Bình Dương: Nữ trinh sát trại giam “khuất phục” nhiều phạm nhân quay về nẻo thiện
Nhìn vẻ dịu dàng, giản dị của Thượng úy Nguyễn Thị Dung (Phân trại số 2, Trại giam An Phước, đóng tại huyện Phú Giáo, tỉnh Bình Dương), ít ai biết rằng chị là một trinh sát trại giam đã từng “khuất phục” được nhiều tội phạm sừng sỏ, giúp họ quay về nẻo thiện.
Thượng úy Nguyễn Thị Dung.
Yêu nghề từ bộ cảnh phục của cha
Quê gốc ở huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An, Thượng úy Nguyễn Thị Dung bước vào nghề cảnh sát từ một cái duyên hết sức giản dị, ấy là vì chị rất thích bộ cảnh phục của cha. Chị tâm sự, bố vốn là một sĩ quan cảnh sát thường hay đi công tác xa nhà. Ở nhà chỉ có mấy mẹ con nên mỗi khi bố về là gia đình đông vui không khác gì Tết. Mỗi lần thấy bố thay cảnh phục treo lên móc áo, cô bé Dung đều bẽn lẽn lại gần, vừa là để nhìn cho rõ người cha thân thương của mình, vừa là để hội ngắm nghía bộ cảnh phục mà theo chị là rất đẹp.
Từ những kí ức ấu thơ như thế, người con gái xứ Nghệ này quyết tâm theo nghề của cha và trở thành một cán bộ quản giáo. Về nhận công tác tại Trại giam An Phước từ năm 2000, Dung được phân công về Đội trinh sát của trại giam. Do Trại giam An Phước có một số lượng không nhỏ phạm nhân là nữ nên công tác trinh sát trại giam rất được coi trọng. Thượng úy Dung nhận nhiệm vụ tại phân trại số 2 của trại giam An Phước.
Video đang HOT
Chị tâm sự: “Nhận nhiệm vụ biết là sẽ có nhiều khó khăn vì đối với trinh sát trại giam lúc nào cũng đặt cho mình một sự tập trung trong công việc rất lớn. Ngoài việc động viên các phạm nhân nữ có tâm lý ổn định để cải tạo, trinh sát trại giam nữ còn phải nắm bắt được mọi hoạt động vi phạm nội quy trại giam của các phạm nhân. Công việc này chưa bao giờ dễ dàng đối với bất cứ ai đã từng là trinh sát, thế nên, đã 12 năm trong công việc, cứ hoàn thành mỗi nhiệm vụ được giao là tôi lại có thêm một niềm vui trong nghề”.
Trong bảng thành tích của Thượng úy Dung có nhiều lần chị được khen thưởng do kịp thời phát hiện và lật tẩy các trường hợp phạm nhân vi phạm nội quy trại giam. Chị cho hay: “Với phạm nhân nữ, họ kín đáo và khéo léo hơn rất nhiều so với nam phạm nhân. Chính vì thế nên khi có ý định tuồn vật vi phạm hay vi phạm nội quy trại giam, họ thường khiến chúng tôi vất vả hơn rất nhiều trong việc phát hiện”.
Tháng 2/2011, chị Dung cùng đồng đội nhận được tin báo từ cơ sở cho hay phạm nhân Nghiêm Thị Thúy An vừa nhận từ người thăm nuôi một lượng ma túy để bán lại cho các con nghiện. Lặng lẽ theo dõi hành động của phạm nhân nữ này, chị Dung không hề thấy một biểu hiện lo lắng, sợ sệt hay có gì cảnh giác cả. Có lẽ, bản lĩnh của một đàn chị ở phạm nhân Thúy An được thể hiện lúc này nhằm che mắt lực lượng trinh sát trại giam.
Khi Thúy An vượt qua “chốt chặn” là các nữ quản giáo trông coi cổng trại để đi vào buồng, rất nhanh, chị Dung bám theo và kiểm tra, tuy nhiên không phát hiện tang vật. Khi Thúy An nghĩ mình có thể thoát được tội thì chị Dung yêu cầu kiểm tra chỗ kín phạm nhân nữ ranh ma này. Và đúng như phán đoán, Thượng úy Dung thu giữ được 0,449 gram heroin.
Chị Dung nhớ lại: “Phạm nhân Thúy An lúc bị phát hiện mới khóc nức nở xin được giảm nhẹ hình phạt vì ân hận, vẻ mặt lạnh lùng trước đó của phạm nhân này đã hoàn toàn biến mất. Vốn đã nhận bản án 19 năm tù, Thúy An sau đó đã phải nhận thêm 8 năm nữa về hành vi trên. Thúy An đã rất suy sụp khi tiếp tục phải trả án nhưng tôi vẫn luôn dành thời gian sau mỗi ca trực để nói chuyện với phạm nhân này.
Ban đầu Thúy An còn ngại ngùng nhưng dần dần coi nhau như chị em nên mỗi lần nói chuyện, phạm nhân nữ này thường tâm sự với tôi rất nhiều. Có lần Thúy An thỏ thẻ mãi mới cho tôi biết việc muốn nhờ mua một bộ gương lược để “ làm đẹp”. Giờ thì phạm nhân này đã trả được 1/3 mức án rồi và vẫn không ngừng phấn đấu cải tạo tốt để về bên gia đình”.
Phải hiểu tâm tư của họ mới giúp họ được
Công tác tại Trại giam An Phước đã được một thời gian, có nhiều kỉ niệm gắn bó với Thượng úy Dung ở cả góc độ công việc và “chuyên gia tư vấn”. Chị bảo, gọi là “chuyên gia tư vấn” nghe hơi sang trọng nhưng cứ có thời gian là chị lại ngồi nói chuyện và động viên các phạm nhân trong phân trại số 2 cải tạo tốt. “Không nói chuyện, không hiểu tâm tư phạm nhân của mình thì không thể giúp họ hướng về nẻo thiện được”, chị Dung tâm sự.
Thượng úy Dung kể cho chúng tôi nhiều phạm nhân nữ ở trại đã hơn chục năm rồi, họ thường mang án Chung thân hoặc án nặng liên quan đến việc tài sản chưa trả nợ hết… Nhiều năm không có người thăm gặp, họ chỉ mong có người nói chuyện. Có trường hợp nhớ Thượng úy Dung đến quay quắt vì đã hẹn rồi mà chưa thấy chị Dung đến. Hỏi ra mới hay, phạm nhân nữ đó đã gần 70 tuổi và rất nghiện nhai trầu. Mỗi khi biết quản giáo Dung đi chợ là y rằng muốn gặp từ vài hôm trước để nhờ mua.
Trong số các phạm nhân nữ có hoàn cảnh éo le mà Thượng úy Dung hay gặp và trò chuyện, có một trường hợp rất đặc biệt. Phạm nhân này tên Phạm Thị Ngọc My (SN 1974, bị bắt về tội “Mua bán trái phép chất ma túy” và “Cố ý gây thương tích”). My chuyển trại liên tục vì vi phạm quy chế trại giam cũng liên tục nên hết chuyển từ Trại Kênh 5 qua Xuân Lộc, Xuyên Mộc rồi đến An Phước. Lúc này, hồ sơ dày cộp của phạm nhân My ghi rõ: Án tù 27 năm 11 tháng!
Chuyển đến trại An Phước, Thượng úy Dung được phân công giúp đỡ, giáo dục phạm nhân có thành tích bất hảo này. Ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ, chị Dung chỉ quan sát My từ xa mà chưa nói chuyện. My lầm lì, cắt tóc như con trai và bản tính cũng hệt như đàn ông. My không nói chuyện với bất kỳ ai, thi thoảng ném một ánh mắt hằn học về phía một phạm nhân khác tỏ ý không vừa ý. Trong ngày thứ hai ở trại giam An Phước, My tỏ thái độ rất bực tức trước một câu nói của một phạm nhân khác nên phạm nhân này có ý định “trả đũa”.
Nhận thấy dấu hiệu khác thường, chị Dung liền lại gần ngồi cách My một đoạn nhưng vẫn chưa nói chuyện mà vờ vô tình nên My không thực hiện ý định. Sau một tuần, My vẫn chưa từ bỏ ý định “trả thù” nên vẫn âm thầm tiếp cận “đối thủ”. Lần này chị Dung quyết định nói chuyện với My. Biết mình bị lộ tẩy nên My đành kể hết “tâm sự” bấy lâu của mình. Sau lần ấy, My dần dần trở thành phạm nhân có thành tích cải tạo tốt.
Liên tục nhiều năm liền được công nhận cán bộ quản giáo có thành tích tốt và chiến sĩ thi đua của trại giam, niềm vui lớn nhất của Thượng úy Dung là có thời gian dành cho gia đình và hai con nhỏ. Có chồng cũng là một cán bộ công an, chị bảo: “Thời gian mà hai vợ chồng có được lúc nào cũng dành hết cho hai con”. Đảm việc nhà, hoàn thành việc cơ quan, các cán bộ quản giáo tại phân trại số 2, Trại giam An Phước dành tặng cụm từ “hai giỏi” cho Thượng úy Dung.
Theo Dân Trí
Những nẻo đường phục thiện (2): Hưng "sóc" - từ kẻ ăn cơm tù đến người vác tù và hàng tổng
Bỏ lại sau lưng quãng đời hơn 20 năm tù tội, Nguyễn Thành Hưng đã có một cú "lột xác" ngoạn mục đưa cuộc đời mình rẽ sang một trang hoàn toàn mới. Khó có thể tin được rằng, sau 1/4 thế kỷ ra tù, vào tội, Hưng "sóc" không chỉ trở thành trưởng thôn, mà còn giữ vị trí này trong 3 nhiệm kỳ liên tiếp. Chứng kiến tính cách quyết đoán, dám nghĩ, dám làm, được tận mắt thấy những gì Hưng đã làm cho thôn Phù Khê Thượng, xã Phù Khê, huyện Từ Sơn, Bắc Ninh mới hiểu rằng tại sao một người đã từng có quá khứ như Hưng lại được bà con ở đây yêu quý đến thế...
1/4 thế kỷ ăn cơm tù
Hưng "sóc" vào tù lần đầu tiên năm 18 tuổi. Ở cái tuổi đẹp nhất của đời người, trong lúc chúng bạn rộn rã với những kế hoạch cho tương lai thì Hưng lại chôn vùi tuổi trẻ sau cánh cửa sắt nhà tù. Giống như họ, Hưng cũng đã từng có những toan tính và dự định riêng cho cuộc đời mình. Ước mơ của Hưng là được đứng trên bục giảng, trở thành thầy giáo và Hưng đã thi đỗ vào trường Trung cấp Sư phạm. Nhưng rồi cuộc đời Hưng đã ngoặt rẽ theo một hướng khác chỉ vì phút sốc nổi, thiếu suy nghĩ.
Lớn lên ở vùng quê nghèo Phù Khê, gia đình vốn chẳng khá giả gì nhưng kể từ khi được đi học ngoài thị xã, lúc nào Hưng cũng nhìn đám bạn với sự ngưỡng mộ pha chút ghen tị. Những câu hỏi cứ xoay vần trong đầu cậu bé nông thôn, vì sao chúng bạn có quần áo, giầy dép đẹp, có xe đạp, có tiền tiêu, còn mình thì không. Câu hỏi cứ lớn dần và trở thành nỗi ám ảnh trong Hưng. Và để được thỏa mãn điều đó, Hưng đã tính kế... làm liều. Hưng còn nhớ ở quê có một bà lão nhà rất giàu, bà lão có con gái làm việc trên Hà Nội nên thường hay gửi tiền, vàng về cho mẹ. Hưng đã về quê và lên kế hoạch tới "thăm" ngôi nhà này. Vốn khéo léo, nhanh nhẹn (Hưng được người trong giới đặt cho biệt danh "sóc" vì nhanh như sóc) trong đêm hôm đó Hưng đã đột nhập vào nhà bà lão, mở cửa tủ và khoắng sạch tiền, vàng có trong nhà mà mọi người không hề hay biết.
Sau lần đầu ấy, Hưng "ngộ" ra rằng, hóa ra việc đi ăn trộm cũng chẳng hề khó khăn gì mà tiền bạc thì lại rủng rỉnh. Vậy là Hưng lao vào những phi vụ làm ăn lớn hơn. Tình cờ một lần Hưng "sóc" phát hiện đứa con của bà lão mà Hưng đã ra tay trộm cắp là một sỹ quan quân báo tại Hà Nội và nhà rất có điều kiện. Vậy là Hưng quyết chí khăn gói lên Thủ đô "hỏi thăm" nhà ấy tới tận... 2 lần. Lần nào Hưng cũng hành động trót lọt và kiếm được kha khá.
Thế nhưng sự liều lĩnh của Hưng "sóc" đã phải trả giá. Khi cơ quan công an vào cuộc Hưng đã bị bắt với đầy đủ tang chứng, vật chứng rõ ràng. Hưng bị Tòa án nhân dân quận Hoàn Kiếm xử phạt 30 tháng tù giam vì tội trộm cắp tài sản. Ra tù với mặc cảm đã của một người từng vi phạm pháp luật, Hưng không quay về quê mà lang bạt tới nhiều vùng khác nhau. Với khả năng "đào tường, khoét vách", Hưng sóc không chỉ kiếm đủ tiền tiêu xài mà còn tập hợp dưới trướng của mình không ít đàn em. Hơn 2 năm làm mưa làm gió, tên tuổi Hưng "sóc" bắt đầu có số có má trong chốn giang hồ. Nhưng đó cũng là lúc Hưng phải đối mặt với vòng lao lý. Trong một lần truy quét của cơ quan công an, một "đệ cứng" của Hưng "sóc" bị bắt và đã khai ra Hưng là kẻ cầm đầu của hàng chục vụ trộm táo tợn và Hưng bị bắt lại sau đó không lâu. 23 tuổi Hưng "sóc" bước chân vào tù lần thứ hai. Lần này là bản án 10 năm, mức án cao nhất dành cho tội trộm cắp lúc bấy giờ.
Năm 1984, Hưng mãn hạn tù, những tưởng sẽ quay về với cuộc sống bình yên. Nhưng không, cái máu giang hồ chảy trong huyết quản cứ thôi thúc, giằng xé khiến Hưng không thể hoàn lương. Được đám đàn em tung hô và mời trở lại vị trí thủ lĩnh, Hưng "sóc" lại thấy mình như tìm lại được bản năng ngày nào. Hưng tiếp tục cầm đầu những chuyến "ăn hàng" làm kinh động cả vùng Kinh Bắc và khu vực quanh đó. Nhưng chỉ 1 năm sau Hưng lại sa lưới pháp luật. Với lần tái phạm này, thêm một lần nữa Hưng "sóc" tiếp tục phải chịu thêm 10 năm bóc lịch.
Vật vã trở về
23 năm ngồi tù đã thay đổi cuộc đời Hưng "sóc" rất nhiều. Từ một thanh niên từng có hoài bão và ước mơ, Hưng quay lại cuộc đời với hai bàn tay trắng và mái đầu đã lấm tấm hoa râm. Nhưng đau xót hơn cả là việc bố mẹ của Hưng do tuổi cao sức yếu đều đã qua đời mà không kịp đợi đến ngày đứa con trai duy nhất trở về. Trò chuyện với tôi, Hưng "sóc" bỗng chùng xuống khi nhớ lại quãng thời gian ấy: Xã hội đã thay đổi quá nhiều trong những năm tháng tôi sống trong tù, mọi thứ đều quá lạ lẫm, tôi giống như một kẻ vừa như ở rừng ra vậy. Ở tuổi 43 mọi thứ đều bắt đầu lại với tôi từ đầu. Ba tháng sau ngày ra tù Hưng lấy vợ. Đó là mối tình được giúp sức qua sự mai mối của người dì. Và để duy cuộc sống cho gia đình nhỏ ấy, Hưng đã phải nghĩ kế để mưu sinh. Thôn Phù Khê Thượng vốn có truyền thống với nghề đồ gỗ mỹ nghệ thủ công, sau nhiều đêm suy nghĩ Hưng quyết định sẽ bắt tay làm lại cuộc đời với nghề buôn gỗ. V
ay mượn anh em, bạn bè được số vốn nho nhỏ Hưng dồn cả vào việc đi buôn. Thời gian đầu, công việc làm ăn khá thuận lợi, trả mọi chi phí Hưng còn dồn tiền mở cho vợ một cửa hàng tạp hóa ở ngay tại nhà. Nhưng rồi, vì thiếu kinh nghiệm chốn thương trường việc làm ăn của Hưng nhanh chóng thất bại. Toàn bộ số tiền vốn và số tích cóp có được tan theo mây khói, ngoài ra Hưng còn nợ thêm một số khá lớn.
Hưng bảo quãng thời gian ấy với mình như một bi kịch. Hưng không thể nghĩ ngợi và làm được gì, có những lúc nằm lỳ ở trong nhà một tháng, không đi ra ngoài và cũng chẳng tiếp xúc với ai. Anh em của Hưng khi biết tin người đến động viên thì ít mà kẻ dụ dỗ, lôi kéo theo con đường cũ thì nhiều. Không phải là không có lúc Hưng mềm lòng và nghĩ đến chuyện sẽ làm một vài phi vụ lấy tiền trả nợ rồi sẽ "rửa tay gác kiếm". Nhưng may cho Hưng là trong lúc khốn khó thì số phận lại mỉm cười với Hưng. Một người đàn em trước đây từng ở tù với Hưng, sau khi ra tù hoàn lương và trở thành một ông chủ lớn khi biết hoàn cảnh của đại ca đã cho Hưng vay 100 triệu đồng để trả nợ và số còn lại làm vốn kiếm kế sinh nhai. Với những bài học có từ lần thất bại trước, lần này Hưng bước vào thương trường với sự cẩn trọng hơn. Và chỉ 3 năm sau Hưng không những đã trả sằng phẳng số nợ nần mà còn mở cho mình một xưởng sản xuất đồ gỗ mỹ nghệ thủ công tại nhà.
...Vác tù và hàng tổng
Mặc dù từng có một quá khứ tội lỗi, nhưng trong cuộc sống đời thường Hưng "sóc" lại là một người có tính cách rất rộng rãi và hào phóng. Mọi người trong thôn ai có việc nhờ vả đến Hưng đều được giúp đỡ nhiệt tình và chu đáo. Ngay cả đám đàn em ngày xưa, khi biết tin Hưng tìm đến đều được khuyên nhủ và giúp đỡ chút vốn liếng để gây dựng cuộc sống. Chính bởi "máu nghĩa hiệp", không tính toán thiệt hơn mà thời gian trôi qua, Hưng dần nhận được sự yêu quý, tin tưởng của bà con nhân dân trong thôn Phù Khê Thượng. Và rồi có một sự kiện xảy ra đã làm thay đổi số phận của Hưng "sóc".
Năm 2004, Hưng bất ngờ được người dân đề cử và trúng cử vào chức Trưởng thôn Phù Khê Thượng với trên 70% số phiếu tín nhiệm. Nhớ lại quãng thời gian đó, Hưng bảo: Khi biết tin tôi trúng cử vào chức trưởng thôn, không phải không có những luồng ý kiến khác nhau trong dư luận, kẻ độc mồm độc miệng thì nói cái thằng tù về ấy ngồi chức trưởng thôn thì chỉ có làm mất uy tín, vai trò của lãnh đão, còn người có hiểu biết thì chỉ lắc đầu: "như thế thì khác gì làm khó cho tập thể lãnh đạo". Nhưng rồi Hưng cũng vượt qua thời kỳ khó khăn và sự kỳ thị đó bằng lời nói của người anh em khi xưa đã từng cho Hưng vay tiền để vượt qua hoạn nạn. Biết tin Hưng được bà con yêu mến bầu vào vị trí lãnh đạo, người ấy đã tới gặp Hưng và nhắn nhủ: Nếu anh không làm trưởng thôn thì tốt nhất nên ở nhà đi buôn, còn nếu đã nhận lời, đã làm thì phải làm cho xứng đáng, không được tơ hào của dân bất cứ thứ gì, còn nếu thiếu em sẽ hỗ trợ cho anh...
8 năm ở cương vị trưởng thôn, Hưng "sóc" đã làm được những điều tưởng chừng như không thể và thay đổi bộ mặt cũng như cuộc sống của người dân ở thôn Phù Khê Thượng. "Chiến tích" đầu tiên của Hưng khi ngồi vào "ghế" trưởng thôn là xây mới ngôi chùa Hồng Ân. Chùa Hồng Ân theo tương truyền có từ thời Lê Sơ và đã từng là niềm tự hào của người dân Phù Khê Thượng. Tuy nhiên trải qua những năm kháng chiến chống Pháp, chùa đã bị phá hủy. Hàng chục năm trôi qua, người dân nơi đây vẫn ấp ủ ý định khôi phục lại nhưng chưa được hoàn thành. Nắm được ý nguyện của người dân, Hưng "sóc" đã đứng ra làm trưởng ban kiến thiết, huy động các nguồn kinh phí ở trong dân và ngoài xã hội để xây dựng lại chùa.
Sau 18 tháng xây dựng với kinh phí lên tới 7 tỷ đồng, chùa Hồng Ân của thôn Phù Khê Thượng đã được hoàn thành trong niềm hoan hỷ của bà con nơi đây. Sau sự kiện xây chùa, một dự án táo bạo khác của Hưng "sóc" nhận được sự ủng hộ, đồng tình tuyệt đối của bà con là việc tổ chức giãn dân cho 78 hộ trong thôn. Thấu hiểu cuộc sống chật chội của nhiều hộ gia đình, Hưng "sóc" đã đề xuất với xã và kiến nghị lên huyện xin chủ trương để giãn dân. Sau khi được phê duyệt, chính Hưng sóc là người đứng ra lo việc đền bù, giải phóng mặt bằng, cho tới việc lên danh sách những đối tượng trong thôn ở vào diện được bốc thăm mua đất. Hưng đã tổ chức công việc một cách công khai, minh bạch và công bằng và nhận được sự ủng hộ, hưởng ứng rộng rãi của người dân. Bên cạnh đó để phát triển kinh tế làng nghề, trong suốt thời gian ở vị trí trưởng thôn, Hưng đã mạnh dạn bê tông hóa toàn bộ hệ thống đường trong thôn đến tận nhà từng người dân, ước tính lên tới hơn 6 km. Các công trình phúc lợi trong thôn như: Nhà văn hóa, nhà trẻ, sân vận động thôn cũng đều được xây mới, to đẹp và mang đậm dấu ấn của trưởng thôn Nguyễn Thành Hưng.
Dẫn tôi đi thăm quan thôn Phù Khê Thượng, tới đâu, tôi cũng cảm nhận được sự yêu mến, tin tưởng mà bà con nơi đây dành cho người trưởng thôn của mình. Đáp lại tình yêu mến ấy, Hưng "sóc" nói với tôi rằng: Đời tôi đã phải trả giá quá nhiều cho những tháng ngày lầm lạc, giờ đây tôi chỉ muốn mình làm được điều gì đó thật ý nghĩ như một cách để chuộc lỗi với mảnh đất mà mình đã sinh ra.
Theo ANTD
Kẻ hiếp dâm hàng loạt trẻ em mơ ngày phục thiện Sau chuỗi dài những ngày ăn năn, kẻ đồi bại một thời đang mong chờ từng ngày được trở về xã hội để thực hiện ước mơ làm kinh tế và xây dựng một gia đình nho nhỏ, rồi sau đó sẽ tuyên truyền pháp luật cho cộng đồng dân cư của mình... Gã trai làm nô lệ cho bản năng Tháng 12/2011,...