Biếu mẹ chồng ốm nằm viện 1 triệu đồng, tôi bị cả nhà bĩu môi chê bai kẹt sỉ
Tôi vừa đưa chiếc phong bì, mẹ chồng thản nhiên bóc ra trước mặt mọi người. Sau đó, tôi nghe thấy vài tiếng cười nhạt đầy khinh bỉ, một vài lời xì xào: “Biếu mẹ chồng nhiều thế thì ăn đến bao giờ mới hết”.
Kể từ hôm sự việc xảy ra đến nay, tôi không còn tâm trí nào để tập trung làm việc. Tôi tủi hổ và thương thay cho thân phận của mình.
Cái nghèo đúng là làm cho người ta phải nhục. Nhưng tại sao cùng là người nhà, lại nỡ có những hành động tàn nhẫn đến như vậy? Tình cảm, sự tôn trọng đâu phải dùng tiền mà đo hết được.
Thấm thoát tôi đã về làm dâu được hơn 4 năm. Tôi xuất thân từ một vùng quê nghèo, ở xa Hà Nội. Khi xác định cưới nhau, tôi và chồng đã gặp phải sự phản đối rất lớn từ phía gia đình anh.
Lí do là bởi nhà chúng tôi quá xa nhau, cách vài trăm cây số. Gia đình anh có điều kiện, ở thành phố, còn tôi chỉ là một cô gái nông thôn, thậm chí còn ở cái vùng nghèo và kém phát triển. Nhưng vì yêu tôi, anh vẫn bất chấp tất cả để cưới.
Khi xác định cưới nhau, tôi và chồng đã gặp phải sự phản đối rất lớn từ phía gia đình anh. Lí do là bởi nhà chúng tôi quá xa nhau, cách vài trăm cây số. (Ảnh minh họa)
Vì trái ý gia đình nên đám cưới của chúng tôi đều do hai đứa tự lo hết. Nhà tôi thì nghèo không có tiền hỗ trợ, còn nhà anh có điều kiện nhưng không ủng hộ, vì thế trăm khoản, từ cái nhỏ nhất cũng đều chúng tôi phải tự sắm. Đám cưới xa quê, tốn kém đủ đường, sau ngày vui, chúng tôi nợ một khoản kha khá…
Video đang HOT
Cưới nhau xong, chúng tôi cũng phải đi thuê nhà để sống. Cuộc sống chật vật lắm nhưng bù lại vợ chồng tôi luôn thương yêu nhau. Tôi biết nhà chồng không ai ưa mình nên tôi cứ thế lẳng lặng sống.
Nhà chồng tôi có 4 anh chị em, trong đó, vợ chồng tôi là nghèo nhất. Những người còn lại có điều kiện, lại được bố mẹ giúp đỡ nên ai cũng khá giả cả. Mỗi khi có việc phải đóng góp hay biếu xén, quà cáp cho bố mẹ là nhà tôi luôn bị coi thường.
Mỗi khi có việc phải đóng góp hay biếu xén, quà cáp cho bố mẹ là nhà tôi luôn bị coi thường. (Ảnh minh họa)
Đỉnh điểm nhất có lẽ là lần mẹ chồng tôi mới đi viện cách đây vài ngày. Con tôi vừa ốm dậy nên quả tình hai vợ chồng cũng thiếu tiền. Khi biết tin mẹ chồng đi viện, tôi nháo nhào vay chạy khắp nơi để mượn tiền vào thăm mẹ.
Tôi cũng đắn đo rất nhiều về việc nên biếu mẹ bao nhiêu… thế rồi chồng tôi bảo biếu 1 triệu. Bố mẹ chồng tôi đều có lương, con cái ai cũng có điều kiện, thực sự tiền chúng tôi biếu chỉ là thể hiện tấm lòng của mình thôi chứ không thấm vào đâu cả. Nghĩ đi nghĩ lại tôi gật đầu đồng ý. Dù sao vợ chồng tôi cũng chỉ làm được những thứ trong khả năng của mình.
Tôi trở về nhà. Tôi cố giấu chuyện này không để cho chồng biết. Có lẽ anh là điều an ủi duy nhất mà tôi có lúc này. Tôi không muốn chồng mình buồn vì biết bị coi thường. (Ảnh minh họa)
Có ai ngờ, vào viện, khi tôi thăm hỏi sức khỏe mẹ xong, tôi rút phong bì ra biếu mẹ. Bà ngay lập tức thản nhiên xé toạc cái phong bì, lôi ra 1 triệu rồi cười nhẹ. Mấy anh chị nhà tôi nhìn thế, người thì cười đểu, người thì nói đểu: “Cô chú biếu mẹ nhiều tiền thế kia tiêu đến bao giờ mới hết”.
Nước mắt tôi trực trào ra, tôi phải cố kìm nén. Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy nhục nhã ê chề và đau khổ lắm. Chỉ vì nghèo mà bị khinh thường. Bao nhiêu năm nay tôi không được gia đình chồng đón nhận…
Tôi trở về nhà. Tôi cố giấu chuyện này không để cho chồng biết. Có lẽ anh là điều an ủi duy nhất mà tôi có lúc này. Tôi không muốn chồng mình buồn vì biết bị coi thường. Thôi thì, chúng tôi sẽ lại cố gắng làm ăn, để cho con cái sau này đỡ khổ vì có bố mẹ nghèo.
Theo Eva
Gửi em, người đàn bà đang say nắng chồng chị...
Em ơi, đời này cái gì cũng có cái giá của nó. Chẳng ai bày ra thứ tốt đẹp để em không công mà đến lấy. Em không xuất hiện khi anh ấy thiếu thốn, thế thì lấy tư cách gì để muốn giành lấy anh ấy bây giờ tốt nhất với chị?
Ngay cả khi anh ấy có chút tình cảm gì với em thì anh ấy vẫn là người chồng hợp pháp trên giấy tờ của chị - Ảnh minh họa: Internet
Ngày hôm qua, khi chồng chị ngủ ngon lành bên cạnh chị, chị thấy tin nhắn em gửi vào điện thoại của anh ấy. Chị biết em chứ, em là nhân viên của chồng chị, mới qua kia gì em còn cúi đầu chào chị kia mà. Vậy mà giờ sao lại nửa đêm nhắn lời chẳng mấy nghiêm túc đến chồng chị thế này?
Chị không nói rằng chồng mình luôn đúng, vì có người đưa thì ắt phải có kẻ đẩy. Nếu chồng chị không làm gì khiến em nghĩ sai thì em cũng không đủ can đảm để nhắn những lời này với sếp của mình. Nhưng chị hiểu anh ấy là đàn ông, anh ấy cũng sẽ có lúc thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Chỉ là, em phải biết anh ấy là người đàn ông đã có gia đình. Cho dù anh ấy có nói lời yêu thương em thế nào thì anh ấy vẫn đang là người đàn ông của chị, là cha của con chị. Ngay cả khi anh ấy có chút tình cảm gì với em thì anh ấy vẫn là người chồng hợp pháp trên giấy tờ của chị.
Em có thể đang say nắng vóc dáng lịch thiệp, gọn gàng và đầy bản lĩnh của chồng chị. Nhưng em ơi, vẻ bề ngoài tinh tươm của anh ấy em biết từ đâu mà có không? Là từ những sáng chị dậy thật sớm là ủi quần áo cho anh ấy, là từ những tối chị dành thời gian lựa chọn kĩ càng cho anh ấy, hết thảy đều là sự chăm chút từng chút một của chị. Bản lĩnh anh ấy có ngày hôm nay, em có biết từ những năm tháng thế nào không? Là từ lúc anh ấy từng chỉ mặc quần jean và áo thun bạc màu, mồ hôi nhễ nhại nơi công trường khi mới lập nghiệp, từ những khốn đốn khi sự nghiệp chưa thể khởi sắc. Em biết hết được không, hay em chỉ biết anh ấy của hôm nay, thành công và như có mọi thứ? Nếu em không thể bên cạnh anh ấy khi anh ấy chưa có gì thì vốn không thể là người phụ nữ anh ấy trân trọng cả đời.
Và em ơi, đời này cái gì cũng có cái giá của nó. Chẳng ai bày ra thứ tốt đẹp để em không công mà đến lấy. Chị từng cùng người đàn ông em say nắng qua hết thăng trầm, từng vì anh ấy hy sinh không dễ dàng. Đó là cái giá chị phải trả để có được người chồng thành công như ngày hôm nay. Đã thế, thì em lấy tư cách gì để đòi lấy thứ người khác đã dốc lòng bao năm? Em không xuất hiện khi anh ấy thiếu thốn, thế thì lấy tư cách gì để muốn giành lấy anh ấy bây giờ tốt nhất với chị?
Chị thừa biết, em có thể xinh đẹp và trẻ trung hơn chị, em cũng có thể tràn đầy sức sống thanh xuân hơn chị. Nhưng em ơi, em vẫn còn là một cô gái chưa qua hết lẽ đời như chị. Em phải hiểu cho rõ, em có thể là một trong nhiều cô nhân tình của chồng chị, nhưng chắc chắn chỉ có chị là vợ của anh ấy. Em chỉ có thể là bến đỗ, cũng không bao giờ là nhà của anh ấy được như chị. Nếu em muốn thắng thua với chị, cứ việc hỏi chồng chị, liệu anh ấy có chịu rời xa vợ con không. Nếu anh ấy nói có, chị bằng lòng cho không em người đàn ông phụ bạc. Thế thì có chắc rằng rồi sau đó anh ấy sẽ không bỏ em để tìm một người phụ nữ khác?
Thế thì có chắc rằng rồi sau đó anh ấy sẽ không bỏ em để tìm một người phụ nữ khác? - Ảnh minh họa: Internet
Em phải hiểu, đàn ông có vợ là ranh giới tử với phụ nữ độc thân. Họ có thể phút chốc nói yêu em, có thể cho em thứ em chưa có nhưng chắc chắn không vì em mà đánh mất gia đình. Em dại chính là mong mình có thể giành nổi trái tim người đàn ông có vợ. Vì thật sự, tim của họ, đến cùng cũng chỉ có vợ con. Họ có thể có chút yêu thương gì đó với em, nhưng nhất định không bao giờ chịu đánh cược để cho em một danh phận rõ ràng. Mà phụ nữ ấy mà, không tìm được một người đàn ông cho mình được một danh phận thì đời này xem như xong. Hay em có muốn cả đời không thể nắm tay người đàn ông mình yêu nơi đông người, càng không được công nhận một tiếng vợ đàng hoàng với thiên hạ? Thế thì khổ sở, tủi hổ nhường nào hả em?
Huống hồ, em xinh đẹp thế kia, em trẻ trung bao nhiêu, việc gì phải đâm đầu vào một người đàn ông của kẻ khác. Chị biết, tuổi trẻ thường nhiều nông nổi, thường lắm những cố chấp bất kham. Nhưng lựa chọn một người đàn ông có vợ để làm bến đỗ cho đời mình luôn là sai. Phụ nữ mình, luôn xứng đáng được yêu thương một cách trọn vẹn và đủ đầy nhất.
Mong rằng em hiểu và chị có thể bỏ qua những tin nhắn không hay kia. Còn không, chị sẵn sàng bước vào cuộc chiến không hề cân sức này cùng em!
Thep Phunuvagiadinh
Hành động lạ của người yêu sau 4 năm gặp lại khiến tôi bủn rủn tay chân Tôi và Trúc là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, trong khi gia đình Trúc giàu có nhất vùng thì bố mẹ tôi lại làm thuê cho nhà em. ảnh minh họa Mỗi khi đi làm bố mẹ tôi cũng dẫn tôi đi theo. Bố mẹ Trúc có vẻ không thích tôi đến chơi mỗi ngày nhưng ngược lại...