‘Bình an của mình là món quà lớn nhất cho người khác’ – Là phụ nữ, hãy yêu mình trước đã!
Yêu bản thân sẽ không quá chiều làm hư chồng, không quá nuông làm hư con, và không hi sinh tới mức làm gánh nặng cho những người sống bên cạnh mình.
Yêu bao nhiêu là đủ? Giỏi bao nhiêu là đủ? Hoàn hảo bao nhiêu là đủ? Hi sinh bao nhiêu là đủ?
Là phụ nữ, tôi cũng như nhiều người khác, thỉnh thoảng lại đặt cho mình câu hỏi đó.Tôi đã gặp những người chỉ biết cho, không biết nhận bao giờ…
Như một người chị tôi, giỏi giang từ nhỏ, được ba mẹ, anh chị em tin tưởng nhất nhà. Chị sửa nhà cho ba mẹ. Bố ốm, chị nghỉ việc, liên hệ các bệnh viện, vét sạch từng đồng cuối cùng để đưa ông đi khám.
Lần nào chị cũng theo chân ông vào tận phòng khám, kể bệnh chi tiết cho bác sỹ, tay lăm le cây bút ghi lại từng lời bác sỹ dặn dò.Nhà bạn xây nhà, chị đến từ sớm, xem xét từng góc nhà, tư vấn kỹ lưỡng. Đi ăn với bạn, chị cầm menu, và gọi món trúng phooc khẩu vị từng người…
Nhưng cuối năm ngoái, sau một loạt những biến cố, chị buông xuôi. Và khi đó thì người đau đớn nhất lại là những người mà lâu nay chị yêu thương nhất. Mẹ cha đờ đẫn, con bơ vơ.
Tôi có một người bạn gái, “lười” lắm, việc nhà làm gì cũng vụng, chỉ cười rúc rích cả ngày, khen ngợi người khác cả ngày, “Chồng tao bảo rằng từ ngày lấy tao, anh ấy cảm thấy tự hào vì tự làm được nhiều việc và dạy cho tao được nhiều thứ, chứ người yêu cũ của anh ấy giỏi quá, anh ấy như người vô dụng”
Thấy chưa, các cô gái đảm đang khéo léo của tôi! Đừng vì bạn có khả năng LÀM ĐƯỢC, mà không tạo cho người khác thú vui ĐƯỢC LÀM cho bạn!
Khi mới nhận lời yêu một chàng trai, bản năng làm mẹ trong mỗi người phụ nữ trỗi dậy mạnh mẽ. Đôi tay chỉ quen gõ bàn phím giờ lại hối hả băm chặt, nêm nếm, hoặc tỉ mẩn nữ công gia chánh, công dung ngôn hạnh. Cô gái ngày nào đã trở thành một bà tiên với ngàn phép mầu. Gồng mình hết cỡ, sung sướng đóng trọn vai bà tiên quyền năng.
Rồi em bé ra đời, rồi sốt mọc răng, tiêu chảy, viêm phế quản, viêm phổi, siêu vi các kiểu… Rồi xây nhà, mua xe, rồi nợ nần, rồi tăng ca, làm thêm để kiếm tiền hoặc khẳng định vị trí… Và bà tiên bắt đầu bớt một số phép màu của mình để lo việc mới… Và người hụt hẫng chính là chàng hoàng tử ngày nào…
Chàng ngồi khóc, bà tiên đang bận trông con ốm, nên bây giờ cô Tấm hiện lên hỏi: “Làm sao con khóc?” “Dạ con bất hạnh lắm. Dạ con có cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Vợ con đã biến từ thiên nga thành vịt mất rồi!” Và tất nhiên, cô Tấm xinh đẹp chân dài móng đỏ sẽ mỉm cười thấu hiểu: “À, ta sẽ giúp con….”Vậy là, coi như xong!
Bạn concunbeo nói: “Theo quan sát của tớ, mọi mối quan hệ trên đời đều liên quan đến một thứ gọi là “power” struggle, ai gan hơn thì thắng. Một lần mình nổi điên buông lời xúc phạm vì quá mệt mỏi và áp lực, thì tình cảm phá đi hơn cả một trăm lần mình dậy sớm chuẩn bị bữa sáng ngon lành cho chồng.
Thế nên không bao giờ nên cố gắng đến mức đẩy bản thân đến giới hạn. Không ngoan thế nào là đủ, không đảm thế nào là đủ, không hy sinh thế nào là đủ, không nhẫn nhịn thế nào là đủ. Mà thế nào cũng là đủ!
Thế nên đừng phải nghĩ ngợi quá nhiều về việc đủ hay không đủ. Có bao nhiêu dùng bấy nhiêu thôi, gồng mình lên quá lúc có chuyện gì thấy mình thiệt lắm, mà ngay cả khi không có chuyện cũng thấy mình quá mệt”
Tôi đã từng gặp những bạn gái yêu hết mình, tận tụy hết mình. Tất cả cuộc sống vây quanh là hình bóng chàng, thói quen của chàng, ý thích của chàng. Khi có con, lại tận tụy bởi con.
Video đang HOT
Rất nhiều những bà mẹ không có bạn bè riêng, chỉ có bạn bè chồng và bạn của con. Có những bà mẹ không nhớ ra sở thích riêng là gì, thậm chí khẩu vị cũng là khẩu vị của chồng và con.
Cho đi nhiều sẽ trông đợi nhiều. Nhưng rất khó để lúc nào họ cũng nhận được sự đền đáp tương xứng, hạnh phúc tương xứng! Sau bao nhiêu hy sinh, nín nhịn, sau bao nhiêu thiết tha, cảm giác cay đắng thiệt thòi là cảm giác họ hay gặt được nhất.
“Làm người không biết thương mình thì trời tru đất diệt!”
“Bây giờ, khi đã là con, và hơn mười năm làm mẹ, tôi nghĩ món quà lớn nhất tôi có thể mang tặng bố mẹ tôi và con tôi, đó là tôi biết chăm lo cho chính mình, sống khỏe mạnh, và bình an.”
Nhiều người nói “yêu bản thân là sống ích kỷ”. Không phải!
Yêu bản thân sẽ biết cư xử, làm việc sao cho mình không bị đồng nghiệp coi thường, không bị sếp la mắng, công danh sự nghiệp của mình không trì trệ.
Yêu bản thân cũng sẽ lập được những thói quen sống lành mạnh, tốt cho sức khỏe.
Yêu bản thân sẽ không quá chiều làm hư chồng, không quá nuông làm hư con, và không hi sinh tới mức làm gánh nặng cho những người sống bên cạnh mình.
Yêu bản thân là biết quý trọng tư cách, phẩm giá của mình.
Bởi vì, suy ngược từ chính mình, tôi cũng chẳng mong món quà gì hơn từ bố mẹ là bố mẹ khỏe và bình an. Và tôi sẽ vui sướng nhất chẳng phải khi Xu Sim mang về cho tôi tiền ngàn bạc vạn, mà là Xu Sim cũng đang khỏe mạnh và bình an.
Bình an của mình sẽ là món quà lớn nhất cho người khác.
Và yêu đủ là phải biết tự yêu mình.
Theo Thu Hà (Khám Phá)
Yêu người yêu bạn thân
Ngay khi kể ra câu chuyện này, tôi biết mình có thể sẽ bị phán xét rất nhiều. Bản thân tôi chưa bao giờ cho rằng mình đúng, hoặc nếu có, thì đó chỉ là cái đúng rất bản năng - bởi những thứ tôi làm đều đi ngược lại với logic suy nghĩ, thuần túy chỉ tuân theo cảm giác. Hãy để tôi kể cho bạn câu chuyện từ lúc bắt đầu.
Tôi là một cô gái 25 tuổi, bình thường như mọi cô gái 25 tuổi khác. Sống trong một gia đình bình thường, có một công việc bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Tôi từng có người yêu - một gã thực tình là không ra gì lắm, ngủ với hầu hết những cô gái hắn có thể. Sau chuyện tình đó, thú thực, tôi mất khá nhiều thời gian để cân bằng bản thân, nhưng cảm giác với con trai nói chung đã mất đi khá nhiều.
Cho đến ngày tôi gặp anh.
Vấn đề quan trọng nhất hãy bắt đầu bằng một câu đơn giản thế này: Anh là người yêu bạn thân nhất của tôi. Các bạn bắt đầu thấy sự khốn nạn của tình huống mà tôi đã và đang trải qua rồi phải không? Nó còn drama hơn một chút ở điểm này: tôi đã thích anh trước khi anh trở thành người yêu của con bạn tôi. Tôi gặp anh lần đầu tiên ở một quán café, anh đi cùng một người bạn, tình cờ tạt qua nơi chúng tôi đang ngồi, một buổi café vô thưởng vô phạt của một lũ những đứa không biết làm gì cho hết buổi chiều.
Ảnh minh họa
Tôi biết anh không thích ngồi đó, cũng giống như tôi. Sự đồng cảm vô hình diễn ra ngay khi đó, chỉ là anh đã đứng lên xin phép đi trước, điều mà tôi cũng định làm ngay khi đó. Tôi tìm facebook của anh ngay tối hôm đó, và bắt đầu thầm lặng follow anh, tìm một cách nào đó để có thể tiếp xúc với anh.
Một chàng trai ít nói, ít cười, sống đơn giản, có chút cầu toàn, nhưng không thích tỏ ra hiểu biết, không thích phông bạt như phần lớn con trai mà tôi gặp trên đời này. Tôi như tìm thấy một phần mình đã tìm kiếm từ rất lâu, tôi chỉ không biết mình nên bắt đầu như thế nào. Ngay khi tôi còn loay hoay ở đó, có người đã bắt đầu trước...
Hai tháng sau, tôi gặp anh lần thứ hai, trong sinh nhật của đứa bạn thân tôi. Anh xuất hiện, với tư cách người yêu của nó. Tôi im lặng trong suốt buổi tiệc, mỉm cười khi cần, cụng ly khi cần, đóng trọn vai mình phải đóng. Và về khóc suốt đêm hôm đó, bởi tôi biết đó sẽ là bắt đầu của một chuỗi ngày tôi trở nên thảm hại.
Yah, câu chuyện đương nhiên không kết thúc ở đó. Tôi biết mình không thể làm gì khác, cũng cùng lúc tôi biết mình không thể không làm gì đó. Nhưng tôi phải làm gì - khi mà anh đã trở thành người yêu của đứa bạn thân nhất của tôi? Thậm chí, ngay sau hôm sinh nhật, nó còn gọi tôi đi café, xin lỗi rối rít vì đã không có chút nào thông báo trước.
"Đáng ra tao phải bảo mày. Nhưng mà mày ơi, như sét đánh mày ạ. Gặp cái yêu luôn." Ừ, tôi biết. Tôi vẫn lặng lẽ follow facebook của anh. Anh up rất ít status, có khi cả tuần chẳng có nổi một cái, nhưng anh online khá thường xuyên, thậm chí cả lúc đêm muộn. Tôi phát điên mỗi khi nhìn thấy cái nick đó sáng, tôi muốn vào nói chuyện, bình thường như một sự tình cờ, nhưng tôi không thể. Có điều gì đó sai ở đây.
Ngày đầu tiên khi con bạn thân tôi và anh cãi nhau. Nó gọi tôi ra café, xả một tràng hơn xả lũ. Tối về nó viết status đá xoáy, hờn giận. Anh thì im lặng, hoặc ít nhất đó là thứ mà tôi thấy. Đến nửa đêm. Tôi thấy anh up status một ca khúc trong I need you now, đúng đoạn tôi thích: "And I wonder if I ever cross your mind. For me it happens all the time. It's a quarter after one. I'm alone and I need you now. Said I wouldn't call. But I lost all control. And I need you now..."
Như trong cơn say, tôi thoát facebook, lập một nick mới, vào inbox cho anh. "Anh ổn không?"
Chừng nửa tiếng sau, tin nhắn trả lời đến: "Ai vậy?" "Một người quan tâm đến anh." Không có tin nhắn trả lời nào sau đó. Tôi buông điện thoại, nằm nửa tỉnh nửa mơ đến sáng. Khi tôi tỉnh dậy, vẫn không có tin nhắn trả lời nào qua nick ảo mà tôi mới lập, nhưng ở facebook của tôi, anh like một bức ảnh tôi up đã lâu lắm rồi.
Câu hỏi hiện lên trong tôi ngay lúc đó không phải: "Anh đã biết đó là tôi?" Tại sao, hay như thế nào. Tôi chỉ thấy tim mình đập loạn nhịp, cái cảm giác đã nhiều năm không còn xuất hiện. Tôi biết rất có thể mình sẽ làm sai điều gì đó, có thể sẽ thật có lỗi với một ai đó, nhưng tôi không thể dừng việc nghĩ rằng nếu anh và con bạn tôi thật sự chia tay, thì liệu tôi có tiến tới không?
Ngày hôm đó trôi qua dài vô tận, cho đến khi tôi nhận được cuộc điện thoại từ con bạn thân cuối buổi chiều, và sai lầm nhất của tôi chính là đã bấm nghe cuộc điện thoại đó.
Con bạn thân tôi gọi, bắt đầu cuộc điện thoại bằng tiếng khóc thổn thức. Tôi bối rối. Tôi biết mình nên dập máy ngay ở đó trước khi nó bắt đầu nói, nhưng tôi không thể.
- Café nhé, tao qua đón - Tôi hỏi khi nó bắt đầu ngừng khóc.
- Ừ!
Vậy là tôi ngồi với nó ở quán café, nghe nó kể lể về vụ cãi nhau, những lý do nhảm nhí, những đoạn đối thoại đứt quãng, dở dang. Tôi đóng vai một chuyên viên tư vấn tình cảm, một người lắng nghe. Còn nó thì không ngớt buông những lời trách móc người yêu nó - cũng là người mà tôi yêu thầm. Tôi an ủi nó, tôi động viên nó hãy bình tĩnh, đâu sẽ có đó, tốt hơn hết hãy làm lành với anh đi.
Trời ơi, tôi chẳng biết mình đang làm cái quái gì nữa. Tôi khuyên nó quay lại với anh. Không phải tôi muốn họ chia tay sao? Có gì đó thật sự mâu thuẫn trong tôi, một mặt tôi muốn có anh, một mặt tôi không muốn con bạn thân tôi buồn. Khi ngồi với nó, thứ duy nhất tôi cảm thấy là tội lỗi. Nó ra về trong tâm trạng tốt hơn, còn tôi thì thấy tệ hơn.
Tối hôm đó, facebook anh im lìm. Tôi mò sang facebook của bạn thân anh, thấy đăng ảnh đang ngồi với anh tại một quán bar nhỏ trong phố cổ. Tôi thay đồ rồi lao ra phố, đi thẳng lên quán bar kia. Tôi gọi Gin Tonic ngồi một mình trong góc, quan sát anh và bạn đang ngồi tại quầy bar, quay lưng về phía tôi. Hai người ngồi nói chuyện một lúc lâu, trước khi bạn của anh cầm áo đứng lên về. Đồng hồ lúc đó chỉ 11 giờ đêm. Tôi bước ra quầy bar, làm khuôn mặt tự nhiên nhất có thể.
- Anh N! Anh nhớ em không?
- Anh nhìn tôi một chút, hơi mỉm cười. - Có, em là bạn thân của C?
- Vâng. Tình cờ quá. Anh lên đây một mình à? - Anh đi với bạn, mà bạn anh có việc phải về rồi. - Vậy em ngồi nhé?
- Anh định đứng lên. Anh hơi đói, muốn đi ăn gì đó.
Câu trả lời hơi ngược với suy nghĩ của tôi, nhưng thôi, đã đâm lao phải theo lao. Dù sao tôi cũng đến tận đây rồi...
- Em biết một chỗ ăn ngon giờ này. Anh muốn thử không? Tôi thấy một sự dao động nhẹ trong mắt anh.
- Ừ, cũng được. Em đi xe không? - Em không. Lúc nãy em đi taxi.
- Ừm, vậy để anh chở em. Chúng tôi bước ra ngoài. Nhân lúc anh đang lấy xe, tôi lấy nước hoa trong túi ra xịt thêm lên cổ. Khi đã ngồi trong xe anh, mùi nước hoa dịu dịu vương quanh không gian nhỏ hẹp. Tôi chuẩn bị mọi thứ để có thể sống có lỗi với con bạn thân...
Vừa ngồi cạnh người yêu của con bạn thân trong ôtô của anh, tôi vừa nhắn tin cho nó. Tiếp tục đóng vai an ủi và chia sẻ. Tôi cảm thấy mình thật khốn nạn, nhưng hoặc tôi sẽ không phải với nó, hoặc tôi sẽ không phải với lòng mình. Tôi sẽ phải chọn. Và có ai muốn chính bản thân phải buồn...
Chúng tôi đi đến một nhà hàng chuyên mở đêm, chọn một bàn gần cửa sổ. Tôi gọi vài món lặt vặt, chủ động uống bia.
- Hôm nay anh không đi với cái C hả?
- Bọn anh đang cãi nhau - Anh trả lời đơn giản.
- Oh vậy à ? Em xin lỗi em không biết. Trời, vậy đi ăn riêng với anh thế này dễ gây hiểu nhầm lắm!
- Có vẻ cũng chẳng ai thấy mình giờ này. Muộn quá rồi.
Đó là một câu nói vô thưởng vô phạt hay có ẩn ý, bản thân tôi khi đó chưa tự trả lời được. Như là anh không phản đối, cũng không hẳn đồng tình. Chúng tôi ngồi ăn với nhau, uống bia, cười nói mấy chuyện vui vẻ không tên. Cảm giác đó rất dễ chịu. Trời lạnh nhưng trong lòng lại thấy ấm. Ngồi cạnh anh, tôi thấy an toàn một cách khó hiểu. Như là nếu có ai nhìn thấy cũng chẳng sao.
Tôi gắp thức ăn cho anh, anh hỏi :
- Em thuộc tuýp người thích chăm sóc người khác à ? - Cũng với tùy người. Một lúc sau, anh đưa tôi về nhà. Tôi lén để khăn của tôi xuống ghế sau. Khi xuống xe ở trước cửa nhà, tôi mỉm cười, vẫy tay chào, không quên nói thêm :
- Anh về cẩn thận nhé. Chút sau, tôi nhắn tin, đã có sẵn một cái cớ để nhắn rồi mà. Anh về chưa? Một lúc lâu sau, tôi thấy anh nhắn lại : Anh về rồi. C chờ anh ở cổng nhà. Anh đang nói chuyện với C.
Khỉ thật, tôi hoàn toàn quên mất chính mình đã khuyên con bạn thân làm lành với anh. Và kinh khủng hơn, khăn của tôi vẫn đang nằm ở ghế sau xe anh. Nếu nó vào xe, chắc chắn sẽ nhìn thấy. Thậm chí, xe anh giờ cũng toàn mùi nước hoa của tôi. Tôi đang làm gì thế này...
Theo Iblog
8 điều con gái nhất định phải thực hiện trước khi lấy chồng Vì tuổi trẻ chỉ có một lần nên hãy "cháy" hết mình để sau này không phải tiếc nuối thời thanh xuân nhé các cô gái. Dũng cảm từ bỏ công việc khi thấy nhàm chán Công việc hiện tại không cho bạn niềm vui và mức lương như ý, nó làm bạn nặng nề trở về nhà sau khi kết thúc một...