Biết thế tôi cũng làm người mẹ đơn thân!
Nếu thời gian quay trở lại, tôi cũng không lấy chồng mà làm mẹ đơn thân…
Tôi sinh ở thành một thành phố nhỏ phía Bắc Việt Nam. Gia đình tôi khá giả, bố mẹ tôi làm công chức nhà nước, họ sống với nhau chan hòa, hạnh phúc nên tuổi thơ của tôi trôi đi rất êm đềm. Tôi mơ mộn, yêu cuộc sống, luôn tin vào tình yêu, vào hôn nhân và hào hứng bước vào cuộc sống vợ chồng khi vừa tốt nghiệp đại học được vài tháng.
Giá thời gian quay trở lại, tôi cũng chọn làm mẹ đơn thân- Ảnh minh họa
Chồng tôi cũng là một người đàn ông được sinh ra trong một gia đình đoàng hoàng, bố mẹ chồng tôi cũng đều là công chức nhà nước, và có lối sống rất gia giáo. Chúng tôi cũng có 2 năm yêu đương trước khi làm đám cưới.
Lấy chồng xong, bạn bè đứa nào cũng nói tôi sướng, hồi bé ở với bố mẹ, gia đình giàu có nên được bố mẹ cưng chiều, chẳng phải làm việc gì. Lớn lên, đi lấy chồng lại cũng lấy được gia đình tử tế, kinh tế ổn định, nên cả đời chẳng phải lo lắng đến tiền bạc, kinh tế. Ban đầu tôi cũng tưởng như thế, nhưng không phải. Làm dâu được gần 1 năm rồi tôi mới thấy phụ nữ đi làm dâu thật khổ. Không chỉ phải lo lắng cơm nước, chăm sóc cho chồng mà còn bố mẹ và anh em nhà chồng.
Bố mẹ chồng tôi mang tiếng là thoát ly, sống ở thành phố nhưng tư tưởng rất cổ hủ, không giống như bố mẹ tôi. Nhà chồng tôi không có thói quen ăn sáng bên ngoài, mẹ chồng tôi nói ăn sáng bên ngoài mất vệ sinh, không đảm bảo sức khỏe nên sáng nào ngủ dậy tôi cũng phải lo hết bữa ăn sáng cho bố mẹ chồng, chồng và đứa em gái nhà chồng, buổi trưa đi làm thì ăn tại cơ quan, còn buổi tối về nhà tôi lại tất bật đi chợ và về nhà cơm nước cho cả gia đình ăn.
Em gái chồng tôi thì hôm nào cũng 7-8 giờ tối mới đi học thêm về, nên việc cơm nước là tôi phải lo từ A- Z. Thi thoảng chồng về sớm, phụ giúp tôi nấu ăn thì mẹ chồng lại lườm guýt, không đồng ý và kéo chồng lên tầng thượng tập thể dục để giữ sức khỏe. Mẹ chồng tôi nói, bếp núc là việc của đàn bà, mẹ chồng làm bao nhiêu năm giờ có con dâu thì để con dâu làm hết.
Ăn xong lại đến thân tôi hầu hạ, rửa bát, dọn dẹp. Được ngày chủ nhật, muốn đi đâu đó chơi thì mẹ chồng lại bắt lau dọn nhà cửa, và đi chợ, nấu cơm cho cả nhà, thế là hết ngày, chẳng đi đâu chơi được.
Mệt mỏi vì suốt ngày phải phục vụ nhà chồng. Tôi bảo chồng xin bố mẹ chồng cho đi ở riêng ở một căn nhà khác do bố mẹ chồng tôi đã mua trước đó nhưng chưa ở đến, đang cho thuê thì cả chồng và bố mẹ chồng tôi đều phản đối. Mẹ chồng tôi còn nói, nhà chồng tôi có một một đứa con trai, nên cả đời vợ chồng tôi phải ở với ông bà để cơm nước, phục vụ, làm tròn bổn phận làm dâu con.
Tưởng đi làm dâu như thế nào, chứ đi làm dâu mà như thế này thì sung sướng gì. Từ một cô gái được cưng chiều, lúc nào cũng mơ mộng, thích đi đây đi đó, giờ tôi chẳng có thời gian đi đâu, suốt ngày đi làm về là ru rú trong bếp, ngày chủ nhật muốn đi chơi cũng không được vì bố mẹ chồng không đồng ý.
Nếu thời gian quay trở lại, tôi thà làm mẹ đơn thân chứ không lấy chồng để làm ô sin cho nhà chồng cả đời.
Theo Đất Việt