Bình đẳng “tích cực”
Giữa vợ và chồng, bình đẳng tới đâu mới hạnh phúc?
Vợ chồng người hàng xóm của tôi cãi nhau như cơm bữa. Chị vợ ở nhà đưa đón con đi học, quán xuyến nhà cửa, rảnh thì sang hàng xóm “tám” chuyện giải khuây.
Anh chồng là “thợ đụng”, lanh lợi, làm hết việc này việc nọ, nhưng có tính gia trưởng, thỉnh thoảng rượu vào lời ra, vợ con là những người gần gũi nên thường “chịu trận”. Thấy gia cảnh khó khăn của chị, tôi rủ chị cùng đi sinh hoạt Hội phụ nữ, để chị em có dịp gặp gỡ, chia sẻ, được nghe nhiều ý kiến đóng góp, mở mang tầm nhìn. Làm hội viên, chị còn được ưu tiên vay vốn để mở tiệm tạp hóa nho nhỏ tại nhà, như mong ước của chị.
Những dịp sinh hoạt Hội, chị không ngại đóng cửa tiệm, còn mạnh dạn cầm micro ca mấy bài tân cổ trước khi khai mạc chương trình. Tôi mừng khi thấy chị tìm được một địa chỉ sinh hoạt tin cậy, ý nghĩa.
Video đang HOT
Bình đẳng vợ chồng chỉ nên là một giấc mơ tương đối (Ảnh minh họa)
Tuy vậy, chồng chị tỏ vẻ không vui. Chuyện sinh hoạt Hội với anh là vô bổ, thậm chí anh thẳng thừng tổng kết: “Từ ngày vợ tham gia đoàn thể, lời nói cô ấy… bén ra, hay cãi chồng, xem chồng nhẹ tựa lông hồng”. Bằng chứng mới nhất là khi hai người cãi nhau, chị bảo: “Bây giờ nam nữ bình đẳng, ai cũng có vai trò, vị trí ngang nhau, quan trọng là biết tôn trọng nhau, góp ý để cùng nhau tiến bộ, chứ tôi không thể làm cái bóng để anh muốn điều khiển thế nào cũng được”. Bị tổn thương khi vợ không còn phục tùng mình như trước, rượu vào, anh đuổi ba mẹ con ra khỏi nhà. Chị lại đến gõ cửa nhà chị hội trưởng, lại được hòa giải, làm lành.
Đành rằng, xã hội bây giờ nam nữ bình đẳng, vợ chồng phải tôn trọng nhau, tạo điều kiện cho nhau cùng phát triển, cùng thụ hưởng hạnh phúc nhưng những lời nói và hành động của chị chưa thuyết phục chồng, thậm chí như một sự thách đố. Dù bây giờ chị làm ra tiền nhiều hơn chồng, dù quan niệm trọng nam khinh nữ vẫn khó thoát khỏi suy nghĩ của những người chồng vốn có tính gia trưởng, nhưng không vì thế mà vợ chồng “qua mặt” nhau.Chị vẫn đi sinh hoạt đều đặn, dù biết chồng không thích. Về phần mình, anh cũng không có cớ gì để ngăn cản việc sinh hoạt lành mạnh của chị. Hơn nữa, mỗi năm số ngày sinh hoạt Hội cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sự việc cũng không đến nỗi tệ, nếu thời gian gần đây chị không bê trễ việc nhà. Anh góp ý, chị càng lấn tới, bằng những lý lẽ thiếu thuyết phục về đấu tranh đòi bình đẳng với chồng. Chuyện gia đình, chị luôn chia sẻ với tôi. Chị bảo, xưa nay chị bị chồng chèn ép, làm gì cũng phải thông qua ý kiến chồng, chị không thể suốt đời sống kiếp tầm gửi để chồng xem thường. Nghĩ thế, chị đi đâu, làm gì, chồng cũng không hay biết, nên mâu thuẫn ngày càng trầm trọng. Về vấn đề này, tôi và chị luôn bất đồng quan điểm.
Theo tôi, dù bình đẳng tới đâu, trong nhiều trường hợp, phụ nữ cũng nên tỏ ra “dưới cơ” chồng, bởi nhường nhịn chồng chẳng có gì là xấu hổ. Vợ/chồng (thường là người vợ) nếu muốn đòi bình đẳng, phải nhẹ nhàng góp ý và hành động sao cho đối phương tâm phục khẩu phục để tạo sự bình đẳng đúng nghĩa, tích cực. Trong đời sống vợ chồng, không phải mọi thứ đều nhất nhất phải bình đẳng, vì xưa nay đàn ông hay đàn bà, dù không phân chia “lãnh địa”, nhưng ai cũng ngầm hiểu về vai trò, vị trí của nhau trong gia đình. Tất nhiên, chẳng có gì là tuyệt đối, quan trọng là bình đẳng trên cơ sở tôn trọng nhau, cùng có trách nhiệm với nhau, mới là sự bình đẳng đúng nghĩa.
Theo Eva
Lỡ hỏi quá khứ người yêu
Để xóa tan mặc cảm đó cho anh, hôm anh đến chơi, em đã hỏi thẳng anh chuyện đó, để anh ấy thấy em biết và coi là chuyện rất bình thường.
Bố mẹ anh ấy và bố mẹ em mới đây có lời "hứa hôn", có ý tác thành cho em và anh ấy dù chúng em chưa hề gặp mặt nhau. Có lẽ do sự hối thúc của bố mẹ, anh ấy bắt đầu năng qua lại chỗ em chơi và không ngờ em thấy "rung rinh" trước anh ấy. Qua một người quen em được biết, anh ấy cũng có cảm tình nhiều với em, nhưng chỉ sợ em biết được quá khứ chơi bời thời học sinh của anh ấy. Để xóa tan mặc cảm đó cho anh, hôm anh đến chơi, em đã hỏi thẳng anh chuyện đó, để anh ấy thấy em biết và coi là chuyện rất bình thường. Không ngờ từ hôm ấy anh không tới chỗ em chơi nữa. Em thấy nhớ anh ấy vô cùng, nhưng không biết phải làm sao. Em có nên gọi điện cho anh ấy không? Như vậy có vẻ em bị "mất giá" hay không?
Nguyễn Hoàng Linh (Thanh Miện, Hải Dương).
Hoàng Linh thân, bạn có ý tốt, cho rằng cứ nói thẳng, nói thật sẽ khiến anh không còn phải băn khoăn về bí mật quá khứ của mình nữa. Nhưng vì mối quan hệ của bạn và anh ấy chỉ vừa mới bắt đầu, chưa có cái gốc rễ bền chặt của sự hiểu nhau thì lời nói của bạn lại "phản tác dụng", khiến anh ấy bẽ bàng.
Việc làm của bạn không sai, nhưng cách chọn thời điểm nói của bạn chưa phù hợp. Hãy liên lạc với anh ấy, để anh ấy thấy, quả thực, bạn coi con người hiện tại của anh ấy mới là quan trọng, chứ không phải chuyện quá khứ. Lỗi này coi như thuộc về bạn, nên bạn phải chủ động khắc phục, không liên quan gì tới chuyện "mất giá" đâu bạn ạ.
Theo Eva
Bố trăng hoa, con gái bị đá đau Nghe con gái sụt sùi kể khổ rằng chàng người yêu biết cô mang thai đã có ý chạy làng, ông Mã giận lắm, quyết &'tìm thằng mất dạy bắt nó chịu trách nhiệm'. "Bác với cháu cũng cùng một giuộc mà" Ông Mã bị vợ bỏ, có cô con gái 21 tuổi, rất xinh đẹp và hấp dẫn. Cô yêu một anh...