phúc với lựa chọn mới của mình. Tôi sẽ bớt day dứt hơn khi thấy cậu ấy lại cười vui, lại hạnh phúc.
Tôi không tin vào số phận, vào kiếp sau. Vì dù nếu có kiếp sau, dù chúng ta có gặp lại, chúng ta cũng không còn là mình của kiếp này nữa. Tôi biết những điều đã đi qua sẽ không bao giờ trở lại nữa. Vậy nên, hôm nay tôi dũng cảm đối mặt với những cảm xúc bấy lâu tôi trốn tránh. Tôi mở lại tất cả những kí ức, sắp lại và gửi vào đó một lá thư cuối cùng.
Thanh xuân à, cảm ơn và xin lỗi cậu thật nhiều!
Gửi đến Paris một lời chúc phúc, cậu đi nhiều may mắn nhé, vạn dặm bình an.
P/s: Chúng ta hôm nay đã là những con người mới, dù có nuối tiếc, tớ cũng biết mình phải để lại những miền kí ức này, để đi tiếp, để trọn vẹn yêu thương với tương lai. Cậu cũng vậy nhé. Tạm biệt!
Theo blogradio.vn
Tâm sự của vợ có chồng ngoại tình: Con hỏi tôi bao giờ thì ba về...
Đời người ai biết sẽ có lúc nghèo khó, cũng đâu ngờ lòng người quá dễ đổi thay. Ngày gió mưa người ta có thể chỉ cần bình yên, đến khi nắng ấm lại nói cần một khoảng trời khác đẹp đẽ hơn...
Tôi lấy chồng khi 25. Tôi và anh quen nhau 4 năm mới tiến tới hôn nhân. Tôi lấy anh vì khi đó anh là người thật tình yêu thương tôi nhất, cũng hiền lành ít nói. Vốn nghĩ lấy được tấm chồng như thế đã là may mắn. Nhưng nhiều khi chuyện ở đời cũng không lường hết được.
Từ khi về làm vợ anh tôi mới biết gia đình anh làm ăn không ổn định, còn phải gánh nhiều khoản nợ. Điều này tôi chưa từng hay biết suốt thời gian quen anh. Vì cha mẹ anh ngày cưới còn chi không ít tiền vì chúng tôi. Tôi có bất ngờ nhưng vẫn xem đây là một khó khăn nhỏ. Nhưng dần dà, những khoản nợ quá lớn so với số tiền anh và tôi kiếm được khiến tôi bắt đầu mỏi mệt. Tệ hơn nữa, anh dần thay đổi theo biến cố của gia đình.
Tệ hơn nữa, anh dần thay đổi theo biến cố của gia đình - Ảnh minh họa: Internet
Thời gian tăm tối nhất chính là khi tôi sinh con đầu lòng. Công ty của gia đình chồng tôi phá sản, toàn bộ nhà cửa đều phải bán nhanh trong vài ngày. Lúc tôi sinh con hoàn toàn không có chồng cạnh bên, chỉ có mẹ tôi từ quê lên chăm tôi vượt cạn. Tôi chưa từng trách chồng, vì tôi biết lúc đó anh cũng đang khó khăn giải quyết chuyện nhà. Đến khi tôi ôm con trở về từ bệnh viện thì đã bắt đầu cuộc sống trong ngôi nhà trọ tạm bợ. Phụ nữ mới sinh vốn nhạy cảm, tôi có khi khóc thầm, có khi tủi hờn cũng không một lần để chồng thấy.
Tôi chưa từng quên được tháng ngày đó, cảnh tượng con nhỏ hay khóc, nhà lại thiếu thốn tiền, cả gương mặt chồng mỏi mệt. Có hôm, nhà không còn đồng nào, tôi chạy vạy khắp xóm để vay mượn. Chỉ là, tôi không để cha mẹ chồng hay chồng biết, đều tự mình giải quyết. Nhưng cũng may, vài tháng sau đó thì chồng tôi có một mối làm ăn, dồn hết tiền vào đầu tư. Đến khi con tôi đến tuổi đi nhà trẻ thì gia đình cũng đã có chút đồng ra đồng vào, tôi cũng bắt đầu đi làm lại.
Phụ nữ mới sinh vốn nhạy cảm, tôi có khi khóc thầm, có khi tủi hờn cũng không một lần để chồng thấy - Ảnh minh họa: Internet
Chồng tôi dần có những chuyến đi làm ăn xa. Anh hay về nhà trễ, có khi ở vài ngày đã đi. Tôi thương anh vất vả, cũng nghĩ bụng ráng làm để đỡ đần anh. Nào ngờ, có một ngày tôi nghe cô bạn thân nói thấy anh vào khách sạn sang trọng với một người đàn bà lớn tuổi. Tôi vốn không tin, chồng tôi từ trước đến giờ đều chỉ lo làm ăn, làm gì có chuyện lăng nhăng. Đển khi chính mắt thấy anh phản bội, tôi mới biết mình sai.
Khi tôi hỏi chồng mình sao lại thay lòng, anh chỉ nói, anh chán cuộc sống với tôi, chỉ cắm mặt kiếm tiền mà vẫn không dư dả. Tôi chết lặng. Tháng ngày khổ cực đâu chỉ mình anh mỏi mệt, những lúc khốn khó đâu chỉ có anh chịu đựng. Còn có tôi, còn có con, chúng tôi chưa từng rời bỏ anh, anh lấy tư cách gì không nhớ lại phũ phàng quên? Đời người ai biết sẽ có lúc nghèo khó, cũng đâu ngờ lòng người quá dễ đổi thay. Ngày gió mưa người ta có thể chỉ cần bình yên, đến khi nắng ấm lại nói cần một khoảng trời khác đẹp đẽ hơn...
Ngày gió mưa người ta có thể chỉ cần bình yên, đến khi nắng ấm lại nói cần một khoảng trời khác đẹp đẽ hơn... - Ảnh minh họa: Internet
Tôi đau lòng cho mình thì ít, lại thương con nhiều hơn. Đàn ông đã ngoại tình rồi thì bạc bẽo lắm. Anh giờ chỉ thích những bữa ăn sang trọng với nhân tình, chưa từng về nhà cùng con ăn cơm. Có hôm, con hỏi bao giờ cha về, tôi lại phải cắn răng gọi điện cho anh. Đầu dây bên kia không chỉ có tiếng của anh, còn là giọng điệu khó chịu của người đàn bà kia. Ngắt máy rồi, tôi lại phải nói với con ba đi làm xa rồi, vài ngày sẽ về với con...
Tôi biết người cố chấp chính là mình, người không buông tay được cũng là mình. Nhưng tôi không cam tâm, cho chính mình, cho con. Nỗi đau của tôi, nỗi nhớ cha của con tôi, tôi đều không thể bỏ qua. Tôi vẫn mong anh sẽ quay về, vẫn tin sẽ có lúc anh tỉnh ngộ. Dù tôi biết đàn ông ngoại tình rồi thì bạc bẽo lắm, mấy người quay về được, mấy kẻ nhớ lại nghĩa tình đâu...
Theo phunusuckhoe.vn
Có nên kết thúc mối tình với đồng nghiệp nữ đã có chồng Tôi 26 tuổi, có quan hệ tình cảm với bạn nữ trong công ty. Cô ấy mới đám cưới hồi tháng 11 năm ngoái nhưng không có tình cảm với chồng. Cô ấy rất muốn ở bên tôi, muốn sống cho tình cảm của mình nhưng không dám từ bỏ cuộc hôn nhân kia, sợ ảnh hưởng đến người lớn và gia đình...