Biết tôi vô sinh, anh vội chạy theo tình mới
“Anh là con trai cả và là trưởng họ, anh không thể không có con nối dõi. Giờ đây, anh đã tìm được người con gái khác và bọn anh rất yêu thương nhau…”
Liệu tôi có thể tìm được người đàn ông nào thật lòng yêu tôi không? (Ảnh minh họa)
Tôi 25 tuổi, tuy không xinh đẹp nổi bật nhưng tôi cũng có dáng người khá chuẩn và một gương mặt dễ thương. Dù gia đình khá giả nhưng tôi cảm thấy cuộc sống của mình rất cô đơn, vì mẹ và em trai tôi đang sống và làm việc ở Đài Loan, chỉ có mình tôi sinh sống ở Việt Nam.
Từ nhỏ, tôi luôn sống trong cảnh thiếu tình cảm yêu thương, chăm sóc của bố và mẹ. Tôi không có được tình yêu thương của bố khi cuộc sống đã cướp bố của tôi mãi mãi vì một căn bệnh quái ác.
4 tuổi, cái tuổi chưa đủ lớn để nhận biết được sự đau đớn vì mất đi người bố… nhưng tôi vẫn nhớ lúc đó, mẹ bảo với tôi rằng, “Hãy khóc đi con… khóc thương bố”… và mặc cho bao nhiêu người đang rơi nước mắt, tôi chỉ biết nhìn mẹ khóc và khóc theo mà không hiểu lý do vì sao. Cũng kể từ độ đó, tôi phải chuyển qua sống với ông bà ngoại.
Rồi thời gian thấm thoát trôi qua, tôi cũng được ông bà cho học tới lớp 9. Vì cuộc sống quá khó khăn nên mẹ tôi đành phải đi làm ăn xa ở xứ người. Từ đó, tôi lại trở về chính ngôi nhà của mình để thay mẹ đi làm ruộng và chăm sóc em trai. Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình, vẫn theo bạn bè cùng trang lứa cắp sách tới trường… nhưng đi học về, tôi lại phải xắn tay làm việc nhà, rồi việc đồng áng và chăm sóc em trai. Thế nhưng, em trai tôi càng lớn càng không chịu học hành và giúp đỡ gì cho tôi… tới lúc nó trưởng thành cũng là những ngày tôi phải sống trong đau đớn, tủi nhục khi suốt ngày, tôi bị em trai của mình đánh đòn. Cuộc sống của một cô bé tội nghiệp chỉ biết khóc nức nở trong sự cô đơn, buồn tủi khi màn đêm buông xuống… Những lúc đó, sao tôi thấy ghen tị với những người bạn của mình đến thế! Tại sao họ có gia đình hạnh phúc, có anh em hòa thuận… còn tôi? Tôi chỉ biết cuộc sống của mình, biết lo lắng cho em trai… nhưng đổi lại, tôi chỉ nhận được những đòn roi của em trai mình.
Ba năm mẹ hết hợp đồng lao động và về nước, đó cũng là lúc cả gia đình tôi chuyển vào Nam. Ở nhà chưa được bao lâu thì mẹ lại tiếp tục lên đường qua bên đó kiếm tiền. Năm ấy, tôi cũng không thi đỗ Đại học nên đã tìm đường trở về quê hương…
Trên chuyến xe trở về quê, tôi đã gặp anh, người cùng xóm tôi biết từ nhỏ nhưng chưa bao giờ trò chuyện cùng nhau. Và chuyến xe định mệnh đó đã gắn kết hai đứa lại với nhau… chúng tôi đã trao cho nhau tình cảm chân thành, mãnh liệt nhưng cũng rất thuần khiết và trong sáng.
Video đang HOT
Những ngày có anh, sao tôi lại hạnh phúc đến thế! Tôi chưa bao giờ có được những cảm xúc hạnh phúc và ngọt ngào như vậy… nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc phải chia ly… Trong lúc đang được hưởng thụ hạnh phúc thì tôi lại phải chia tay anh để trở vào Nam chăm nom gia đình.
Ngày tôi có anh, tôi không còn cảm giác bị cô đơn, lạc lõng nữa… tôi trở thành con người khác, yêu đời hơn, vô tư hơn… Nhưng tình yêu của chúng tôi cũng đã phải vượt qua không ít khó khăn, cản trở từ phía gia đình anh, nhất là mẹ anh. Mẹ anh từng nói với anh rằng, “Nhà nó không có bố… con không cha như nhà không có nóc”… nhưng dần dần, tình yêu của hai đứa cũng đã thuyết phục được mẹ anh và bà cũng đã đồng ý.
Chúng tôi quen nhau được gần hai năm thì quyết định sẽ cưới nhau… Thế nhưng, cuộc sống một lần nữa lại trêu ngươi tôi, khiến tôi bế tắc rơi vào ngõ cụt của cuộc đời…
Hôm đó, bạn tôi bị đau bụng và kêu tôi đưa đi khám sức khỏe. Trong thời gian ngồi chờ bạn, tôi cũng vào khám bụng và siêu âm xem tôi có bị vấn đề gì không vì gần đây, tôi thấy bụng mình khó chịu và hay bị nhói đau.
Khi tôi đang mông lung với những suy nghĩ thì bác sĩ bảo, “Cháu bị u nang buồng trứng 0,5mm và bị u xơ tử cung 0,25mm”. Nghe bác sĩ thông báo kết quả, tôi không thể nói nên lời… tất cả mọi thứ trước mắt tôi bỗng tối sầm lại. Tôi chỉ nghe thoáng qua lời bác sĩ nói, “Cháu nên lấy chồng và sinh con sớm ngay lập tức”. Lúc trấn tĩnh lại cũng là lúc bạn tôi gọi nên tôi vội vàng ra về… Khi nhìn thấy tôi, cô bạn tôi đã hỏi, “Cậu có vấn đề gì vậy?”, tôi không thể cất nên lời, chỉ biết hai hàng nước mắt của mình đang chảy dài trên gò má…
Về tới nhà, tôi gọi qua cho mẹ và nói với mẹ về việc tôi vừa đi khám. Biết tin, mẹ rất buồn và nói “Sẽ xin phép công ty cho về ngay”. Khi tôi đang do dự có nên nói cho anh nghe sự thật này không thì mẹ khuyên tôi, “Đừng nói cho nó biết”… Tôi chỉ biết khóc và thầm rủa sao ông trời lại không cho tôi được một cuộc sống may mắn như biết bao người khác. Tại sao khi tôi đang hạnh phúc trong tình yêu hiện tại thì lại phải chịu cú sốc này? Liệu rồi anh có dám cưới một người vợ không thể sinh cho mình một đứa con?… Và nếu anh biết được sự thật, liệu anh có còn yêu thương tôi nữa không?
Sau bao ngày suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng đã quyết định nói hết với anh tất cả mọi chuyện. Khi biết được sự thật, anh rất buồn và khóc rất nhiều… Hai tháng sau, anh tuyên bố đi nước ngoài làm việc, dặn dò tôi ở nhà giữ gìn sức khỏe và chờ anh về làm đám cưới.
Anh đi. Tôi đau buồn với những nỗi niềm của riêng mình. Tôi ngồi giam trong góc phòng và không trò chuyện, cũng không gặp gỡ với bất cứ ai. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật bế tắc và mệt mỏi…
Qua bên đó được 5 tháng, anh gọi về cho tôi và nói lời chia tay. Anh bảo, “Anh không thể lấy em”; “Anh là con trai cả và là trưởng họ, anh không thể không có con nối dõi. Giờ đây, anh đã tìm được người con gái khác và bọn anh rất yêu thương nhau”… nghe những lời nói từ người yêu của mình, tôi như người mất hồn. Chỉ sau hai tuần, tôi đã sút mất 4 kg, người gầy đi nhiều và rất xanh xao…
Ở nhà một mình ôm nỗi buồn và sự cô đơn, đôi lúc tôi muốn tìm đến cái chết cho thanh thản. Phần vì bệnh tật, phần vì người yêu rũ bỏ, tôi không thiết tha đến cuộc sống này nữa… Cứ nghĩ mình sẽ không sinh được con hoặc sẽ bị cắt tử cung… tôi nghĩ nếu mình sống cũng chẳng có ích gì nữa?
Cuộc sống của tôi dường như không còn lối thoát. Tôi cảm thấy rất sợ hãi và cố gắng đi đến bệnh viện khác để khám lại. Trong thời gian ngồi chờ kết quả, tôi luôn cầu mong kết quả sẽ khả quan hơn và một người tốt như mình sẽ không bị ông trời lấy đi tất cả…
Khi cầm kết quả trên tay với dòng chữ, “Không thấy gì bất thưởng ở bụng và tử cung”… tôi đã vui sướng hét to lên khi sự thật đã như tôi mong muốn. Tôi như người chết đi sống lại nhưng vẫn không yên tâm… nên trên đường trở về nhà, tôi có rẽ qua bệnh viên tư để khám lại cho chắc chắn… và kết quả tôi nhận được là tôi không bị bệnh gì.
Tôi vui cười và cứ ngây người ra… nhưng sâu thẳm trong lòng mình, tôi cảm thấy rất buồn! Buồn vì anh đã rời xa tôi để tìm một chốn bình yên khác…
Cũng từ đó, tôi thực sự mất hết lòng tin vào đàn ông… bao nhiêu người đến với tôi nhưng tôi đều không có một chút tình cảm gì với họ. Tôi thấy họ không thật lòng, không đến với tôi bằng tình yêu chân chính, không ở bên tôi những lúc tôi cần… Bởi mỗi người đàn ông đến bên tôi, tôi đều nói dối tôi bị u nang buồng trứng và u xơ tử cung thì họ đều im lặng… rồi biến mất.
Thực sự, tôi rất cần ai đó cho tôi một bờ vai, một nơi bình yên, một bến đỗ gia đình mà ngay từ nhỏ tôi đã luôn mơ ước. Người ấy sẽ chấp nhận lấy tôi nếu tôi không thể làm tròn bổn phận của một người vợ, một người mẹ, là người cho tôi tình yêu, niềm tin thật sự và là một trái tim nồng ấm và bao dung, luôn ở bên tôi khi tôi cần.
Liệu tôi có tìm được người đàn ông như thế không?
Theo Xinhxinh
Nhớ tiếng gọi đò
Nhà tôi ở bờ Bắc sông Vu Gia (Quảng Nam), còn huyện lỵ nằm phía bờ Nam nên chuyện đi lại khó khăn thập phần, nhất là vào mùa mưa lụt. Trước năm 1995, học sinh cấp 3 (thời của tôi là cấp 2) quê tôi phải ở trọ nhà bà con hoặc quen biết bên bờ Nam chứ không thể đi về hằng ngày được bởi đò giang cách trở.
Mỗi làng có dăm ba ngôi nhà ngói là nhiều, trong đó phân nửa là nhà ngói quà (mái lợp ngói, vách bằng phên tre trét cứt trâu), còn lại là nhà tranh, phên tre, cột bằng gốc tre. Nhà nào có được cái chuồng cu (4 cây cột gỗ ghép mộng xuyên trính ở gian giữa), còn lại là tranh tre đã thuộc vào hạng khá giả. Đò ngang là chiếc ghe đan trét dầu rái. Người chèo đò là dân vạn chài ven sông. Người trong làng đi đò không phải trả tiền, tới mùa họ đến nhà lấy lúa. Tôi không nhớ bao nhiêu song nghèo cả làng, cả xã chắc họ cũng nghèo theo. Mấy người con gia đình vạn chài đi học với tôi hồi nhỏ, dường như tới lớp ba rồi nghỉ. Tôi biết tóm lưỡi câu, cắm câu là nhờ những người bạn ấy.
Ảnh : TRẦN CHÍ KÔNG
Sau ngày giải phóng, người dân vạn chài ở quê tôi được cấp đất ruộng như người trên bờ nên cuộc sống họ dần dần khá lên nhờ có thêm nghề làm cá và đưa đò. Mưa ở quê tôi cứ sùi sụt suốt ngày nên đường lầy lội, có nơi bùn ngập ống quyển. Hồi nhỏ, mẹ tôi phải nhờ mấy anh lớn hơn trong xóm cõng giúp khi tôi đi học mà gặp phải những chỗ bùn sâu. Hòa bình lập lại, đường làng quê tôi cũng thế. Và đến thời điểm ấy, tôi mới hiểu thế nào là "mưa đen trời thối đất". Bây giờ, mỗi lần nghĩ về quê nhà, tôi vẫn nhớ đến những mái nhà tranh với khói lam chiều, nhớ những ngày "mưa đen trời thối đất", nhớ gian bếp nhà ai trong mùa mưa lụt vừa để nấu ăn vừa chất củi rều (những cành khô trôi từ thượng nguồn xuống) xung quanh ông kiềng cho khô để làm chất đốt nên khói mịt mù...
Trời tháng 10 khoảng 4-5 giờ chiều là đã tối om. Đường trơn như thoa mỡ mà ai cũng vội vội vàng vàng. Tới bến sông thấy nước đục ngầu chảy xiết nhưng vẫn tin mình sẽ được đến nhà. Bên kia sông, mấy ánh đèn dầu trong nhà hắt ra lập lòe cứ như ánh đuốc ma trơi. Gió rít trên đầu, nước dập dềnh trước mặt và khản giọng kêu đò. Nếu nghe tiếng mái dầm hoặc con sào đụng vào be ghe lộp cộp là mừng; còn chỉ có tiếng gió, tiếng mưa quất vào ruộng dâu, vào bờ tre thì tiếp tục... đò ơi! Nghe tiếng người chèo đò hoặc người trong gia đình băng gió vọng tới báo nước chảy xiết đò qua không được thì phải quay trở lại tìm nhà người quen tá túc qua đêm.
Năm 1995, vùng B (các xã thuộc huyện Đại Lộc nằm bờ Bắc sông Vu Gia) được Liên Hiệp Quốc tài trợ kinh phí cải tạo đồng ruộng, mở đường, xây cầu qua sông. Liền đó, chính quyền tỉnh Quảng Nam tiến hành bê-tông hóa đường nông thôn. Bến đò quê tôi được cầu Quảng Huế bắc ngang qua nối đường trải nhựa chạy khắp vùng. Từ đó, đời sống tinh thần, vật chất của bà con quê tôi khá lên thấy rõ. Bây giờ, xe hơi lên xuống ào ào. Mùa mưa lụt, xe cũng chạy vào tới tận nhà, giày dép chẳng phải xách tay lội bùn như trước. Đêm hôm, dù có mưa gió bão bùng, người hai bên bờ sông Vu Gia vẫn qua lại bình thường - điều mà trước năm 1995 nằm mơ cũng không thấy. Người chèo đò năm xưa vẫn ở nơi bến sông ấy nhưng nhà cửa khang trang, đẹp đẽ; lắm người ở phố thị không bằng. Đã đôi lần, tôi về đứng trước cổng nhà anh, thấy dấu tích của bến cũ mà tưởng đến tiếng gọi đò trong đêm vắng...
Quê tôi bây giờ không còn nhà tranh, có nhiều nhà cao tầng. Và dưới những mái nhà ấy, tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng học bài, vẫn thấy làn khói thơm lan ra chuẩn bị cho bữa cơm chiều...
Theo VNE
Một tiếng "nhà" Trong khi khuyên nhủ chúng ta phải bảo vệ sự trong sáng của tiếng Việt, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nhắc nhở rằng đó là cái vốn ngàn đời của dân tộc. Và trong cái vốn rất phong phú ấy, chúng ta có thể tìm thấy thêm được nhiều điều vê dân tộc mình. Có lẽ ngôn từ đầu tiên đã khiến...