Biết việc trái đạo lý mà tôi vẫn làm khiến bản thân luôn bất an
Tôi thấy tội lỗi, không còn dám đến những nơi tâm linh, không dám dùng tiền của anh vì sợ lại càng dơ bẩn, tệ hại.
Hình ảnh minh họa
Tôi viết câu chuyện của mình lên đây và biết sẽ khó nhận được sự cảm thông của mọi người, nhưng có lẽ đây là nơi duy nhất tôi có thể thành thật nói về con người mình, tình yêu đầy tội lỗi của bản thân. Tôi 29 tuổi, ngoại hình ổn, không quá xuất sắc nhưng ưu nhìn. Tôi là quản lý một doanh nghiệp khá có tiếng với mức thu nhập tạm gọi là cao. Trong công việc lẫn cuộc sống tôi tự lập, tự chủ, không dựa dẫm ai. Trong mắt mọi người tôi là đứa sống tử tế, trách nhiệm. Cũng chính vì tập trung cho công việc sự nghiệp và quá tham vọng với bản thân, tôi không thực sự mặn mà với việc yêu đương, không có hứng thú với những người đang theo đuổi mình từ trước tới giờ, cho rằng họ không phù hợp.
Tôi cứ nghĩ mình là người lý trí và bản lĩnh lắm, cho đến khi gặp anh thì tôi đã tự chà đạp lên tự trọng, danh dự, đạo đức và sự giáo dục mà mình đang có. Anh là một trong những khách hàng của công ty tôi, hơn tôi 14 tuổi, chững chạc. Chúng tôi từng làm việc với nhau cách đây 3 năm, sau đó giữ số liên lạc nhưng không phát sinh giao tiếp gì. Cách đây 2 năm, bỗng tôi nhận được tin nhắn hỏi thăm sức khỏe và mời đi cà phê từ anh. Thời điểm đó tôi vẫn coi anh là khách hàng quan trọng của công ty và lịch sự đối đãi. Ngày hôm đó chúng tôi đã có một buổi nói chuyện vui vẻ về sở thích, công việc. Cũng từ đó chúng tôi phát hiện giống nhau về nhiều thứ. Một thời gian sau chúng tôi thường đi ăn, cà phê nói chuyện phiếm, xem phim, bàn luận về vài vấn đề. Dần dần chúng tôi thân thiết hơn mức tình bạn, anh quan tâm lo lắng cho tôi nhiều. Rồi anh cũng thổ lộ tình cảm và chăm sóc tôi, chúng tôi yêu nhau. Anh không hẳn là người tốt nhất tôi gặp, nhưng là người khiến tôi thấy an toàn, lúc đó tôi đã nghĩ vậy.
Rồi bằng trực giác và nhiều sự tình cờ tôi cảm thấy có gì đó không ổn, hình như anh giấu tôi điều gì đó. Tôi nói sự nghi ngờ của mình, anh thừa nhận đã có gia đình rồi. Anh nghĩ tôi đã biết và chấp nhận điều đó chứ. Tôi nói mình hoàn toàn không biết vì chưa bao giờ có ý định tìm hiểu đời tư anh trước đây, anh không đeo nhẫn cưới và nói đang sống cùng cha mẹ. Tôi cứ mặc nhiên anh là một người độc thân. Có lẽ cái sai của tôi là quá hời hợt, thờ ơ với sự lựa chọn của mình.
Từ sau hôm đó, tôi im lặng để suy nghĩ và chấm dứt. Tôi không cho phép mình là nhân tình của ai, cũng không thể vứt bỏ tự trọng và tương lai để ngoại tình với chồng người khác. Nhưng cuộc sống luôn có những kẻ miệng thì luôn nói đạo lý rồi lại sống rất lỗi, vào lúc ấy tôi là một kẻ như thế. Thời điểm ấy, tôi và anh đã vượt qua giới hạn, tôi để tình cảm của mình lấn át lý trí. Tôi nhớ sự hiện diện của anh, quen với sự chăm sóc anh dành cho mình, thỏa hiệp với bản thân, tự biện hộ cho mình để tiếp tục mối quan hệ này. Tôi tuyệt nhiên không hỏi về gia đình anh, chính tôi luôn dằn vặt, tự trách mình.
Video đang HOT
Quen anh, tôi thấy mình đầy tội lỗi, không còn dám đến những nơi tâm linh, không dám dùng tiền của anh vì sợ lại càng dơ bẩn, tệ hại. Anh cảm nhận được điều đó, chủ động đôi ba lần nói cuộc sống gia đình không còn hạnh phúc, nhưng không vì vậy mà tôi thấy mình đúng. Rất nhiều lần trong suốt 2 năm qua anh muốn có con chung với tôi, còn tôi 5 lần 7 lượt đòi chia tay vì chưa bao giờ thấy hạnh phúc trọn vẹn, nhất là những lúc gia đình anh quây quần, lễ Tết. Mỗi lần như vậy anh lại tìm tôi, quan tâm yêu thương khiến tôi mủi lòng.
Giờ tôi hiểu một điều, bản thân vĩnh viễn không bao giờ hạnh phúc được, tôi sợ vợ anh biết, chị ấy đau khổ như tôi, sợ con gái anh sẽ thất vọng về anh, sợ gia đình bạn bè biết sẽ xấu hổ về tôi, tôi thấy có tội trước ba mẹ. Tất cả nỗi sợ lấn át hết hạnh phúc, kể cả khi bên anh tôi vẫn bất an, tội lỗi. Cũng thời điểm này, vợ anh thường xuyên đăng tải hình ảnh gia đình hạnh phúc, tôi nhìn thấy không ghen tức nhưng lại đau buồn. Mỗi lần như vậy anh lại giải thích là vì con gái, anh nói trong cuộc đời anh bây giờ con gái và tôi là quan trọng nhất.
Tôi rất rõ ràng, biết có thể đó chỉ là vì anh muốn giữ tôi, chúng tôi hòa hợp trong chuyện đó, tôi không làm gì ảnh hưởng tới gia đình anh, không đòi hỏi tiền bạc hay yêu cầu anh chăm sóc, là người phù hợp để khiến tình nhân. Lý trí của tôi biết điều đó, đang cố gắng từng giây từng phút để rời xa anh. Tôi thực sự nghĩ mình sẽ gặp báo ứng. Tuần này anh cùng gia đình đi nghỉ, tôi chuyển nơi làm việc, âm thầm cắt đứt mọi liên lạc, tập sống và quên anh, nhưng tôi sợ anh lại tìm ra và tôi lại yếu đuối mà quay lại.
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình vì giờ đã quyết tâm chấm dứt mối tình sai trái này, nhưng bản thân lại sợ sẽ quay đầu làm điều sai, sợ không thể ngẩng cao đầu mà sống. 2 năm tôi đã đi sai đường, cũng không biết sau này sẽ nhận những quả báo gì.
An
Theo vnexpress.net
Tôi yêu cầu người thân 'bỏ mặc' cô em họ bất trị
Hôm nay mẹ con bé suy sụp và gọi cho tôi nói em bị trường đuổi học, không thể liên lạc được với em.
Hình ảnh minh họa
Tôi 25 tuổi, tính cách dân chủ, hiện đại, có việc làm ổn định. Tôi có một cô em họ 18 tuổi, gọi bố mẹ tôi là bác ruột, bố em là cậu ruột của tôi. Tính con bé từ nhỏ đã bất cần, không tập trung hay để tâm vào việc gì. Khoảng 13-14 tuổi, cậu mợ tôi ly dị. Cậu tôi rất yêu thương bọn trẻ nhưng đang ở trong trại cai nghiện. Còn mợ tôi sống đơn thân nuôi 2 đứa con, mới tái hôn vào năm ngoái. Hồi đó, tòa phán quyết con bé sống với bố, nhưng gần như đại gia đình tôi chu cấp để em về sống với mẹ, cách nhà tôi 5 km. Tiền học, quần áo hay mua xe cộ đều do gia đình tôi lo cho em. Tôi kể như vậy để biết rằng mọi người quan tâm và yêu thương em rất nhiều. Khi em đau ốm, mọi người hỏi han và lo lắng.
Tôi phải thừa nhận rằng gia đình mình và mợ tôi thất bại trong cách dạy em nên người. Em thường xuyên cúp học, đánh nhau, chơi bời lêu lổng, đúng nghĩa một đứa trẻ bất cần. Tôi hiểu con bé không phải là đứa ngu dốt, kém cỏi, mà nó chỉ đang dựa vào lý do bố mẹ ly dị, không ai quan tâm và tự cho mình cái quyền vô trách nhiệm với bản thân. Khi em học xong THPT, tôi định hướng em đi học ngoại ngữ, chỉ cần học ở trung tâm khoảng 2 năm là có thể tự kiếm tiền. Tôi nghĩ đó là một hướng đi phù hợp trong thời buổi đào tạo đại học không còn thực sự hiệu quả. Nhưng con bé không nghe ai, nhập học vào một trường cao đẳng. Hiện giờ tôi nhận được thông báo em bị trường đuổi học vì nghỉ quá nhiều. Gia đình tôi và mẹ em thường xuyên trao đổi với nhau, nhưng chỉ là xung quanh chuyện em bất hảo thế nào, từ việc nghỉ học cho đến đua đòi theo bạn bè, bỏ nhà đi bụi. Chúng tôi rất bất lực khi cố gắng kiểm soát và hướng cho em đi đúng đường.
Hôm nay mẹ con bé suy sụp và gọi cho tôi nói em bị trường đuổi học, không thể liên lạc được với em. Tôi nghĩ đã đến lúc nên thử phương pháp trái ngược, tức là thay vì quan tâm, lo lắng thì chúng tôi mặc kệ. Tôi nói tất cả mọi người im lặng, không ai gọi điện hay nhắc đến chuyện này nữa, kể cả em có về nhà thì cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi muốn xem gia đình không chu cấp nữa thì bạn bè xã hội hay cậu bạn trai nào đó của em sẽ lo cho em được bao lâu, rồi "đói đầu gối sẽ tự phải bò". Nhưng thực sự lòng tôi cũng hoang mang và lo sợ, liệu hướng đi nào là tốt nhất đây, cách nào để em không tự hủy hoại tương lai của mình? Mong chuyên gia và độc giả cho tôi lời khuyên.
Ngọc
Chuyên gia tham vấn tâm lý Nguyễn Bá Đạt gợi ý:
Chào Ngọc,
Với những thông tin như bạn chia sẻ, em họ của bạn chưa phải là trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt. Cho dù cha mẹ đã ly hôn, người bố đang đi cải tạo thì mẹ của em vẫn còn và có trách nhiệm chăm sóc em, cùng sự hỗ trợ của gia đình bạn. Tuy nhiên, với hoàn cảnh của em họ bạn, trong cuộc sống có những thời điểm em ấy bị bỏ rơi, không ai quan tâm, không nhận được sự chăm sóc từ cha mẹ đẻ, nhiều khi còn chứng kiến hoặc trải nghiệm bạo lực giữa cha mẹ và bị ngược đãi. Chính hoàn cảnh như vậy khiến em có những ứng xử như bất cần đời, không hoàn thành chương trình học, ngại làm việc gì đó đến nơi đến chốn, bốc đồng, đi chơi qua đêm. Những hành vi này là cách thức mà một thanh thiếu niên bị bỏ rơi và ngược đãi biểu hiện ra bên ngoài để lấp đi sự tổn thương tâm lý bên trong.
Vì thiếu thốn tình cảm nên em ấy cần sự cảm thông, chia sẻ và đồng cảm của mọi người. Do vậy, khi bạn và người thân trong gia đình gặp em thì đừng trách móc, chỉ trích hoặc nói em phải làm gì, giảng giải đạo đức. Thay vào đó là lắng nghe em xem có những vướng mắc gì và thúc đẩy em tự chịu trách nhiệm, tự giải quyết. Người thân nên là chỗ dựa tinh thần cho em. Những điều này tưởng là dễ nhưng thực ra rất khó làm bởi thói quen của chúng ta là góp ý và giảng giải đạo đức cho những người có hoàn cảnh như vậy mà không tin họ.
Bạn và gia đình không nhất thiết phải tiếp tục chu cấp tiền bạc, thay vào đó hãy mời em đến chơi nhà, nghe em nói chuyện và động viên, đi cà phê cùng em. Cũng có thể đưa em ấy lên thăm bố bởi đôi khi làm như vậy lại có thể giúp được nhiều cho em. Khi thăm bố, mối quan hệ cha con được thiết lập lại, em hiểu và chấp nhận bố hơn thay vì trách móc bố. Nhìn hoàn cảnh của bố, em bạn cũng có thể tự rút ra bài học cho bản thân, chẳng hạn không chơi và kết giao với bạn nam có xu hướng sử dụng ma túy...
Chúc bạn và gia đình bình tĩnh và kiên trì, chấp nhận em để giúp đỡ em.
Theo vnexpress.net
Bị bạn trai cũ chê kém cỏi trên giường, tôi trả thù bằng cách này Tôi không bao giờ quên câu nói ấy, mỗi khi soi gương tôi đều bị ám ảnh bởi khuôn mặt đang cười cợt, chế giễu kia. Khi cảm thấy tự tin về kỹ năng của mình, tôi đã tìm cách tiếp cận lại với người yêu cũ (Ảnh minh họa) 3 năm qua, kể từ khi tôi chia tay với bạn trai cũ,...