Biết thế lấy chồng sớm hơn
Từ ngày lấy chồng, cuộc sống của chị có vô vàn những điều thay đổi. Sự thay đổi ấy khiến chị vui vẻ và ngập tràn trong những tháng ngày hạnh phúc.
Chị sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Bố chị chạy theo người tình mà bỏ mặc mẹ con chị với bao nỗi gian truân. Chứng kiến nỗi đau của mẹ, chị dường như bị ám ảnh, mặc cảm và trở nên mất niềm tin vào đàn ông.
Cũng vì lẽ đó mà từ khi đi học đến lúc đi làm, chị vẫn cô đơn một mình. Chẳng phải chị xấu xí hay ngu dốt đến mức chẳng ai thèm ngó ngàng mà ngược lại, chị được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Thế nhưng, đáp lại những tình cảm đó, chị từ chối khéo léo hoặc chỉ muốn làm bạn. Mặc cho bạn bè hối hả yêu đương rồi cưới xin, chị vẫn một mình đi đi về về. Dường như đối với chị tình yêu và hôn nhân là điều quá xa xỉ và phù phiếm. Chị sợ đi vào vết xe đổ của mẹ và gánh chịu những tổn thương.
Thế rồi cái tuổi 30 gần kề, chị vẫn lặng lẽ từ chối những lời yêu. Chỉ đến khi mẹ chị phải dùng đến cái chết để đe dọa chị nếu chị không lấy chồng, chị mới nghĩ đến việc tìm cho mình một tấm chồng. Chị đã lấy chồng.
Chồng chị lớn hơn chị 4 tuổi. Khi lập gia đình anh đã có sự nghiệp vững mạnh và nền tảng về kinh tế. Nhưng chị chọn anh không phải vì những điều đó, chỉ bởi anh là người kiên trì theo đuổi và chờ đợi chị suốt 6 năm qua. Chị gật đầu đồng ý cho xong trách nhiệm của mình, còn anh sung sướng và hạnh phúc biết nhường nào khi người anh yêu nhận lời cầu hôn của anh.
Chị lấy chồng cho tròn trách nhiệm (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau khi tổ chức đám cưới, anh đề nghị đón mẹ chị lên ở cùng hai vợ chồng để tiện chăm sóc vì bà chỉ sống ở quê một mình. Ngần ngừ mãi, chị cũng đồng ý và thuyết phục mẹ lên sống cùng. Là con rể, anh hết lòng hiếu thảo với mẹ vợ. Chẳng khi nào anh để mẹ vợ phải vất vả hay khổ cực. Anh còn khuyến khích bà tham gia các câu lạc bộ của người cao tuổi để đỡ buồn. Ngày nghỉ, anh cùng vợ đưa mẹ đi chơi đây đó để cả nhà được thoải mái và có dịp gần gũi nhau hơn. Ai cũng bảo bà tốt số vì có người con rể hiếu thuận như con đẻ. Chị cười và thầm cảm ơn anh đã đối tốt với mẹ mình.
Lấy anh rồi, chị không còn phải lăn lộn sớm tối để chắt chiu nuôi mình, nuôi mẹ nữa. Chẳng phải chị dựa vào chồng mà bởi anh không muốn chị vất vả, khổ cực để kiếm tiền. Mọi thứ trong nhà anh đều lo lắng chu đáo, chẳng để chị phải bận tân hay phiền não. Đến cả việc, hôm nay ăn gì, anh cũng nhắc nhở người giúp việc chuẩn bị chu đáo.
Chồng chị là người đơn giản, thật thà và đặc biệt sống rất tình cảm. Tình cảm của anh đôi lúc không được thể hiện ra nhưng qua những hành động cụ thể, sự quan tâm chăm sóc co vợ và mẹ vợ khiến chị cảm động. Lấy nhau cả năm trời, sáng nào chị ngủ dậy cũng đã thấy đồ ăn sáng cùng cốc sữa nóng để sẵn trên bàn. Tối nào trước khi đi ngủ anh cũng cố ép vợ uống hết cốc sữa để đảm bảo sức khỏe. Chị hơi hắt hơi, sổ mũi, anh lo lắng thuốc men, tự tay cơm cháo cho chị. Có những lần bị sốt li bì, nửa đêm thức dậy chị đã ứa nước mắt khi thấy chồng ngủ gục bên cạnh mình, tay vẫn nắm chặt tay chị. Vì vợ mà anh chẳng bao giờ nề hà bất cứ điều gì, kể cả ảnh hưởng đến công việc và thời gian của anh.
Theo đuổi chị 6 năm trời rồi kết hôn, anh vẫn điềm đạm và chín chắn như thế. Mặc dù công việc có nhiều mối quan hệ nhưng từ ngày lấy vợ chẳng bao giờ anh la cà rượu chè mà luôn cố gắng về nhà sớm nhất có thể. Anh cũng chẳng bao giờ liếc mắt đưa tình hay tiện thể tán tỉnh cô nọ cô kia. Anh yêu chị bởi con người, tính cách và cũng vì muốn bù đắp những tổn thương tình cảm của chị. Vậy nên, có lẽ chị chẳng bao giờ phải lo anh ngoại tình.
Sau hơn 1 năm kết hôn chị cảm thấy hài lòng với sự lựa chọn của mình. Hôm nay, chị biết mình có thai, bỗng chị thấy mừng rỡ và lòng xốn xang đến lạ lùng. Chị nóng lòng đợi chồng về để báo tin cho anh. Và không nằm ngoài dự đoán, anh nhảy lên vui sướng như một đứa trẻ rồi ôm chầm lấy chị, thì thầm lời yêu ngọt ngào. Niềm vui, sự yêu thương từ đáy mắt của anh khiến chị cảm giác bình yên, hạnh phúc.
Chị hạnh phúc bên người chồng hết mực yêu thương mình (Ảnh minh họa)
Chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng hiện tại chị hạnh phúc. Anh đã xua tan đi nỗi lo sợ, ám ảnh của chị và lấy lại niềm tin trọn vẹn nơi chị. Chị cười vui và tự nói với mình: Biết thế đã lấy chồng sớm hơn.
Theo Giaothong
Bi kịch "trai quê" lấy vợ phố
Nguyên Khang cũng giống như nhiều chàng trai ở quê khác ra Hà Nội học đại học. "Phải thoát nghèo" là mục tiêu mà gia đình cậu, đặc biệt là cậu, muốn hướng đến.
Trải qua vài mối tình thời sinh viên, cuối cùng cậu quyết định "chốt lại" với Liên Anh - con gái của một chủ công ty. Liên Anh nhan sắc trung bình, nhưng bù lại lại có những điều kiện khác.
Họ cưới nhau, sau khi bố của Liên Anh xin cho Khang vào làm việc ở một nhà máy cơ khí. Nhà vợ nhiều đất, nhà cửa rộng rãi, tất nhiên Khang được bố vợ cho một suất cạnh ngôi biệt thự của gia đình. Và ngôi nhà, dù chưa thật rộng, gia đình xây dựng trước đó vài năm cũng được giao cho vợ chồng Khang.
Nhiều bè bạn bảo: "Thằng Khang số vậy mà "ấm", cưới được vợ Hà Nội, có chỗ ở, chỉ việc làm ăn, sinh con đẻ cái". Nhiều người còn ghen với Khang, họ bĩu môi cho rằng đó là trào lưu của cánh trai quê bây giờ. Còn tôi, là bạn bè chơi với nhau đã lâu, tôi không tin Khang là người dựa dẫm.
Khang bảo: "Tớ với Liên Anh yêu nhau thật lòng. Tớ cũng đã chứng tỏ được khả năng của mình trong công việc. Dù nhà vợ có của cải, có khả năng giúp đỡ hay không cũng không quan trọng. Cốt là hai vợ chồng yêu nhau, chung sống hạnh phúc".
Sau khi cưới được nửa năm, gặp lại Khang, nhìn mặt câu ta phờ phạc. Hỏi chuyện thì được biết, ở rể chẳng sung sướng gì. Nhiều lúc bố vợ uống mấy chén rượu với bè bạn, nói ra nói vào, nhiều câu rất khó nghe nên Khang tự ái.
Khang bảo: "Tớ nghe cô dì, chú bác của Liên Anh thắc mắc vì sao cháu họ lại lấy một gã nhà quê như tớ, lại còn bảo tớ là "mèo mù vớ được cá rán". Cậu thử nghĩ xem, tớ làm sao chịu được. Tớ cũng là thằng đàn ông...".
Từ đó, Khang thường xuyên sống trong cảnh chán nản, rượu chè be bét. Nhà vợ giận, thi thoảng mắng té tát vào mặt Khang. Khang nói với vợ sẽ ra thuê trọ ở ngoài để ở, như chục năm trước khi cưới. Vợ cậu không chịu bởi cô sắp sinh con, rất cần gần gũi bố mẹ để được giúp đỡ. Vợ Khang khuyên cậu nên ở lại, cậu cứ nhất định "anh không chịu được nhục, anh phải ra ngoài".
Vậy là hai người lại cãi nhau. Mỗi người một quan điểm. Khang không kìm được nóng giận, đạp đổ chiếc liễng có kê chiếc bình gốm khá quý. Chuyện đến tai bố vợ, Khang bị mắng té tát rằng cậu không biết điều, sướng chẳng biết đường sướng. Khang bỏ đi.
Đúng những ngày vợ sắp sinh thì Khang quyết định ra thuê một phòng trọ và thuyết phục được vợ ra ở cùng sau khi sinh được ba ngày từ bệnh viện về. Nhưng bố mẹ vợ nhất quyết đòi đưa con gái về nhà chăm sóc vì lo con gái khổ. Liên Anh lại xuôi theo bố mẹ. Vậy là Khang chới với. Cậu đành ở lại một mình trong căn phòng trọ 15 mét vuông đã trót thuê, chỉ buổi tối mới về nhà bố mẹ vợ 3 tiếng đồng hồ để được bên vợ và con...
Những bi kịch ở rể như Khang hiện rất nhiều. Dù đa số đàn ông đều muốn có điều kiện để sắm một ngôi nhà riêng nhưng không phải ai cũng làm được. Vì thế, ở đâu thì ở, hiểu biết và học cách xóa bỏ tự ái là điều rất quan trọng với những cặp vợ chồng trẻ. Câu chuyện trên thoạt nghe chỉ liên quan đến Khang, nhưng chính người vợ cũng cần tìm ra cách hợp lý hơn để "trong ấm, ngoài êm", khỏi ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình và con cái.
Theo VNE
Chị dâu cao tay lập kế đối phó với em chồng "mất nết" Những cô em chồng quái tính không phải hiếm nên để trị được em chồng, nhiều người chị dâu đã phải "nát óc" nghĩ kế. Có một cô em chồng "khó nhằn", Hà Liên (Cửa Đông, Hoàn Kiếm, HN) thực sự đau đầu vô cùng. Cô than thở: "Mình kết hôn xong không phải làm dâu, nhưng lại sống chung với em chồng....