Biết tôi có thai mà anh vẫn cứ đi lấy vợ
Tôi lên kế hoạch làm mẹ đơn thân nhưng bất giác lại nói với anh về cái thai. Anh phủ nhận và bảo tôi phá vì với anh, cô gái hiện tại mới là tương lai.
Ngày hai đứa chính thức quen nhau với tư cách người yêu, tôi đã nhận được không ít những lời can ngăn, phản đối, họ đều từng biết anh hoặc nhìn thấy anh thông qua ảnh chụp, đa số đều có chung nhận xét “anh này coi bộ đào hoa”. Tôi lúc đó đều bỏ ngoài tai, lao vào cuộc tình này bằng tất cả nhiệt huyết của một cô gái lần đầu biết yêu. Tôi đã chân thành đến mức người ngoài cuộc thấy đó là sự ngu muội. Giờ ngẫm lại mới thấy mình dại.
Với tôi, anh là mối tình đầu, còn với anh có lẽ tôi là mối tình thứ “n”. Mà anh cũng không giấu tôi về những người cũ, kể về họ nhưng chỉ là anh không kể hết thôi. Tôi coi đó là sự chân thành của anh và dĩ nhiên tôn trọng anh, tôn trọng quá khứ của anh nên không quan tâm đến nó. Đó là một dạng sai lầm mà tôi đã mắc phải, vì quả thực quá khứ tình trường của anh nếu biết hết sẽ thật lẫy lừng.
Anh biết cách làm cho tôi vui, có cảm giác ấm áp. Anh cũng ngọt ngào khi cần dù cho trong thời gian yêu nhau vài lần đã dối tôi để ở bên người cũ. Tôi tuy lý trí nhưng vẫn không thắng nổi con tim, ngụy biện với mình để tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác. Anh lại ở bên tôi, tôi tự nguyện dâng hiến nhân danh tình yêu, còn anh đạt được điều mong muốn bấy lâu. Tình yêu giữa anh và tôi cứ thế rồi cũng bước vào giai đoạn “già nhân ngãi, non vợ chồng” thì anh được công ty đưa đi làm việc ở nước ngoài. Tôi thật sự buồn nhưng muốn dùng khoảng thời gian xa cách này để rõ lòng anh. Kết quả anh “chứng nào tật đấy”, chỉ trong khoảng thời gian xa cách vài tháng anh đã kịp tìm cho mình một mối tình mới dù vẫn ngày đêm nhắn gửi lời yêu thương tôi. Tôi biết được cô ấy cũng yêu xa giống tôi tại thời điểm bấy giờ.
Video đang HOT
Nhờ có những người bạn chung với anh, nhiều khi họ vô tình hoặc cố ý lại giúp tôi biết anh đang bắt cá hai tay. Thời gian anh về nước thăm nhà và quay lại nơi làm việc chỉ vỏn vẹn vài ngày nhưng đã thay đổi cuộc sống của tôi. Lúc có đáp án rõ ràng về tình cảm của anh, tôi đã lý trí hơn và quyết định chia tay, lần này không cứu vãn nổi. Nghịch cảnh thay, khi tôi chia tay anh cũng vừa hay biết mình đang mang mầm sống mới.
Tôi hoang mang và lên kế hoạch làm mẹ đơn thân nhưng bất giác lại thông báo cho anh, rồi điều tôi nhận được đầu tiên là sự nghi ngờ sau đó chuyển sang phủ nhận (anh không có kiến thức về sinh sản, chỉ chăm chăm vào ngày quan hệ để tính tuổi thai), sau đó năn nỉ, xuống nước để mong tôi bỏ thai. Với anh, cô ấy là cả tương lai tươi đẹp phía trước. Anh sợ khi tôi giữ thai lại sẽ cản trở cuộc hôn nhân của anh. Những cú sốc cứ liên tiếp kéo tới làm tôi suy sụp, rồi tôi cũng không đủ bản lĩnh để giữ lại mầm sống của mình, tôi trở nên ích kỷ chỉ nghĩ đến mình. Đây mới thực sự là sai lầm lớn nhất trong đời tôi.
Không bao lâu sau anh về nước và về chung một nhà với cô gái ấy. Tôi vẫn còn buồn nhưng thật tâm mong anh sống tốt, trân trọng sự lựa chọn của anh. Tôi tự nhủ sẽ quên, cố gắng sống tốt và không ngừng hy vọng vào cuộc đời này. Anh lại không an phận, vài tháng sau cưới anh cố tìm cách liên lạc với tôi, nói nhớ nhung, rồi nhận lỗi sai. Anh bảo còn mơ thấy tôi, lúc buồn chỉ nghĩ về tôi, tất cả với tôi giờ những lời anh nói chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Tôi chỉ thấy thương xót cho bản thân, thương cho một đứa trẻ chưa kịp chào đời, thương lại có thêm một người con gái trao nhầm con tim.
Sở dĩ cho đến nay tôi vẫn nói năng cư xử lịch sự với anh là vì từng yêu anh. Nhưng anh cố ý tùy tiện muốn liên lạc nhiều hơn thì tôi thấy thật không hay, nên tôi sẽ cắt đứt liên lạc trên mọi phương diện. Sau tất cả, tôi không muốn liên quan đến anh nữa, cho tôi xin hai chữ bình yên.
Theo PNVN
3 đời chồng mà tôi vẫn còn sống trong đau khổ
Hàng ngày tôi chạy vạy khắp nơi lấy chỗ nọ đắp chỗ kia, bạn bè nhận không ra vì tôi tiều tuỵ quá.
2 đêm nay tôi đành phải cho con về với bác (chị gái ruột của tôi) nơi ở không được đầy đủ nên phần buồn phần lo cho con. Gần sáng tôi mới thiếp đi không thể nào nhắm mắt ngủ được, tháng ngâu lại là tháng Vu Lan càng thương mình càng nhớ mẹ (đã khuất) tôi khóc ròng suốt đêm.
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng núi phía Bắc, tạm gọi là sơn nữ. Cha mẹ nghèo đều ốm đau mà lâm bệnh mất, 5 anh em kiến giả nhất phận mỗi người tha hương kiếm sống lo cho bản thân. Tôi là đứa em út, vì nghèo tủi đành chấp nhận làm lẽ một người có tiền, có tướng, có địa vị trong xã hội. Những ngày huy hoàng ấy qua lâu rồi, năm đó tôi lên 18 tuổi, vừa thi vào đại học, cùng trường với con trai vị đó. Chúng tôi nên duyên với nhau từ đó, sống trong bao bọc nhung lụa được 3 năm thì tôi không thể chịu nổi sự hống hách, gia trưởng, độc đoán của chồng, tôi bỏ đi biệt xứ mang theo con trai còn thơ.
Sau bao nhiêu sóng gió, tôi lại kết hôn với người thứ hai, là trai trẻ kém tôi 5 tuổi vì thương chứ cũng không yêu nhiều. Ngày đó tôi muốn an phận vì gia đình nhà ấy cơ bản gốc Hà Nội rất lịch thiệp, cha cũng là người nổi tiếng. Tôi muốn về nhà đó để được tiếp quản việc kinh doanh, rồi thiết nghĩ cuộc sống vậy là an bài. Cậu ấy yêu tôi nhưng không đủ bản lĩnh đấu tranh với gia đình, rồi 2 đứa buông tay nhau trước đám cưới một tuần dù đã đăng ký kết hôn. Sau tôi lại đi con đường lẻ bóng với những tháng ngày buồn vô tận, chìm trong đau khổ mất mát, chán nản, nghĩ số phận hẩm hiu.
Đang trong lúc buồn tôi gặp chồng hiện tại (kém tuổi, chưa lần vợ nào). Anh đang có lệnh truy nã về tội đánh người gây thương tích, chiếm đoạt tài sản gì đó. Tôi bao bọc, che chở anh, khuyên anh ra đầu thú nhưng chưa kịp đi anh đã bị bắt lúc đi ăn sáng cùng tôi. Tôi quay lại nhà khóc ròng, trong lòng không yên nên lên nơi anh bị di lý về đó, mang sữa với bánh trái cho anh. Anh nói chờ anh, tôi gật đầu. Những tháng đầu tôi đi lễ chùa liên tục cầu xin cho anh sớm được trở về, thương tình tôi trời độ, anh đi có một năm đã về. Đúng ngày anh bị bắt của năm sau tôi đi đón trong niềm hân hoan, cố ý mặc chiếc áo màu tím như gửi thông điệp về sự thuỷ chung.
Anh về có vẻ rất chiều chuộng tôi. Niềm vui chỉ tày gang, sau đó anh đã bỏ đi biệt tích 2 tháng không hồi âm. Tôi không cách gì liên lạc với anh vì ngoài anh ra tôi không biết bạn bè nào cả. Hai tháng trôi qua, anh liên lạc lại rồi bắt tôi đi đón, để trả ơn tôi, anh lại chiều chuộng khiến người khác phát ghen. Năm tháng đó tôi hạnh phúc nhất, một năm sau tôi có thai bé trai.
Lại nói về cậu con trai riêng của tôi, cháu rất ngoan, thỉnh thoảng bố đẻ đón đi chơi. Anh không ghen gì với quá khứ của tôi, như thế là đủ cho tôi có nghị lực sống với anh và con. Thế mà sự đời đâu như mơ, khi tôi sinh con xong anh thay tính đổi nết, cho là đứa con trai riêng của tôi chướng tai gai mắt anh, nói nó không ngoan, có ý trả về cho bố nó. Tôi thà mất chồng chứ không bao giờ xa con. Ngày này qua ngày khác, vợ chồng tôi cãi nhau, đánh nhau, chửi bới xúc phạm nhau thậm tệ.
Rồi công việc kinh doanh của tôi cũng gặp phiền toái, gây hậu quả dẫn đến mất khách, lâm vào cảnh nợ nần và túng thiếu. Trước đây tôi có của ăn của để trong két, vàng bạc dự trữ cũng ít là vài cây, tiền mặt lúc nào trong ví cũng khoảng vài chục đến 100 triệu, xe hơi đủ cả. Tôi còn chiều anh, mua cả ô tô trả góp ngân hàng nhưng gần đây đã bán trả nợ rồi. Hiện giờ tôi đang lâm vào cảnh con phải xa mẹ vì mấy ngày nay anh nhất mực không chịu cho con ở với tôi, bắt tôi phải cho nó về bố hoặc đi đâu tuỳ ý, có thể gửi anh em họ hàng.
Hàng ngày tôi chạy vạy khắp nơi lấy chỗ nọ đắp chỗ kia, bạn bè nhận không ra vì tôi tiều tuỵ quá. Trước đây khi chưa lấy anh, tôi có rất nhiều bạn, họ sẵn sàng giúp tôi, nhưng liên quan đến tình ái tôi không muốn. Giờ tôi không dám mở lời vay mượn ai, trong mắt họ tôi là cô gái thành đạt, lại ngửa tay đi xin còn nỗi nhục nào hơn. Tôi nhớ con trai lớn lắm, cảm thấy có lỗi với nó, trong sâu thẳm tôi hết tình cảm với chồng rồi nhưng giờ đi đâu khi một đống nợ phải trả, con thứ hai lại quá nhỏ, chẳng nhẽ tôi lại dở dang một lần nữa sao?
Theo Afamily
Lấy vợ xấu cho yên tâm rút cuộc cũng bị vợ "cắm sừng" Tôi thực sự không biết nên đối đãi với vợ như nào bây giờ nữa. Có lẽ nào cuộc hôn nhân này đã đến lúc tàn rồi sao? Tôi 35 tuổi, là người đàn ông thành đạt, giàu có, gia cảnh đàng hoàng. Tôi vừa kết hôn được 2 năm nay, và cuộc hôn nhân đang đứng trước bờ vực đổ vỡ. Tất...